Dương Hinh, Dương Văn Vũ và Tuệ Năng cũng vội vàng đuổi theo.
Theo như bọn họ nghĩ, Đế phu xuất thủ trị quỷ, chuyện có liên quan đến tương lai của Thế Tê Quốc, Mặc dù bọn họ không xen tay vào được nhưng có thể đi theo sau lưng Đế phu, quan sát trợ uy, gia tăng kinh nghiệm.
...
Thế Tê Quốc, Hoàng Lăng.
Từ bên ngoài nhìn lại, đây là một rừng rậm nguyên thủy chiếm diện tích mấy ngàn dặm.
Thương cầu cây cối cổ lão mọc hướng về phía mặt trời, khiến cho trong này tràn đầy sức sống Mà trong rừng cây, Hoàng Lăng.
Kiến trúc hùng vĩ tráng lệ, tràn ngập khí chất Hoàng gia đồng thời cũng rất giống tế đàn.
Lúc này.
Lối vào Hoàng Lăng, một nam tử mặc đạo bào màu xám dẫn theo ba người đệ tử đang đi vào trong Hoàng Lăng.
Trong tay của nam tử áo bào xám cầm một cái bàn đá hình tròn. Theo hắn tiếp cận cửa vào Hoàng Lăng, kim đồng hồ trên bàn đá trong tay hẳn rung động càng ngày càng kịch liệt.
Trong không khí mơ hồ có một mùi hôi thối từ phía trước bay ra.
Trịnh Xích Hà ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong Hoàng Lăng, nói: "Hung uế xâm nhập, rồng cuộn không chừng, nơi này quả nhiên có quỷ vật cường đại tọa trấn!"
Hắn chính là tông chủ Mao Sơn Tông Bắc Huyền Thiên.
Bàn đá trong tay chính là Tâm Hung Long Bàn chuyên môn dùng để tìm kiếm quỷ vật.
Phía sau hẳn, ba người đệ tử nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Bọn họ đi theo sư tôn Trịnh Xích Hà, một đường từ bắc đến nam, dọc theo con đường này đã giải quyết ba con quý vật lợi hại.
Nhưng ba con quỷ vật này kém hơn quỷ vật trong Hoàng Lăng quá nhiều. Bởi vì lần này, Tâm Hung Long Bàn trong tay Trịnh Xích Hà chấn động kịch liệt nhất.
Rồng cuộn càng nhanh, đại biểu quỷ vật thực lực càng mạnh.
Hô ~
Ngay lúc Trịnh Xích Hà dẫn theo các đệ tử vừa mới bước vào cửa Hoàng Lăng.
Một đạo tỉnh quang ám tử sắc rơi xuống. Trịnh Xích Hà vội vàng xoay người nhìn lại. Chí thấy quang mang từ từ tiêu tán, một nam tử mặc trường bào màu tím thẫm xuất hiện ở trước mắt của hẳn.
Nam tử tóc hoa râm dài, ngũ quan như đao khắc, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Mà phía sau lưng hẳn cống một thanh kiếm gỗ dài hơn một trượng. Thông qua chuôi kiếm lộ ra ngoài, Trịnh Xích Hà nhìn thấy phía trên điêu khắc đồ án chín ngôi sao.
"Các hạ là tông chủ Cửu Tinh Tông, Mạnh tiền bối?" Trịnh Xích Hà bước lên phía trước hành lễ hỏi thăm.
Hắn thống lĩnh Mao Sơn Tông, chính là tông môn bắc quỷ xếp hạng thứ ba ở Bắc Huyền Thiên. Còn nếu như hắn đoán không sai, người đứng ở trước mặt hẳn chính là tông chủ Cửu Tinh Tông Mạnh Viễn.
Cửu Tinh Tông của Mạnh Viễn cũng là tông môn chuyên đối phó quỷ vật. Môn hạ đệ tử mười lăm vạn, thực lực cao hơn Mao Sơn Tông một bậc. Trong số tông môn bắt quỷ ở Bắc Huyền Thiên, xếp hạng thứ hai.
Mà Mạnh Viễn chẳng những lớn hơn Trịnh Xích Hà chín trăm tuổi, tu vi cũng là cảnh giới Tôn Giả trung kỳ, so Tôn Giá sơ kỳ của Trịnh Xích Hà thì cảnh giới cao hơn một bậc.
Cho nên, Trịnh Xích Hà có chút tôn kính lễ đãi Mạnh Viễn
Mạnh Viễn khẽ gật đầu: "Là ta."
"Tại hạ tông chủ Mao Sơn Tông Trịnh Xích Hà!" Trịnh Xích Hà ôm quyền hành lễ một lần nữa.
Mạnh Viễn liếc Tâm Hung Long Bản trong tay "Trịnh Xích Hà một cái, lên tiếng nói ra: "Nghe đồn chí bảo Mao Sơn Tông Tâm Hung Long Bàn có thể cảm nhận được khí tức của quỷ vật ngoài mấy ngàn dặm, thoạt nhìn đúng là rất không t ~~ệ~~ ”
~~ệ~~
Trịnh Xích Hà lắc đầu cười một tiếng: "Mao Sơn Tông chúng ta tìm quỷ dựa vào rồng cuộn, so với 'Cửu Diệu Sưu Quỷ Thuật của tiền bối thì vẫn kém hơn một chút.”
Hắn nói như vậy cũng không phải lấy lòng, mà là ăn ngay nói thật. Tìm quý chỉ thuật nối tiếng nhất Cửu Tinh Tông chính là "Cửu Diệu Sưu Quỷ Thuật". Loại pháp thuật này giống như là Tâm Hung Long Bàn. Nhưng chính xác hơn Tâm Hung Long Bàn, phạm vi bao trùm lại lớn hơn.
Mạnh Viễn khẽ gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Tông môn ngươi ta không mâu thuẫn với nhau, mọi người cùng nhau diệt quỷ cũng là chuyện tốt."
“Nhưng hôm nay ta nói trước, quỷ vật trong Hoàng Lăng này, ta muốn!"
Trịnh Xích Hà hơi suy nghĩ, sau đó khẽ gật đầu lên tiếng nói ra: "Tiền bối đã nói như vậy, vậy thì làm như vậy đi."
"Nhưng mà tại hạ vẫn phải đi vào, xem xem quý vật bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Những tông môn bắt quỷ bọn họ vẫn luôn lấy bắt quỷ diệt quỷ để gia tăng tu vi. Quỷ vật trong Hoàng Lăng này rất mạnh, theo như bọn họ nghĩ thì đó chính là một miếng thịt mỡ lớn. Trịnh Xích Hà muốn cướp, bất đắc đĩ thực lực kém hơn Mạnh Viễn một bậc, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mạnh Viễn ừ một tiếng, cất bước đi vào trong Hoàng Lãng. Lúc này, mười mấy đệ tử Cửu Tinh Tông hắn cũng xuất hiện ở cửa vào Hoàng Lăng, vội vàng đuổi theo.
Bất quá bọn họ đi chưa được mấy bước thì ngừng lại. Một đạo bạch quang rơi xuống trước mặt bọn họ, chặn đường đi. Một lão giả tóc trắng người mặc bạch bào, quanh thân có một đạo long bàn chỉ khí mơ hỡ quanh quấn. Trong ánh mắt mơ hồ dần hiện ra từng đạo lôi quang, khiến cho Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà đều cảm thấy kiêng kị từ đáy lòng.
Bạch Liễu Sinh khẽ vuốt cằm, sau đó lên tiếng nói ra: "Hai vị, quỷ vật bên trong thuộc về ta!"
Nói tới đây, Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà đều lắc đầu cười một tiếng. Ý của Bạch Liễu Sinh rất rõ ràng, đó chính là không ai được giành với hắn.