*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy đại phu bỗng nhiên nghẹn lại, không biết nói tiếp thế nào, đành cười cười: "Ngươi cũng cứng đầu hệt như cha của tiểu Trừng, cha nó trung thành với Vương gia, lão hủ hỏi hắn có từng hối hận không, hắn cũng nói không hối hận."
Ảnh Thất ngẫm lại bản thân mình, năm đó sư phụ y Giang phu nhân cố hết sức ngăn cản y tiến Ảnh Cung, gần như điên cuồng mà phản đối y tiếp cận vương tộc, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ sư đồ để uy hiếp, nhốt y lại, y vẫn kiên quyết như cũ, cũng không cúi đầu.
Cuối cùng vẫn là Giang phu nhân nhượng một bước, ái đồ là chim non, là cục thịt trong lòng, cho dù y có bay về phía mặt trời chói chang, cũng không nỡ nào mà bẻ gãy cánh chim y.
Giờ nhớ tới sư phụ ngăn cản ngày đó, Ảnh Thất cảm kích, nhưng vẫn không hề hối hận, y cách thế tử điện hạ càng lúc càng gần.
Ảnh Thất cầm gói thuốc, cung kính nói lời cảm tạ: "Nếu có cơ hội đi Lâm Châu, ta sẽ tường thuật lại khổ cực trong Ảnh Cung mà khuyên nhủ Nguỵ tiểu công tử, phần còn lại phải tuỳ vào quyết định của hắn."
Trên mặt lão nhân lộ ra tia vui mừng, lại bất đắc dĩ cười: "Đa tạ."
Bỗng nhiên Ảnh Thất nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: "Có thể kê cho ta một phương thuốc an thần không?"
Ngụy đại phu cũng chẩn ra tật xấu ban đêm tim đập nhanh hay gặp ác mộng của y, vuốt râu đánh giá: "Ngươi tuổi còn nhỏ, dùng quá nhiều dược sẽ không tốt, chi bằng lấy chút hương an thần về mà dùng."
Ảnh Thất rũ mi: "Trên người ảnh vệ không thể lưu mùi."
"Ai, được rồi." Ngụy đại phu vừa vào quầy bốc thuốc, vừa hỏi, "Nghiêm trọng không?"
Từ cái lần chịu Diêm hình ở Ảnh Cung, mỗi đêm Ảnh Thất đều mơ thấy mình bị treo trên hình giá, thống khổ trên người chân thật đến đáng sợ, có thể bừng tỉnh giữa cơn ác mộng coi như cũng tốt, sợ nhất là không thể tỉnh lại.
Chỉ khi gác đêm cho thế tử điện hạ mới không gặp ác mộng, chỉ khi biết điện hạ đang bên cạnh mình, trái tim đập nhanh của Ảnh Thất mới chậm nhịp lại một chút.
Bất luận là chịu hình phạt gì ở Ảnh Cung, trong lòng Ảnh Thất đều niệm tên của thế tử điện hạ, cái tên này giống như bùa hộ mệnh, giúp Ảnh Thất cắn răng chịu đựng ba năm luyện ngục, cũng khắc sâu vào vết thương lòng, muốn quên cũng khó.
Ngụy đại phu đưa thuốc cho Ảnh Thất, dặn dò: "Không thể lạm dụng, ba ngày một lần là đủ."
"Được." Ảnh Thất gật gật đầu, nhận thuốc rời đi.
Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Ảnh Ngũ đang vui vẻ chạy tới, Ảnh Ngũ nhanh tay tiếp được gói thuốc rơi ra khỏi ngực áo của Ảnh Thất, nhìn thấy y, sửng sốt một chút: "Tiểu Thất? Ta tìm ngươi nửa ngày, ngươi đi khám bệnh à, sao không bảo ta dẫn ngươi đi, a A Mao! Ngoan, lâu rồi không có gặp ngươi!"
Tiểu hoàng cẩu của Nguỵ đại phu phe phẩy cái đuôi sung sướng chạy tới, vừa cào cào ống quần Ảnh Ngũ vừa le lưỡi nhảy cẫng lên, vui đến mức như thấy cha ruột mình.
Ảnh Ngũ bế A Mao lên hôn hôn, bị tiểu cẩu liếm khuôn mặt khanh khách cười không ngừng, móc ra một khối thịt tiện tay trộm ở trù phòng, chuẩn bị chờ đến lúc trực thì ăn, bẻ đôi, một nửa cho A Mao, một nửa cho vào mồm.
"Ai, phi phi phi! Ngươi ăn của ngươi, đừng cướp trong miệng ta chứ! Tiểu cẩu nương ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi đừng hôn miệng ta! Ngụy gia gia, ngài mau giáo huấn lại nó đi! Quá kỳ cục! Lớn lên mà vẫn chưa bị nam nhân bên ngoài, phi, chó đực bắt đi à!"
Ngụy đại phu cười khổ, tiểu quỷ vệ Ảnh Ngũ này như vô tâm vô phế, ngàn lần vạn lần đừng để cho cháu mình nhìn thấy hắn, thấy làm ảnh vệ vui vẻ như vậy, lại càng muốn khóc nháo đòi tới vương phủ.
Ảnh Ngũ ghẹo chó nửa ngày mới nhớ tới chính sự: "À, gia gia, bả vai của ca ta bị trúng gió, hôm nay huynh ấy trực, ta đến lấy thuốc dán cho huynh ấy. Tiểu Thất ngươi đừng đi vội nha, đợi một chút thôi, lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn bánh bột lọc."
"Ừ." Ảnh Thất nhìn Ảnh Ngũ, khoé miệng không khỏi giương lên, lộ ra nụ cười hờ hững.
Thật hâm mộ.
Cùng mười bảy tuổi, nhưng bọn họ không giống nhau. Ca ca hắn là thống lĩnh ảnh vệ, ở đâu cũng có thể chiếu cố hắn, Ảnh Thất không có chỗ dựa, chỉ có thể lọ mọ sinh hoạt, dù khó khăn đến mấy cũng tự chịu một mình.
Ai bảo y chọn đi trên con đường mù mịt không thể quay đầu chứ.
Đúng lúc này, một đám nha hoàn xinh đẹp cùng mấy gã sai vặt đang hộ tống thế tử điện hạ trở về phòng, vừa vặn đi ngang qua y điện, cách song cửa sổ trông thấy Ảnh Thất, vốn định tiện đường trêu ghẹo một chút, lại thấy toàn bộ ánh mắt của tiểu ảnh vệ vẫn luôn lạnh lùng kia đổ lên người Ảnh Ngũ, mơ hồ cười cười.
Bỗng nhiên Lý Uyển dừng bước, một đoàn tuỳ tùng phía sau liên tục va vào nhau.
"Điện hạ?" Tiểu Phúc Tử xoa xoa cái mũi, chạy đến trước mặt thế tử điện hạ nghe phân phó.
Lý Uyển giơ tay kêu hắn lui ra, dừng chân nhìn Ảnh Thất ở xa xa.
Tiểu ảnh vệ ngày thường mặt mày lạnh như băng, rất hiếm khi cười, lại không phải cười với chủ tử là hắn. Lý Uyển có chút tức giận, không biểu hiện ra ngoài, phất tay áo rời đi. Trong lòng xì một tiếng không biết tốt xấu.
Tiểu Phúc Tử vội vàng đuổi theo: "Điện hạ, sao lại giận rồi? Điện hạ?"
"Đi đi, đừng ai đi theo ta." Lý Uyển trở về thư phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại, nhốt Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài.
Lý Uyển tìm đại một quyển sách lật lật xem, nằm trên ghế, trong lòng ngẫm lại, vẫn là mất hứng.
Hắn gõ nhẹ mặt bàn hai cái, không biết hôm nay ai trực, mặc kệ là ai, coi như hắn xui xẻo, hôm nay bổn thế tử đây hành chết mi.
Lý Uyển mới vừa gõ hai cái, bỗng chốc Ảnh Tứ dừng ở trước mặt, quỳ một gối xuống đất, âm thanh lạnh nhạt trầm thấp: "Có thuộc hạ."
"..."
Một cỗ uy áp nặng nề ập vào trước mặt, khoé môi Lý Uyển giật giật, theo bản năng thu liễm dáng ngồi phù hoa kiêu ngạo của mình một chút.
Ảnh Tứ là thống lĩnh ảnh vệ vương phủ, là phụ vương phái tới bảo vệ mình, nói là bảo vệ, thực tế là giáo huấn, lão Vương gia muốn tên nhi tử phản nghịch này ngoan ngoãn một chút.
Lý Uyển quả thực hận Ảnh Tứ thấu xương, muốn chỉnh hắn, hắn lại được phụ vương ban lệnh miễn tử, ngoại trừ ông, không ai được động tới hắn.
"Châm trà cho ta." Hai tay Lý Uyển đặt ở lưng ghế, hất cằm không coi ai ra gì.
Ảnh Tứ hờ hững đứng dậy, rót trà ra ly, nghiêm chỉnh đặt ở trước mặt Lý Uyển.
Khoé miệng Lý Uyển nhếch lên: "Lại đây bóp vai."
Ảnh Tứ lạnh nhạt nói: "Thuộc hạ đi gọi nha hoàn tới."
Lý Uyển nhướng mày, nhấc chân: "Không, ngươi tới."
Ảnh Tứ mặt vô biểu tình, lạnh lùng đi qua.
Mỗi một bước đi càng lúc càng gần của Ảnh Tứ, uy áp trên người càng toả ra mạnh mẽ, Lý Uyển cảm thấy không được tự nhiên, vẫy vẫy tay, "Không cần, ngươi đứng đó đi."
Ảnh Tứ đứng yên, ánh mắt lãnh đạm.
Lý Uyển chống cằm cười cười: "Cởi áo ngoài, làm ấm giường cho ta."
Loảng xoảng một tiếng, Ảnh Tứ đá văng cửa bỏ đi.
Trong thiên hạ, ảnh vệ dám không coi chủ tử ra gì cũng chỉ có mình Ảnh Tứ, Lý Uyển sớm đoán được kết quả như vậy, nằm trên ghế nhàm chán lật sách, thật không thú vị.
Lý Uyển luôn luôn nghĩ rằng, chờ khi nào mình bắt được điểm yếu của Ảnh Tứ, nhất định phải giết hắn. Không phải hắn thương đệ đệ nhất sao, giết Ảnh Ngũ, trả thù hắn.
Sau ngẫm lại, tiểu Ngũ là người tốt, không đáng bị ca ca hắn liên luỵ.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có mình Ảnh Thất là có thể khi dễ. Vẫn là Tiểu Thất tốt, cái gì cũng không hiểu, kêu cái gì làm cái đó.
Sáng mai lão Vương gia mới đi Thanh Long Nhai ngâm dược tuyền, Lý Uyển phải chờ một chút, đến đêm mai thì trốn ra khỏi phủ.
Tức giận ở thư phòng cả buổi trưa, đọc sách mới một chút thì bắt đầu chống cằm mơ mơ màng màng, trong đầu còn nhớ thương ý cười nhàn nhạt trên môi Ảnh Thất lúc đầu trưa.
Tiểu ảnh vệ đi y điện làm gì...... Bị thương sao?
Chạng vạng, Lý Uyển định sai người đi hỏi thăm, Lưu Ngọc đã đi giúp Vương gia thu thập hành lý, tiểu nha đầu lắm mồm bên cạnh bận bịu, Lý Uyển lười bảo các nàng làm việc, vừa lúc ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo.
Bị cấm túc không thể ra khỏi phủ, đi bộ trong lâm viên thì có thể đi.
Đám phụ nhân tạp dịch đang vùi đầu dọn dẹp nhóm thấy điện hạ đang đi về phía lâm viên bên này, sôi nổi hành lễ, có cô nương nhỏ tuổi còn vẫy tay thỉnh an điện hạ.
Thế tử điện hạ quả thực không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhưng không vô cớ gây rối như những thiếu gia nhà giàu khác, hay là dễ cáu gắt, tính tình đặc biệt dễ chịu.
Vào lâm viên, bên trong rất ít người, đây là chỗ các quỷ vệ đại nhân nghỉ ngơi, không cho phép ồn ào, mùa hè còn thuê hẳn người trèo cây bắt ve, miễn lại phiền quỷ vệ đại nhân.
Đây là lần đầu Lý Uyển tới chỗ này, phe phẩy quạt xếp đi dạo, qua một cây cầu cong nhỏ, trông thấy một tòa nghỉ chân trên đỉnh núi, xuyên qua song cửa sổ, thấy Ảnh Thất đang ở trong phòng ngủ.
Lý Uyển thong thả đi qua, không nghĩ rằng đã đi tới cửa rồi, mà Ảnh Thất vẫn chưa tỉnh. Lý Uyển nhíu mày, trong lòng nói cảnh giác của quỷ vệ kém như vậy à? Người đi vào cửa còn không phát giác được.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Lý Uyển nhìn chung quanh, phòng ngủ rộng rãi bài trí đơn giản đến mức buồn cười, chỉ có một tủ quần áo, một cái giường, một cái bàn thấp, trên bàn đặt chén thuốc, còn dư ít cặn.
Liếc mắt qua thì thấy một cái lò thuốc nhỏ trên mặt đất, bếp đã tắt lửa, bã thuốc vương vãi trên đất.
Lý Uyển duỗi chân nghiền nghiền bã thuốc, có mấy cái nhìn quen mắt, giống như canh an thần phụ vương thường uống.
"Trách sao lại ngủ như chết......" Lý Uyển nhìn Ảnh Thất đang co người ngủ, thấy y chau mày, sắc mặt trắng bệch, ngủ cực kì không ngon giấc.
Trên cửa sổ còn đặt mấy gói thuốc chưa dùng, Lý Uyển nhíu mày nói thầm: "Mới tí tuổi đã uống canh an thần rồi."
Lý Uyển nhìn bốn phía, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt: "Điện hạ......"
Hắn cho rằng y tỉnh, quay đầu lại xem, sắc mặt Ảnh Thất tái nhợt đến đáng sợ, cuộn tròn trong ổ chăn run bần bật, gắt gao nắm chặt góc chăn, mê sảng gọi: "Điện hạ, ta không đi, ta không đi...... Ta không đi vào đó đâu......"
Lý Uyển sửng sốt, không phải đứa nhỏ này đang mơ thấy mình biến thành một hung thần ác sát đấy chứ, hắn ngồi xuống ở mép giường Ảnh Thất, vỗ nhẹ lưng y: "Tỉnh tỉnh."
Ảnh Thất tựa như cảm nhận được yên tâm, an tĩnh một chút, mày nhăn như cũ, thân thể co lại cứng ngắt, không biết đang sợ cái gì.
Lý Uyển cảm giác được mình đã trấn an thiếu niên này rất nhiều, chậm rãi vuốt ve lưng y, trong miệng an ủi: "Đừng sợ."
Rốt cuộc Ảnh Thất cũng buông lỏng đôi mày, thấp thỏm lo âu mà ngủ.
Dần dần Lý Uyển phát hiện tiểu cẩu lúc ngủ càng ngoan càng thú vị, nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc với gương mặt sạch sẽ của y, lại cầm lấy bàn tay gầy gò, phát hiện Ảnh Thất nắm chặt tay mình như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Lý Uyển vẫn kiên nhẫn trấn an tiểu ảnh vệ đang hoảng sợ.
Ý cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Nhớ lúc mẫu phi còn sống, hay dỗ dành hắn như vậy mỗi khi hắn gặp ác mộng, tính ra Ảnh Thất còn may mắn, ít nhất lớn như vậy rồi mà vẫn có người nguyện ý an ủi hắn.
Không giống như mình.
Thế tử điện hạ bốn tuổi, Tề Vương phi bệnh chết, từ nay về sau chẳng còn một ai dịu dàng với hắn nữa. Dù phụ vương có cưng chiều đến mấy, cũng không thể nào bù đắp hoàn toàn được tình thương của mẫu phi hắn.