Tuân Mệnh

Chương 106: Gửi nhân gian (nhất)




Phủ đệ không ai trông coi quét tước, lá cây bạch quả rụng đầy đất, sau đó cành khô lá úa được phủ bởi một tầng tuyết, ngược lại trông có vẻ sạch sẽ.

Chiếc hộp cung mười sáu tầng khóa bị Lý Mạt trả ngược về, ném ở trước cửa từ đường phủ Tề Vương, khi nào nghĩ ra cách mở khóa hộp cung long cốt này thì sẽ không đến tra tấn hắn nữa, để Vương gia và Vương phi yên ổn dưới suối vàng.

Hàng ngày thủ vệ bưng cơm thừa canh cặn vào thư phòng Lý Uyển, trong bát rõ ràng không phải cơm, là sự nhục nhã trần trụi.

Mới đầu, tiểu nha đầu Lưu Ngọc bị đuổi khỏi phủ chui lỗ chó ở nhà bếp vào, lặng lẽ đưa thức ăn cho Lý Uyển, sau sơ ý để thủ vệ bắt được, không biết đã bị lôi đi đâu rồi, có lẽ giết, có lẽ là đuổi đi, Lý Uyển không biết, hắn đã hoàn toàn chết lặng.

Đã mấy tháng Ảnh Thất không quay về, trước khi đi y giao ấn thiên hương mẫu đơn lại cho Lý Uyển. Bên ngoài thành đang truy lùng Ảnh Thất, ấn này để Ảnh Thất giữ không còn an toàn nữa, chi bằng cứ đặt trong phủ đánh cược một phen.

Có lẽ là nhân lúc trời tối mà rời đi, y nói đi mua ít than rồi về, nhưng không quay lại nữa.

Nếu y rơi vào tay Lý Mạt, chắc chắn Lý Mạt sẽ đến đây móc mỉa một phen, tra tấn Ảnh Thất, khiến Lý Uyển sống không bằng chết mới là phong cách hành sự của Lý Mạt.

Đáng tiếc Ảnh Thất mai danh ẩn tích, vương phủ to như vậy, lại chỉ còn mỗi một vị chủ tử.

Trong lòng Lý Uyển đã xem bọn họ như đôi vợ chồng già từ lâu, cùng nhau trải qua muôn vàn trắc trở, đồng cam cộng khổ, hắn sẽ không nghi ngờ tình cảm của Ảnh Thất, hắn biết có lẽ Ảnh Thất đã gặp phải phiền phức, song cũng oán y vì sao không từ mà biệt, để lại mình hắn lẻ loi không biết làm sao.

Nhưng cũng không thể không trách bản thân mình, nếu thủ đoạn của hắn đủ cứng rắn đủ cao minh, tuyệt đối sẽ không lạc xuống đồng bằng như thế.

Cửa sổ thư phòng mở toang, gió thổi những đóa hoa tuyết bay lên mái tóc của Lý Uyển, hòa vào sợi tóc bạc trắng.

Hắn lẳng lặng tựa vào song cửa sổ, tang phục thêu hoa mẫu đơn trắng buông hờ trên vai, lộ ra đoạn xương quai xanh chồng chất vết thương, tóc dài chấm đất, như sương tuyết giữa những đám mây rơi xuống thác nước.

Hắn để chân trần, tháo ngọc quan Thanh Loan xuống, giờ hắn tựa như một đóa hoa màu trắng mộc mạc, muốn tàn cũng không tàn được.

Chỉ mới mấy tháng, đầu hắn đã bạc đi, đôi mắt đã từng rất dịu dàng đan xen dí dỏm như hoa đào giờ vẩn đục bất kham, sâu trong đáy mắt trở nên trầm mặc tĩnh lặng, chứa đựng nỗi tuyệt vọng và bóng đêm đen kịt.

Trên mặt đất vươn vãi những mảnh vỡ của tách trà và bình sứ, thư phòng bừa bãi, hắn đã không còn nhớ rõ mảnh vỡ nào đã bị mình đập bể lúc nào nữa.

Người nhà duy nhất của hắn cũng chỉ còn lại những quỷ vệ đó, Lý Mạt cứ vậy mà cướp đi chút dịu dàng còn sót lại trong hắn, dùng thủ đoạn ác độc tra tấn ép hỏi, cô nương ảnh vệ của hắn bị ép tự sát, người thương bỏ mạng nơi thiên nhai, miễn cưỡng còn chút tình thân vương vấn không dứt được với nhóm quỷ vệ bị giam cầm.

Khiến người ta hận đến nỗi từng khúc xương trong cơ thể cũng run lên, lúc nào cũng muốn một đao đâm chết Lý Mạt.

Nhưng hắn lại hối hận, nếu như hắn không cố tranh đoạt cái tự do hư hão kia, phải chăng Tề Vương phủ sẽ không lụi tàn đến bậc này.

Cây cối ngoài sân héo úa, vài chú chim sẻ nhỏ đậu trên cành khô. Những đóa hoa mẫu đơn nở rộ trong sân rơi lả tả, Tề Vương phủ đã bại, chẳng biết lúc phụ vương còn sống làm thế nào mà có thể một tay bình định non sông, chỉ cần phụ vương còn sống chắc chắn sẽ giữ được Tề Vương phủ không sụp đổ, tòa phủ đệ gạch xanh ngói lưu ly này, lẽ nào thực sự không thể rời xa phụ vương được.

Tân vương hắn, đứa con trai phụ vương vẫn luôn lấy làm tự hào, lẽ nào thực sự tồi tệ đến thế ư?

Lý Uyển nhìn bàn tay gầy gò của mình, dạo này hắn rất hay xem đường sinh mệnh trên chỉ tay, nghĩ xem khi nào đường này kết thúc, chấm dứt một đời vô cùng tầm thường.

Hắn đạp lên những mảnh vỡ dưới đất, để lại những dấu chân máu trên thềm đá trắng, dẫm lên tuyết trắng sạch sẽ chậm rãi bước đi, bỏ lại đóa hoa sen đỏ rực dưới chân.

Bên ngoài từ đường có một hồ nước, vào đông đại hàn[1], mặt hồ kết một lớp băng mỏng.

[1] Đại hàn: một trong 24 tiết, khoảng 20 – 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc.

Khi ấy Tiểu Thất còn nhút nhát cầm màn thầu khoai tím mang đến cho mình ăn, bọn họ ngồi cạnh hồ, ngắm đèn đom đóm lấp lánh, nói những lời ngọt ngào làm tan chảy trái tim băng giá của Lý Uyển.

Trong phút chốc trời đất quay cuồng, trước mắt Lý Uyển tối sầm, sau đó là làn nước lạnh thấu xương bao trùm lấy cơ thể, hắn không rõ là bị ai đó đẩy xuống, hay là trong thâm tâm mình thực sự muốn trải qua cảm giác của cái chết, hắn không giãy giụa, mặc cho chính mình đắm xuống đáy hồ băng.

Khoảnh khắc sắp ngạt nước, hắn nghe được một tiếng nước chảy rất nhẹ nhàng, ngay sau đó, một viên đá cuội lướt qua trước mặt hắn, chậm rãi chìm xuống đáy hồ sâu thẳm trước cái nhìn chăm chú của hắn.

Trong cơn bàng hoàng hắn nghe thấy một âm thanh già nua quở trách trên mặt nước: "Đá mới chìm xuống, người sẽ nổi lên."

Lý Uyển như bừng tỉnh từ trong cơn mơ, hắn trồi lên mặt nước, vịn thành hồ ho sù sụ, ho ra nước sặc trong lỗ mũi, cả người run lẩy bẩy, tóc dài tuyết trắng dính bết lên mặt, gần như đóng một lớp băng mỏng, cả người thở ra hơi nóng.

Một ông lão quần áo tả tơi ngồi xổm trước mặt hắn, ông bắt lấy cánh tay Lý Uyển, xách người lên bờ, quăng xuống chân mình như ném một thứ rác rưởi nào đó.

Ngay sau đó, người nọ túm mái tóc dài của Lý Uyển, bàn tay già nua nắm đầu Lý Uyển vùi vào hồ nước lạnh băng.

Lý Uyển theo bản năng liều mạng vùng vẫy, bàn tay của ông lão kia hệt như kìm sắt hơ than nắm chặt đầu Lý Uyển, cho đến khi hắn bị sặc đến nỗi trời đất mù mịt, bọt nước bắn tung tóe.

Lý Uyển được kéo ra khỏi mặt nước, chủ nhân của bàn tay kia cất giọng nghẹn ngào xen lẫn chút tức giận, nắm tóc hắn ép hắn nhìn Tề Vương phủ tan hoang, thấp giọng nói: "Uyển nhi, tỉnh lại tỉnh lại, nhìn xem con đang làm gì?"

Lý Uyển nhếch nhác quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn ông lão ngồi xổm trước mặt mình.

Trên ngón tay ông lão treo một tấm ảnh bài gỗ đỏ nho nhỏ, ông đập xuống nền tuyết trước mặt Lý Uyển, trên ảnh bài khắc ba chữ "Vô Ảnh Quỷ" đỏ chói mắt: "Con không xứng lấy những ảnh bài này, lão hủ đành phải cướp nó về."

Lý Uyển trừng mắt, hai tay siết chặt ảnh bài, cố gắng lau sạch tuyết bên trên, khó tin mà nói: "Sư phụ?"

Vô Ảnh Quỷ, vị quỷ vệ nổi loạn nhất mà tiên vương thu nhận lúc sinh thời, kiêm nhiệm mưu sĩ, ông dám thẳng thắn can ngăn mệnh lệnh không thỏa đáng của lão Vương gia, từ chối nghe lệnh, vô cùng càn rỡ, cũng từng cứu giá tiên vương trong dầu sôi lửa bỏng, vì bảo vệ chủ tử một mình dẫn người càn quét ngàn quân, cũng dám khiêng máu đầu tim của tiên vương là thế tử điện hạ vào Kiếm Chủng tu luyện, thế tử điện hạ trăm cay ngàn đắng mới chạy ra ngoài được, hai tay lẫn sau lưng đều bị ông quất sưng vù, hắn chạy đến chỗ phụ vương khóc lóc mách lẻo, chỉ đổi được một câu thở dài: "Được rồi, Uyển nhi, nghiêm sư xuất cao đồ mà."

Trong mười ba quỷ vệ của tiên vương, Lý Uyển sợ nhất cũng kính trọng nhất là vị sư phụ Vô Ảnh này, ông là người cầm tay dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, dạy hắn đối nhân xử thế, ẩn nhẫn ngủ đông, cũng dạy hắn trị quốc tề gia bình thiên hạ.

Ngày Lý Uyển học thành, Vô Ảnh chưa từng xuất hiện, ẩn lui cùng nhóm mười ba lão quỷ vệ, hắn vẫn luôn cho rằng ông ấy đã không còn trên nhân thế nữa.

Vô Ảnh Quỷ nhìn hắn, đôi môi già nua khô nứt đột nhiên nở nụ cười chế nhạo: "Tỉnh rồi?"

Lý Uyển gian nan bò dậy, ngồi trước mặt lão Ảnh Thất, sợi tóc bạc trắng rơi đầy đất, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng sức cào lớp tuyết trên mặt đất, như muốn moi móc khe đất bên dưới, những ngón tay đã bắt đầu rỉ máu, hắn kìm nén nỗi hận đang dâng trào mãnh liệt trong lòng, rưng rưng thì thầm:

"Sư phụ, con muốn tạo phản."

Vô Ảnh Quỷ vỗ mấy cái lên khuôn mặt ướt nhẹp của hắn, cười nhạo nói: "Nhãi con, vẫn kiêu căng như vậy à, con cho rằng cầm cung long cốt trên tay thì sẽ khoác được long bào không cần tốn sức hay sao? Con đi thử đi, xem lời đồn hoang đường đó có thể lừa mình được bao lâu."

"Mang cung long cốt tới đây."

Lý Uyển hung hăng kéo áo bào trắng thêu hoa mẫu đơn trên người mình ném xuống mặt đất, nhấc hộp cung đang vùi sâu bên dưới lớp tuyết.

Một khi hộp cung mở, long cốt hiện thế, một tiếng rồng ngâm mơ hồ vang lên từ những tầng mây xa xa, lao tới nhanh như chớp. Sợi tóc tuyết trắng quấn lấy dây cung gân phượng hoàng đỏ như máu, Lý Uyển gảy nhẹ dây cung, âm thanh ngân nga như tiếng đàn, như ngọc nát Côn Sơn, long trời lở đất.

[2] Ngọc nát Côn Sơn: ví với sự hi sinh để giữ vững khí tiết.

Rõ là một cây cung tuyệt thế — nhưng hắn không kéo dây cung được.

Lý Uyển cắn môi, lúc hắn mới tu cung thuật, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, lúc tỉnh lại bắt đầu kéo dây cung, từ sáng đến tối luyện năm trăm lần, lần nào luyện xong ăn cơm cũng không cầm đũa nổi, cứ tê tâm liệt phế như vậy mà tu luyện mười năm, vì một ngày không chịu sự áp chế của triều đình, chỉ là lấy máu và mồ hôi đổi lấy sự tự do mai này mà thôi.

Khi còn bé mỗi thời mỗi khắc hắn đều vật lộn với những mưu kế của triều đình để giành mạng sống, hắn thức đến nửa đêm đọc vô số sách cổ trong Kiếm Chủng, đến mức chảy cả máu mũi, mãi mới đọc làu làu được tất cả sách cổ trong Tàng Thư Các.

Bao nhiêu năm qua, hắn chỉ muốn cầm cái cung long cốt này rồi gào lên một câu — mẹ nó ai cũng đừng hòng quản ta nữa.

Hắn cho rằng luận về cung thuật lúc bấy giờ không một ai có thể phân tranh thắng bại với hắn, là một quần hùng ngạo mạn dù ẩn nhẫn ngủ đông cũng không ai bì nổi, hắn cho rằng hắn đã nắm chắc thắng lợi, cho nên hắn thất bại thảm hại.

"Từ lúc con tập cung thuật đến giờ, ngày ngày đêm đêm kéo hai trăm vạn lần, mười năm như một ngày, suýt nữa là có thể đại thành. Lúc trước mà không dạy hẳn con đã không chịu nổi, cung thuật này, chỉ khi rơi vào tuyệt cảnh cùng đường bí lối mới có thể lĩnh ngộ."

Ông lão chậm rãi nói: "Cuồng phong nổi lên lấy thanh bình làm kết, giảm dần nơi đồng cỏ mênh mông, tác động lẫn nhau, lúc này lúc khác. Vạn vật bừng tỉnh sau cơn sấm xuân, kết thúc ngủ đông côn trùng cũng giật mình bỏ chạy[3]. Nhớ cho kỹ, "kinh trập" cung thuật này gồm mười ba thức."

Bên ngoài phủ Tề Vương ầm ĩ, Lý Uyển mắt điếc tai ngơ. Ngược lại bị giam cầm có thể giúp Lý Uyển toàn tâm toàn ý tu luyện, không ai quấy rầy.

Hắn nhớ mang máng mình đã từng bị các sư phụ trừng phạt một lần vì nhớ nhầm một chiêu thức. Lúc này tựa như vừa trải qua một kiếp, gân cốt cả người gần như bị nghiền nát, rồi lại được nối lại lần nữa.

Đắm mình trong lửa đỏ để hóa thành tro bụi, liệu có thể niết bàn?

Ảnh Thất đang bị chư thành truy nã, nhưng bởi vì y không có tên trên danh sách ảnh vệ lục soát trong Tề Vương phủ nên không thể đổ tội danh này lên đầu Lý Uyển được, Lý Mạt thèm khát chìa khóa hộp cung trên người Ảnh Thất, phái vô số thủ hạ lùng sục tung tích của y.

Ảnh Thất tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, đào ba thước đất cũng không tìm được chút dấu vết nào.

Lúc này, ở hồ tắm trong một phòng tối dưới lòng đất vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Một tia nắng mặt trời cũng không thể chiếu vào, cạnh hồ điểm ánh nến, một thanh niên khẽ tựa người vào thềm đá, nửa người dưới chìm trong nước hồ ấm áp, nửa thân trên cường tráng bởi những đường cơ bắp rắn rỏi, sống lưng y là một đóa bạch mẫu đơn nở rộ, kéo dài đến cánh tay, vừa xinh đẹp vừa sắc bén.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

[3]Chú thích đoạn Vô Ảnh Quỷ dạy Lý Uyển:

"Gió nổi lên lấy thanh bình làm kết, giảm dần ở giữa đồng cỏ mênh mông" có nguồn gốc từ bài 《Phong phú》của Văn học gia Tống Ngọc thời Chiến quốc. Gió lớn tập trung ở nơi có đồng cỏ xanh, bắt đầu thổi rồi cuối cùng dần lắng xuống giữa đồng cỏ. Kéo theo một quá trình lúc tăng lúc giảm, không thể mãi mãi chỉ thịnh không suy và ngược lại. Đại ý chỉ sự khởi đầu và kết thúc của các loại sự vật vô tình xảy ra, đều phải trải qua một phen oanh oanh liệt liệt rồi cuối cùng mới có thể bình ổn. (zhidao.baidu)

"Vạn vật bừng tỉnh sau cơn sấm xuân, kết thúc ngủ đông côn trùng cũng giật mình bỏ chạy": câu này có nguồn gốc từ quyển《月令七十二候集解》(Giải thích 72 thời vụ và thời tiết), ý chỉ hiện tượng kinh trập vào ngày tháng Hai. Vào mùa xuân, khi xuất hiện động đất và sấm sét (hay sấm xuân), vạn vật "giật mình tỉnh giấc" sau đông.

Thực tế, côn trùng không thể nghe thấy tiêng sấm nhưng khi thời tiết ấm lên khiến chúng kết thúc giai đoạn ngủ đông và "bỏ chạy trong cơn sấm". Tiếng sét mùa xuân bắt đầu vào các khoảng thời gian khác nhau tùy theo vùng của Trung Quốc, dao động từ cuối tháng 1 đến cuối tháng 4.

Trích một đoạn weibo Lân Tiềm:

Tuy Lý Uyển tâm cơ thủ đoạn, nhưng hắn là một người thuần khiết đơn giản hơn bất cứ ai, tựa như một tấm lụa trắng, cho đến khi tấm lụa này rơi vào địa ngục, dính đầy máu tươi, chịu đủ tra tấn mọi bề mới có thể lột xác được.

Chính Lý Mạt là người đã giúp hắn lột xác.

Tất cả dịu dàng và yêu thương của Lý Mạt đều dành hết cho tiểu báo tử, hắn theo trường phái khẩu thị tâm phi, một thân một mình gặm nhấm nỗi phiền muộn, thậm chí có hơi nhõng nhẽo (?), nhưng trước sau vẫn trân quý tiểu báo tử như lúc ban đầu, lại trưng ra khía cạnh tàn nhẫn nhất khát máu nhất với thế nhân, với Lý Uyển.

Tình huynh đệ chắc có bền lâu này đích thị là tình tiết mị thích nhất.