Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 127: Bị tập kích giữa đêm khuya




Chạy một mạch như bay trở về, lúc nhìn lại cửa thành huyện Thượng Cao, Đoàn Phi hướng về phía Thiên Phu Trưởng Ngưu Tài Nghị hỏi:

- Ngưu Thiên hộ, chúng ta khởi hành luôn hôm nay, thấy thế nào?

Ngưu Thiên hộ cười nói:

- Đại nhân cần gì phải lên đường gấp như vậy? Chúng ta ở lại huyện Thượng Cao vài ngày không tốt sao?

Huyện lệnh huyện Thượng Cao cũng liên tục giữ lại. Ngược lại thì Bành Hưng muốn mời Đoàn Phi tới phủ Thụy Châu ở mấy ngày. Đoàn Phi trầm ngâm một lúc đồng ý nói:

- Thôi được, ở lại huyện Thượng Cao một tối nữa. Sáng sớm mai chúng ta sẽ tới phủ Thụy Châu vậy.

Thấy thái độ kiên quyết của Đoàn Phi, Ngưu Thiên hộ cũng không khuyên thêm nữa. Cậu ta chỉ nhanh chóng nháy mắt với hộ vệ Tuần phủ Trì Thành Xương.

Sau khi quay về nha môn huyện Thượng Cao, Huyện lệnh huyện Thượng Cao tự mình xử lý những thủ tục sau vụ án. Đoàn Phi ăn trưa xong thì đứng luyện chữ, sau đó ngả đầu rồi ngủ luôn. Đám Thạch Bân muốn ra ngoài dạo phố nhưng cũng bị hắn hạn chế không cho ra ngoài. Đoàn Phi không muốn tạo thêm gánh nặng cho đám Ngưu Thiên hộ. Tuy mục tiêu của Tàn Sa hẳn là mình, nhưng những người bên cạnh hắn cũng có thể gặp nguy hiểm. Không thể không đề phòng.

Lo lắng chuyện gì thì chuyện đó vẫn cứ đến. Đoàn Phi tỉnh giấc trưa thì nghe được một tin, nói rằng phía trước cửa nha môn có người do thám. Nhưng đã bị đám sai nha dọa sợ quá chạy mất rồi. Sau đó Ngưu Thiên hộ liền đích thân tới thương lượng với Đoàn Phi, xin hắn tiếp tục ở lại huyện Thượng Cao.

Ngưu Thiên hộ nói với Đoàn Phi:

- Huyện Thượng Cao đất rộng người thưa, tương đối thuận lợi cho việc sắp đặt người bảo vệ đại nhân được chu toàn. Trước mắt đại nhân cũng không có cắt cử gì khác. Vừa dịp ở lại đây ôm cây đợi thỏ. Chúng ta đã bố trí thiên la địa võng ở đây, chỉ cần tên Tàn Sa kia dám tới thì y sẽ lập tức biến thành cá trong lưới. Tàn Sa sẽ trở thành con vật trong túi đại nhân rồi. Giả sử đại nhân cứ khăng khăng đòi khởi hành, đường còn dài, sẽ có nguy cơ bị mai phục từ bốn phía. Bọn tại hạ chỉ e không chăm sóc đại nhân được chu toàn thôi.

- Ngươi nghĩ như vậy thật sao? Có phải Vương đại nhân có sắp đặt khác không?

Đoàn Phi hỏi vặn lại.

Ý nghĩ của đám người thô kệch như Ngưu Thiên hộ sao có thể giấu được Đoàn Phi. Cậu ta bỗng cười rồi lôi từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Đoàn Phi nói:

- Đoàn đại nhân quả nhiên đoán đúng rồi. Vương đại nhân ra lệnh cho tại hạ, chỉ khi nào đại nhân hỏi đến mới được giao bức thư này cho ngài. Vương đại nhân quả thực có sự sắp đặt khác, nhưng tình tiết cụ thể thế nào thì tại hạ cũng không rõ lắm.

Đoàn Phi bóc thư xem, lông mày tức khắc nhíu lại nói:

- Vương đại nhân là trụ cột của nước nhà, sao có thể mạo hiểm như thế được? Không được, kế hoạch này ta không đồng ý. Chúng ta lập tức khởi hành, gióng trống khua chiêng để gây chú ý cho Tàn Sa. Kế hoạch này là do ta đề xuất, mồi nhử phải là ta mới đúng.

Ngưu Thiên hộ lo lắng nói:

- Nhưng đây là mệnh lệnh của Vương đại nhân.

Đoàn Phi ngang ngược nói:

- Tất cả mọi hậu quả sẽ do ta gánh vác. Đoàn đại nhân sẽ không trách các ngươi đâu. Truyền lệnh của ta, lập tức khởi hành.

Sau một hồi lộn xộn, đám Đoàn Phi đã rời khỏi huyện Thượng Cao trước khi trời sáng. Đoàn phi nóng lòng lo cho sự an nguy của Tuần phủ đại nhân, không ngại vứt bỏ đội quân bộ binh hàng ngàn người, bao gồm cả nha dịch phủ Thụy Châu, chưa được ba mươi người phi ngựa suốt đêm tới phủ Thụy Châu.

- Đại nhân không cần nóng vội.

Tô Dung thấy Đoàn Phi vội vàng, liên tục thúc ngựa thì không thể không khuyên nhủ:

- Vương đại nhân mưu tính sâu sa, tuyệt đối không thể dễ dàng đưa mình vào nguy hiểm được. Đại nhân không thạo cưỡi ngựa lắm, đừng làm mình mệt quá.

Đoàn Phi cho ngựa chạy chậm lại, quay đầu nhìn lại. Trông thấy đám Thạch Bân cưỡi ngựa còn kém hơn cả hắn đã chạy tới mức mồ hôi đầm đìa, mặt không còn chút máu nào nên nói:

- Cũng được. Đây là chỗ nào? Ngưu Thiên hộ, tìm một chỗ nghỉ tạm đi, sáng ngày mai tiếp tục lên đường.

Phán quan Thụy Châu Bành Hưng cũng chạy tới mức xương cốt sắp rời ra từng mảnh, ông ta thở phào đáp:

- Chỗ này còn cách Thụy Châu hơm năm mươi dặm nữa. Phạm vi mười dặm quanh đây không có thôn xóm gì, e là chúng ta phải dựng trại ở tạm trong chỗ hoang dã này rồi.

Ngưu Thiên hộ sai người tìm một chỗ gần nguồn nước rồi dựng vài cái lều, sau đó đốt lửa lên rồi mời đám Đoàn Phi vào lều nghỉ ngơi. Đoàn Phi vừa mới đặt mình xuống, bất thình lình nghe được tiếng vó ngựa truyền tới. Một đoàn người ngựa đang tới từ phía trước.

- Kẻ nào kia, Thiêm sự Án sát ti Đoàn đại nhân và Phán quan phủ Thụy Châu Bành đại nhân đang ở đây.

Ngưu Thiên hộ quát lớn.

Đoàn Phi cảm thấy không ổn, vì đám người ngựa kia không hề có ý dừng bước. Bọn chúng cưỡi ngựa xông thẳng tới, có kẻ cười ha ha nói:

- Người chúng ta tìm chính là Đoàn đại nhân. Đoàn đại nhân, ngươi không lo yên phận làm quan của ngươi, việc gì phải quản chuyện giang hồ? Lão đại Tàn Sa nhờ ta hỏi thăm ngươi đấy. Không phải ngươi đòi bắt lão đại sao? Đợi ta cắt đầu của ngươi đem về là ngươi có thể gặp được lão đại rồi.

- Thổ phỉ to gan! Có Thiên Phu Trưởng Ngưu Tài Nghị ta ở đây, các ngươi đừng hòng động tới một sợi lông của Đoàn đại nhân. Người đâu, bày trận tiếp địch!

Ngưu Thiên hộ hét lên mọt tiếng, chỉ có vẻn vẹn mấy tên lính quèn cầm cây thương gỗ ngắn tủi. Căn bản kém xa so với kẻ địch.

Đoàn Phi và những người khác đã nằm xuống nghỉ ngơi đều bị giật mình tỉnh dậy. Trông thấy tình hình, tất cả đều có chút sợ hãi. Chỉ nghe thấy Trì Thành Xương hô lớn:

- Mọi người đừng sợ. Tuy kẻ địch nhiều, nhưng bọn ta vẫn có thể chặn được. Tiểu Sài, trông cậy vào cậu rồi đấy.

Sài Tuấn Phú đáp lại một tiếng rồi từ sau lưng rút ra cây cung dài. Cùng một lúc lắp ba mũi tên lên dây cung, sau một tiếng “vèo” thì bay vút đi.

Đám thổ phỉ đang điên cồng xông lên, trông thấy tình hình này thì không khỏi khiếp sợ. Có kẻ hô lớn:

- Tam ca, không ổn rồi. Đối phương có cao thủ!

- Không ổn cái đầu ngươi. Xông lên cho ta. Sau khi tiếp cận thì cho thằng cầm cung tên kia một đao kết liễu đời nó.

Đám thổ phỉ kêu gào rồi tiếp tục xông lên.

Trong bóng đêm, ánh sáng từ ngọn đuốc không rọi được bao xa. Đoàn Phi chỉ nghe được những tiếng cung tên vang lên vèo vèo, và những tiếng hét giết, những tiếng kêu đau đớn từ phía xa vọng lại. Chỉ trông thấy những bó đuốc phía xa mỗi lúc một ít dần. Rồi lại trông thấy Trì Thành Xương uy phong lẫy lừng đứng chống kiếm. Mọi người dần bình tâm trở lại. Đoàn Phi quay đầu nhìn về phía Tô Dung, tay Tô Dung cũng đặt trên chuôi kiếm, đang tập trung tinh thần nhìn về phía xa. Đột nhiên nàng thoáng cười, dưới ánh lửa chiếu rọi, thật không thể nào miêu tả hết được nét đẹp rung động lòng người.

Trận chiến nhanh chóng kết thúc. Đám thổ phỉ kia hô to gọi nhỏ tìm đường chạy trốn. Ngưu Tài Nghị và thuộc hạ của anh ta trở về trong tình trạng người ngợm nhuốm máu. Đoàn Phi tiến lên phía trước nghênh đón. Trông thấy thế thì không nén được quan tâm hỏi:

- Tình hình thế nào? Mọi người không có vấn đề gì lớn chứ?

Thiên tổng Ngưu Tài Nghị nói:

- Đa tạ đại nhân quan tâm. Bọn họ đều là những tinh binh dũng tướng dưới trướng của tại hạ, đi theo Vương đại nhân tham gia những trận chiến lớn. Đám thổ phỉ dưới nước lên bờ này sao có thể là đối thủ của bọn tại hạ được. Máu trên người mọi người đều là của kẻ địch. Chỉ có hai tên chân tay vụng về, bị chém vào chút da dầu, không sao cả.

Sài Tuấn Phú nói:

- Đại nhân, tên cầm đầu có lẽ là thuộc hạ xếp hàng thứ ba của Tàn Sa, là Mặc Ngư Đầu. Năng lực của tên này thua xa so với Tàn Sa. Khi nãy tại hạ giương cung lần thứ hai thì trúng vào bả vai tên này. Bọn chúng sau khi lưu lại năm thi thể thì hoảng hốt bỏ chạy.

- Hai vị đại nhân tiếp tục nghỉ ngơi đi. Tại hạ cho hai vị huynh đệ ở lại đó dọn dẹp đám thi thể kia. Tối nay có lẽ không sao nữa rồi.

Thiên tổng Ngưu Tài Nghị nói.

Tựa như cố ý hát ngược lại với anh ta vậy. Vừa dứt lời thì phía xa xa lại đột nhiên truyền tới những tiếng bước chân. Hai huynh đệ Ngưu Tài Nghị nói nhanh chóng chạy về, thần sắc có chút khác thường bẩm báo:

- Thiên tổng đại nhân, hình như lại có một đội người ngựa nữa tới.

- Biết rồi. Mọi người lấy lại hết tinh thần cho ta, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Ngưu Thiên tổng quát lớn. Đoàn Phi và Tô Dung nhìn nhau. Ánh mắt Tô Dung nhìn về phía xa, đột nhiên thần sắc biến đổi.