Tựa Như Nắng Hạ

Chương 19: Tớ thực sự đã đến




Cô chẳng nói gì thêm, cứ thế một mạch đi ra ngoài. Có lẽ mọi cảm xúc lẫn sự kỳ vọng vào anh đều dễ dàng bị dập tắt ngay trong tối nay. Đôi mắt rưng rưng, phần đuôi rũ xuống. Cái cảm xúc muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được. Cô dường như cũng muốn trách cứ anh lắm nhưng bản thân làm gì có quyền để làm điều đó. Tất cả đều chỉ là cô quá kỳ vọng và mong chờ vào nó để rồi tự nhận lấy kết quả như vậy. Nhìn cô rời đi, cảm giác tiếc nuối hòa vào sự lưu luyến khiến lòng ngực của anh khó chịu đến không thở được. Nhức nhói cả tâm can rồi lại giằng xé lấy cơ thể. Đau đớn đến phát điên! Anh cảm thấy mình bây giờ chỉ biết hèn hạ đợi cô đi xa mà miệng thì thầm: " Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi cậu ". Thực sự đến tận đáy lòng, anh cũng muốn kể hết cho cô nghe mọi điều cô luôn thắc mắc, kể hết thảy tình cảm mà anh dành cho cô suốt tận 8 năm trời và kể cho cô biết rằng: "Nếu không phải là cô thì anh mãi không thể sâu đậm với ai như vậy". Nhưng có lẽ anh vẫn không thể thoát được cái bóng hèn nhát, yếu đuối của chàng trai 18 tuổi năm nào, vẫn không thể dũng cảm bộc bạch tâm tình của bản thân và một vòng tuần hoàn lại lập tiếp – bây giờ anh cũng chẳng đủ dũng khí để nói hết tất cả những chuyện trong quá khứ và thừa nhận chính mình đơn phương cô nhiều năm. Nghĩ đến đây, anh xấu hổ úp mặt vào bàn mà tuyệt vọng kêu gào nội tâm. Hoàng Dương ngẫm nghĩ đến hoàn cảnh xảy ra vào năm lớp 12 đó, ánh mắt mang sắc thái đượm buồn, có chút suy tư. Anh không thể, không thể nói cho cô biết bí mật đó – bí mật anh đã đến trường vào buổi chiều mưa đấy và chính anh là người đã chạy đến an ủi, dỗ dành cô thoát khỏi nỗi sợ.

Nhưng thực sự hiện tại, anh chẳng muốn nhắc về chuyện của quá khứ một chút nào.Chúng toàn gợi cho anh những nỗi buồn, nỗi cô đơn, lại càng khiến anh nhớ lại bản thân là một kẻ khờ tương tư, "dám yêu nhưng không dám nói" để rồi đánh mất người mình thương.

Càng nghĩ ngợi, bất giác bản thân anh lại thừa nhận: " Tớ... thực sự đã đến ". Anh sợ khi nói cho cô biết về tình cảm của mình lại khiến cô bất ngờ, khó tiếp nhận mà từ chối tất cả. Nên anh chỉ muốn hiện tại từ từ theo đuổi, không hấp tấp để lại chinh phục trái tim cô với một diện mạo Hoàng Dương trưởng thành hơn và yêu cô nhiều hơn. Anh ngồi thẫn thờ nhớ đến câu chuyện của hai người hôm đó. Dù là câu chuyện của hai người nhưng cũng chỉ có mình anh nhớ rõ nhất về buổi chiều mưa năm lớp 12. Buổi chiều hôm thứ 6, lớp anh chỉ có 3 tiết nên mọi người đã đi về từ sớm. Chỉ có người trực nhật ngày đấy là phải ở lại, dọn dẹp lớp sau cùng. Anh cũng chẳng vội về mà xuống dưới phòng thể thao để chơi bóng rổ với đám bạn. Vì về đến nhà, chỉ có bản thân anh ngoài ra cũng chẳng có ai. Từ khi lên cấp 3, anh đã sống tự lập riêng ở bên ngoài và không về nhà. Vì anh chẳng muốn quay về ngôi nhà u buồn, cô đơn đó của mình một chút nào. Cảm giác cứ ngày nào anh sống ở đó đều sẽ không hạnh phúc. Ba mẹ anh đã ly hôn ngay khi anh chỉ mới 6 tuổi, chỉ vì người mẹ ngoại tình và bị ba anh phát hiện. Nhưng nếu mẹ anh không làm như vậy, không ra ngoài ngoại tình thì họ vẫn cãi nhau, vẫn là những cuộc đụng độ mỗi tối khiến anh căn bản chẳng muốn quan tâm đến. Ba và mẹ anh kết hôn chỉ vì gia đình hai bên đã định ước. Theo quan niệm các cụ xưa: "Cha đặt đâu, con ngồi đó" nên mẹ anh phải buộc làm theo. Nhưng với tính khí ngang ngược, bảo thủ, gia trưởng của ba anh khiến bà không ngày nào là được yên. Ép mình sống trong khuôn khổ do chồng mình đặt ra cho đến khi sinh anh ra thì bà như trút hết gánh nặng, muốn phá lồng để có được tự do – chính là ngoại tình. Mang danh là đại thiếu gia của gia đình giàu có nhưng trong kí ức tuổi thơ của anh chưa bao giờ có một ngày là hạnh phúc trọn vẹn. Anh đã luôn làm mọi thứ một mình mà không cần ai ngay khi còn nhỏ. Người cha cuồng công việc và một người mẹ có công sanh mà không có công dưỡng, bà chỉ ưu tiên cho việc ra ngoài tiêu xài phung phí vào các món hàng hiệu xa xỉ mà cứ mặc xác cho đứa con trai nhỏ ở nhà. Dần dần mọi thứ đều trở thành thói quen của anh, bản thân cũng chẳng tha thiết gì đến thứ tình cảm gia đình giả tạo đó nữa. Nhưng từ ngày gặp cô, từ khi nhìn thấy nụ cười chói chang ngày hạ ấy thì tình yêu khép kín, bám đầy mạng nhện trong lòng lâu ngày lại được đập thổn thức một lần. Lại được biết đến thứ gọi là "yêu" như thế nào. Anh ở lại trường chơi với đám bạn một lúc thì trời trở mưa to. Đám bạn đó cũng lần lượt ra về trước khi trời tối. Theo phản xạ, anh định cầm ô ra về nhưng bản thân lại chợt nhớ lại trong đầu: "Hôm nay, chẳng phải cậu ấy ở lại trực nhật sao?".

Lo lắng cho cô sẽ không mang ô nên anh đành nán ngồi đợi một chút để chờ cô. Đột nhiên sau đó, phòng thể thao tắt điện tối mịt. Không những một phòng này mà cả trường đều đã mất điện. Anh nhanh chóng chạy lên lớp, mở đèn điện thoại sáng để tìm cô: "Cậu ấy vẫn đang trong lớp". Gương mặt hốt hoảng, sợ cô gặp chuyện, anh cố chạy thật nhanh nhưng các dãy lớp bị mưa văng vào làm sàn trở nên trơn trượt khiến bản thân anh cũng chẳng thể chạy như bình thường được. Trường học ngày một càng tối, rõ ràng lớp học không xa nhưng do trời tối nên làm việc tìm kiếm phòng dần trở nên khó khăn. Sấm sét vang trời, những luồn gió gào rít như cào vào từng ô cửa sổ khiến không gian trở nên đáng sợ hơn. Đến gần cuối hàng lang – là lớp 12A6, chẳng nghĩ ngợi gì anh vội vàng mở cửa. Đập vào mắt là khoảng không tối đen như mực cũng không biết là bên trong có người hay không.

Anh đứng đắn đo thì bỗng nghe tiếng nức nở của người con gái bên trong, âm thanh "thút thít" nhỏ nhỏ. Ngay lập tức, anh rọi đèn sáng đi đến chỗ có tiếng khóc đấy. Hình ảnh cô ngồi co tròn ở một góc lớp, tay còn để áp vào hai lỗ tai để chặn âm thanh tiếng sét bên ngoài, thân thể mảnh khảnh đó không ngừng run rẩy, sợ hãi và đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của cô – cô gái luôn hừng hừng võ nghệ nhưng không ngờ lại có mặt nhút nhát như này. Anh nhẹ nhàng khuỵu gối xuống, ôm cô vào lòng dỗ dành. Tấm lưng cô dường như muốn chui rút vào trong lòng anh như đang kiếm một nơi an toàn để trốn. Thấy cô không bớt run rẩy, anh dịu dàng vỗ vào lưng cô để an ủi, vòng tay anh theo phản xạ mà cứ ôm chặt cô vào lòng tựa như muốn bảo vệ cô gái nhỏ trước mặt. Bàn tay yếu đuối, chẳng còn miếng sức lực vì sợ hãi mà cố bám vịu vào tay áo bên cạnh của anh, cô cứ nắm chặt không buông vì sợ người đang ôm cô sẽ bỏ trốn.

Anh từ từ ghé sát vào tai trái cô, ôn nhu bảo: -Không sao! Mình sẽ ở bên cậu. Lời nói dường như đã khiến cô có một chút yên tâm mà không còn sợ hãi như ban nãy, cơ thể cũng dần thở lỏng. Cô dần dần lấy lại bình tĩnh, ngưởng mặt nhìn xem là ai cứu mình.

Đôi mắt lấp lánh tròn xoe ngạc nhiên: -Hoàng Dương! Hoàng Dương. Cậu tới cứu mình sao? Anh búng nhẹ vào trán cô: -Không thì là ai? Phải tới cứu đồ nhát gan như cậu chứ. Không nói gì thêm, cô cứ như vậy dúi mặt vào áo anh mà có thể an tâm được người trước mặt. Cô vui mừng khi anh đến cứu, thế là cô cứ úp trong lòng mà cười khúc khích.

Anh nhíu mày, xoa đầu cô, hỏi: -Làm gì mà vui dữ vậy? Nãy còn sợ đến nỗi muốn teo nhỏ thành cục bông luôn mà. Hay là vui khi thấy tớ đấy? Cô chẳng ngần ngại mà ngước mặt nở nụ cười tươi, đáp thẳng: -Ừm! Tớ vui lắm! Tớ vui khi thấy cậu đến đấy! Thiên sứ của tớ à. Cảm ơn cậu cứu tớ nhé. Nói xong, cô lại úp mặt vào áo anh tiếp, gương mặt anh như sượng đỏ mặt, nóng bừng bừng nhưng trong thâm tâm thì lại vô cùng hạnh phúc, anh nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng mình. Gương mặt cúi xuống gần cô, tham lam mà giữ cô vào lòng không buông. Trong căn phòng tối mịt, hơi thở đan xen vào nhau, tiếng nhịp vang lên chẳng biết là của anh hay là của cô. Một lúc sau, anh chọt chọt nhẹ vào sau lưng cô: -Này! Định úp mặt vào tớ đến bao lâu đây. Lúc này, cô mới đưa mặt mình lên mà trách cứ: -Nhỏ mọn! Phải biết giúp bạn khi khó khăn chứ. Anh nhân cơ hội cúi sát xuống, cười nhếch lên: -Vậy tớ với cậu, tối nay ôm ngủ ở đây đi. Dù gì mai cũng chẳng ai đến lớp mà đúng không? Nghe đến đây, cô giật mình đẩy anh ra, tay lấy che lại như muốn cảnh giác " con sói" trước mắt này: -Không thèm! Đi về. Anh cười nhẹ rồi đứng phắt dậy, đưa tay đỡ cô: -Đi về thôi!

Cô nhanh nắm lấy tay anh lấy thế để đứng dậy. Nhút nhát đứng phía sau mà nắm chặt tay anh như sợ anh sẽ bỏ rơi. Hoàng Dương quay lại sau trấn an cô: -Sợ thì nắm chắc tay tớ đấy, nhớ đứng phía sau tớ. Cô ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh. Anh cầm chặt bàn tay nhỏ phía sau và kéo cô đi gần anh. Cô rất sợ tiếng sét trời mưa lẫn không gian tối nhưng hôm nay xung quanh cô vẫn tối nhưng bản thân chẳng còn cảm giác đáng sợ chút nào mà ngược lại còn thấy rất ấm áp và yên tâm. Vì đối với cậu bạn trước mặt này rất đáng để tin cậy đó chứ.