Tung Hoành Cổ Đại

Chương 274: Phi Long về




Tiếng chuông trước điện vang lên, là thái giám gõ chuông, triệu tập bách quan vào điện.

Quả nhiên, tiếng chuông vừa dứt đã nghe thấy tiếng Lộ tổng quản hô to: “Mời bách quan lần lượt vào điện!”

Ông ta vừa dứt lời đã thấy Lý Trường An lấy ra một cây sáo, thổi một chuỗi âm điệu hùng hồn.

Phi Long vệ triệu tập trong nháy mắt, Lương Khuê chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này trong đời.

Đừng nói ông ta, mà các quan trong triều đều chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lạ thường này.

Ngoài những Phi Long vệ đang đứng trước điện nhìn thấy rồi chạy đến, những người khác đều từ trên trời đáp xuống.

Giống như thiên binh thiên tướng từ trên trời bay xuống vậy, từng người nhào lộn, lúc xuất hiện trên bầu trời chính điện như ngự phong đáp xuống, tư thế oai hùng uy vũ, đẹp một cách lạ thường.

Bọn họ đáp xuống xong thì đứng yên bất động, mười người một tổ, xếp thành hàng, đội ngũ vô cùng ngay ngắn.

Mặt trời mới nhô lên chiếu vào áo giáp Phi Long trên người bọn họ, kim quang xán lạn, khiến người khác không dám lại gần.

Lương Khuê mở to miệng, một lúc sau mới hồi thần: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Loading...

Tiếng chuông lại vang lên, Lộ tổng quản hô to: “Bách quan xếp thành hàng cung nghênh Môn Chủ Phi Long Môn!”

Chỉ thấy bên lan can điêu khắc rồng bằng ngọc trắng, một nhóm người đang từ từ bước ra.

Dẫn đầu là Thiên Sơn, nàng ta mặc một chiếc áo bào màu đen, tóc búi lên, trông khá gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc.

Người đi sau nàng ta mặc một chiếc váy gấm dài màu vàng thẫm, hoa văn mây thêu hình vẽ chim xanh, khoác thêm áo choàng màu huyền đen, trên áo choàng có thêu Phi Long, bộ triều phục này là dựa theo Thái tổ ngày trước, các Môn Chủ thế hệ sau của Phi Long Môn đều có, thể hiện sự cao quý.

Đương nhiên vì để phân biệt Long bào, Phi Long trên triều phục Môn Chủ sẽ có bốn móng như Thân Vương, chứ không năm móng như Kim Long.

Dưới sự bảo vệ của Phi Long vệ, Ôn Yến chậm rãi bước lên thềm đá, mũ phượng trên đầu cao quý phi phàm, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Không biết do trang phục trên người cô hay do uy nghi đặc biệt hôm nay, làm người khác không nhận ra rằng người trước mặt chính là Ôn Yến đại phu hiền hòa ấm áp ngày trước.

Ôn Yến đi tới bên cạnh Lương Khuê, ông ta tự động lùi lại theo bản năng, đồng thời khom người xuống.

Cô lướt qua ông ta, bước chậm từng bước, giày gấm đầu phượng màu vàng thêu hoa mẫu đơn bước vững vàng lên bậc thềm đá bằng ngọc trắng, bước chân tuy nhẹ nhưng làm người khác cảm nhận được khí thế mạnh mẽ.

Bách quan cùng cô tiến vào điện, Thiên tử Tống Vĩnh Kỳ đang ngồi trên long ỷ ngôi vua.

Từ lúc Ôn Yến bước vào điện, mắt chàng luôn nhìn cô.

Chàng chưa nhìn thấy cô mặc như vậy bao giờ, cô như viên minh châu sáng lấp lánh, khiến người khác không thể rời mắt.

Bách quan bái kiến Hoàng đế xong thì Ôn Yến đi vào điện, từ từ quỳ xuống: “Ôn Yến, Môn Chủ Phi Long Môn bái kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hành động quỳ của cô đã làm sắc mặt nhóm người Lương Khuê trắng bệch.

Mặc dù ông ta biết Phi Long Môn trung thành với hoàng thất, nhưng họ luôn đứng phía sau, trốn trong bóng tối, không ủng hộ công khai.

Nhưng giờ Ôn Yến bước ra khỏi bóng tối, tiến thẳng vào điện, lấy tư cách bề tôi bái kiến Tống Vĩnh Kỳ, tương đương với việc nói cho thiên hạ biết, Phi Long Môn do chàng thống trị.

Tống Vĩnh Kỳ cao giọng nói: “Mời Môn Chủ đứng lên, mời ngồi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng ban ngồi!” Ôn Yến được Thiên Sơn dìu đứng lên, đi tới ngồi lên ghế đặt dưới bậc thềm đá ngôi vua, đây là chỗ ngồi tôn kính của Môn Chủ Phi Long Môn.

Lương Khuê thấy vậy thì trong lòng càng hoảng sợ hơn, ông ta biết, nếu không ngăn cản Hoàng thượng liên minh với Phi Long Môn, sớm muộn gì mấy gia tộc lớn bọn họ cũng xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, ông ta bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, Môn Chủ Phi Long Môn từng là Hoàng quý phi của Tiên đế, nếu muốn tiến cung làm hậu, cần phải có được di chỉ của Thái tổ, mà di chỉ Thái tổ đang ở Hoàng lăng, một khi bước vào sẽ quấy nhiễu đến việc yên nghỉ của Thái tổ, mong Hoàng thượng cân nhắc lại.”

Lý Trường An bước ra khỏi hàng, lạnh nhạt nói: “Lương đại nhân thật có lòng, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng Môn Chủ không định vào cung làm hậu, ngài ấy chỉ ở trong cung quản lý phượng ấn thôi.”

Chỉ ở trong cung quản lý phượng ấn? Trương Tiên Huy và Lương Khuê bất ngờ, người này nói thật nhẹ nhàng, phải biết rằng quản lý phượng ấn tương đương với vị trí Hoàng hậu, đồng thời cô còn là Môn Chủ Phi Long Môn, đây không phải một mình độc chiếm hậu cung sao?

“Chuyện này không được!” Lương Khuê phản bác.

Lý Trường An cười lạnh: “Không được à? Nghe nói Ngự sử đại phu am hiểu luật lệ, lẽ ra nên biết điều luật thứ nhất ở trang đầu, trên đó có viết Môn Chủ Phi Long Môn có thể chuyển đến hậu cung, mà không cần trưng cầu sự đồng ý của Đương Kim Hoàng đế.”

“Vậy thì sao? Các Môn Chủ trước đây đều là Hoàng hậu, hoặc Hoàng thái hậu, đương nhiên có thể sống trong cung.” Thật ra trong lòng Lương Khuê biết, Môn Chủ Phi Long Môn được ở trong cung, đồng thời quản lý phượng ấn, Thái tổ từng để lại di chỉ như vậy, nhưng đã nhiều năm rồi, ai còn nhớ chứ? Cho dù có nhớ, chỉ sợ di chỉ đó của Thái tổ đã sớm biến mất rồi.

Vào triều Tiên đế, nhà kho Ngự thư phòng từng bị cháy, thiêu hủy một đống thánh chỉ tiên Hoàng đế lưu giữ, trong đó có di chỉ Thái tổ.

Trương Tư Không bước ra khỏi hàng nói: “Lương đại nhân, Thái tổ từng có di chỉ để phòng ngừa tình huống như hôm nay, mặc dù Môn Chủ Phi Long Môn không ở trong hậu cung, nhưng cũng có thể sống trong cung, đồng thời quản lý phượng ấn.”

Lương Khuê nhìn Trương Tư Không, ngạo mạn nói: “Ông nói Thái tổ từng có ý chỉ này, vậy mời ông lấy di chỉ đó ra đây.”

Trương Tư Không nói: “Đa số di chỉ của Thái tổ đã bị thiêu hủy trong trận cháy Ngự thư phòng vào triều Tiên đế rồi, ta biết lấy đâu ra chứ? Nhưng ý chỉ là có thật, không tin ông hỏi các lão thần có mặt ở đây đi, có lẽ bọn họ đều nhớ.”

“Nhớ?” Trương Tiên Huy cười ngông cuồng: “Thật nực cười, triều đại Thái tổ cách giờ bao nhiêu năm chứ? Các quan lại từng hầu hạ Thái tổ đều chết hết rồi, ở đây không có ai từng hầu hạ Thái tổ, hỏi bọn họ, ngoài việc nói suông, họ còn có thể lấy chứng cứ nào tới đây?”

“Đúng thế.” Lương Khuê hừ một tiếng.

Trương Tư Không tức đến mức râu run nhẹ: “Sao phải lấy chứng cứ? Ở đây tất cả mọi người đều biết chuyện này, việc ông muốn lấy di chỉ ra không phải đang càn quấy sao?”

“Tất cả mọi người đều biết chuyện này? Chỉ sợ chưa chắc như thế?” Lương Khuê ngạo mạn nhìn văn võ bá quan trong triều: “Thế này đi, chúng ta nên công bằng một chút, giờ chia thành hai hàng đã nghe và chưa nghe.”

Nói xong, ông ta đứng ra đầu tiên.

Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến nhìn nhau, bọn họ đã sớm đoán được cục diện này, mấy người Lương Khuê sẽ ầm ĩ một trận, ngăn cản chuyện cô vào cung quản lý phượng ấn.

Ông ta không tiếc việc bại lộ phe phái của mình, muốn phản bác cô vào cung, bởi vì một khi cô cai quản hậu cung, vậy thì mấy người con gái của bọn họ ở trong cung sẽ bị cô khống chế.

Đồng thời, đây không phải Đế hậu liên minh, mà là Hoàng đế liên minh với Phi Long Môn, điều này đủ khiến bọn họ sợ hãi rồi.

Tống Vĩnh Kỳ mới đăng cơ năm năm, trong triều chưa có nhiều quan chức quy thuận, do đó chàng cũng muốn nhân cơ hội này để nhìn xem đâu mới là người thật lòng quy thuận mình.