Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 218: Chương 218. Tìm được núi dựa lớn! (2)




"Mà cho dù bọn họ muốn xuất thủ, đó cũng phải xem nơi này là nơi nào, nơi này chính là Bắc Huyền Thiên, bọn họ có tư cách động thủ hay không?”

Hứa Khang nói như vậy, mấy người Doanh Hổ đều gật đầu đồng ý.

Đúng vậy, nơi này là Bắc Huyền Thiên.

Đại Lôi Âm Tự dù có lá gan lớn như trời cũng không dám tới đây cưỡng chế nhúng tay vào ân toán giữa Tiên Tân Quốc và Thế Tẽ Quốc!

Tuệ Năng nghe vậy gật đầu nói: "A Di Đà Phật, phân tích của các ngươi có phần có lý”

Mà Dương Văn Vũ thì nhịn không được cười lớn một tiếng, vẻ mặt châm chọc hỏi: "Vậy nếu như người muốn quản các ngươi đến từ Bắc Huyền Thiên thì sao?"

Doanh Hổ trầm tư một lát, vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng nói ra: "Thế Tê Quốc các ngươi còn chưa đủ tư cách mời Nữ Đế bệ hạ ra tay!"

Thế Tê Quốc quốc quân ngay cả tư cách đi tới Huyền Băng Cung cũng không có, hắn không tin bọn họ có thể mời được Huyền Băng Nữ Đế.

Dương Văn Vũ lắc đầu thở dài: "Ngươi nói đúng, chúng ta thực sự không có tư cách mời được Nữ Đế bệ hạ."

"Nhưng trời cao chiếu cố, để chúng ta gặp được Đế phu!"

Đế phu!

Nghe được xưng hô thế này, chẳng những Doanh Hổ, mấy người Hứa Khang cũng cảm thấy trong đầu ầm vang chấn động.

Huyền Băng Nữ Đế cường thế bá đạo, chấp pháp như sắt, đối với người làm phản thì ra tay độc ác vô tình.

Làm nam nhân của nàng, Đế phu đáng sợ như thế này, không cần nghĩ cũng biết được!

Nếu như Thế Tê Quốc gặp được Đế phu thật, may mãn đạt được Đế phu trợ giúp.

Như vậy...

Đừng nói Tiên Tân Quốc, cho dù là cộng luôn cả Linh Trì Thánh Địa vào cũng không đủ Đế phu một cước giẫm!

Mà trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây hoặc sợ hãi, hoặc cảm khái, bên ngoài đại điện, một đạo hào quang hoa mỹ hiện lên.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy trên không trung. Một cái Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn xa hoa phú quý chậm rãi đáp xuống.

Một luồng khí tức thượng vị giả như gián đoạn thiên địa, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong lòng kinh sợ, không nhịn được muốn quỳ xuống đất cúng bái.

"Huyền Băng Cung Hoàng gia Ngọc Liễn, cái này ....đúng là Đế phu!”

"Ông trời ơi, Thế Tè Quốc đúng là tổ tiên tích đức, vậy mà có thể mời được Đế phu xuất thủ tương trợ!”

“Má ơi, đại nhân vật tuyệt đỉnh như thế này, đây là lần đầu tiên đi vào quốc gia nhỏ như chúng ta?”

....

Theo Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn đáp xuống đất, toàn bộ hoàng cung đại điện Tiên Tân bàn tán xôn xao. Bách quan Tiên Tần Quốc cũng nhịn không được kinh hô không thôi, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Mà, thậm chí vẫn không thể tin được đại nhân vật như Đế phu sẽ đến đến Tiên Tần Quốc. Phải biết, Tiên Tần Quốc luôn tự cho mình là đại quốc, cường quốc trong số mười quốc gia xung quanh. Nhưng ai cũng biết nhìn khắp toàn bộ Bắc Huyền Thiên, Tiên Tần Quốc chỉ là một tiểu quốc nhỏ như viên đạn mà thôi.

Tiên Tân Quốc quân và Thế Tê Quốc quân đều không có tư cách lên Huyền Băng Cung. Thậm chí đều không có tư cách móc nối quan hệ với đám đại thần Huyền Băng Cung. Bởi vậy có thể thấy được Tiên Tân Quốc nhỏ bé như thế nào ở Bắc Huyền Thiên.

Nhưng mà, hôm nay Đế phu lại đích thân tới, quả thực là khiến cho bách quan đang có mặt ở đây khó mà tin được!

Mà theo Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái đi ra khỏi Ngọc Liễn, trong ánh mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong nháy mắt tràn ngập vẻ kính sợ.

Lâm Hiên phong hoa tuyệt thế, phong thái trích tiên, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ có Dương Hinh nhịn không được nhìn chằm chằm Lâm Hiên, trong cặp mắt đào hoa vũ mị tràn đầy ái mộ và sùng bái.

"Ta vốn cảm thấy Đế phu chắc chắn là nhân trung long phượng” 

"Hiện tại xem ra, hẳn còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng, khiển cho người ta nhìn một cái là nhịn không được trầm luân”

Dương Hinh bởi vì dung nhan Thiên Tiên, từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, chưa để bất cứ nam tử nào vào mắt. Nhưng bây giờ, nàng nhịn không được tâm động.

"Đế phu!"

Doanh Hổ mặt mũi tràn đầy kính sợ và hoảng sợ, bước nhanh chạy ra khỏi đại điện, vội vàng hành lễ với Lâm Hiên: "Mời... Mời..."

Bách quan đang có mặt ở đây đều kinh ngạc phát hiện, Tiên Tần đế vương Doanh Hổ luôn kiêu ngạo nhưng bây giờ ngay cả nói chuyện cũng cà lăm. Có thể nghĩ bây giờ trong lòng Doanh Hổ sợ hãi như thế nào.

Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn hẳn một cái, sau đó hắn tiến vào đại điện, ngồi ở trên kim loan bảo tọa.

Phù phù!

Hắn vừa ngồi xuống, Doanh Hổ bỗng nhiên quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Đế phu tại thượng, tại hạ biết sai!"

Đế phu bởi vì Thế Tê Quốc mà đến, hiển nhiên là muốn tới hưng sư vấn tội. Doanh Hổ cho dù có ngốc cũng biết bây giờ ngoại trừ chủ động nhận sai ra thì không có lựa chọn nào khác. Nếu không, đừng nói là hắn, cho dù toàn bộ Tiên Tân Quốc cũng không đủ Đế phu giết!

Kể từ khoảnh khắc hẳn nhìn thấy Lâm Hiên, hắn chỉ hận không thể tìm một kẽ đất đào tẩu. Bây giờ Doanh Hổ kêu hắn chủ động nhận tội cõng nồi, khiến cho hắn trực diện uy nghiêm Đế phu a!

Hắn nào dám?

Nhưng mà nghĩ tới tính mạng của người nhà mình đều đang nằm trong tay Doanh Hổ, Lôi Dương chỉ có thể kiên trì tiến lên quỳ xuống: "Đế phu tại thượng, là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, vì thăng quan phát tài, cướp đoạt công chúa Thế Tê Quốc cho bệ hạ làm cửu hoàng phi!"

Nghe được hắn nói như vậy, bọn người Dương Hinh và Dương Văn Vũ tức giận tới mức cắn răng.