Sau buổi tập luyện, đúng như lời hẹn cô đã tức tốc chạy xe đến quán Grey House. Chỉ là cuộc hẹn nhỏ nhưng lại khiến cô lại cảm thấy khẩn trương đến như vậy. " Hôm nay mình sẽ hỏi anh ấy hết thảy mọi chuyện." – đó chính là dự định buổi tối ngày hôm nay. Cô cần biết sự thật, cần biết rõ mọi chuyện, lại cần muốn xác định rõ cảm xúc của chính mình. Tất cả kí ức năm cấp 3 đối với cô dường như rất mơ hồ vừa thực, vừa ảo nên Trần Hoàng Dương chính là chìa khóa duy nhất giải đáp mọi câu hỏi mông lung đấy. Bản thân cô vốn chẳng muốn để tâm chuyện gì nhưng câu chuyên dở dang của thời niên thiếu đó lại khiến cô nóng lòng, khó chịu, cảm giác như thể chính mình vừa quên đi điều gì đó rất quan trọng. Những suy nghĩ trong đầu làm cô bất giác đến chỗ hẹn lúc nào không hay. Cô nghiêm chỉnh chỉnh lại tóc và quần áo trên người rồi mới từ từ bước xuống xe. Thời khắc bây giờ, cảm giác hồi hộp và căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô tự hỏi: " Nếu biết hết sự thật thì sau này mình sẽ tính như thế nào?" Thời tiết trở gió lạnh khiến cô nhanh chóng bước vào trong. Không gian quán vẫn như vậy pha lẫn gì đó giữa nét cổ điển và hiện đại, thoang thoảng đâu đây là hương thơm rượu nồng nàn rất đặc trưng. Nơi đây không quá ồn ào mà gợi cho chúng ta khoảng không gian tận hưởng những ly rượu đậm vị, ngọt ngào. Hôm nay, quán thưa khách hơn mọi khi chỉ có trong góc là vài ba người. Cô đưa mắt nhìn xung quanh để lựa chỗ ngồi thích hợp nhưng lại quyết định đến ngay quầy pha chế bartender. Hải Thành từ cửa bước vào thì gặp ngay cô đi ngang, bất chợt nhận ra ngay người trong mộng của thằng bạn đầu đất của mình. Không vội không vàng anh đi vào phòng, ung dung ngồi vào băng ghế dài, thái độ khinh kháu liếc mắt sang Hoàng Dương hỏi: - Đi chơi với gái hay đi với bạn mà ăn mặc bảnh tỏn thế? Tay cầm ly rượu, anh quay sang nhìn lạnh với Hải Thành: - Cần mày quản à? Tao mặc gì cũng phải đợi mày ý kiến. Định trêu đùa thêm chút nữa, Hải Thành bình tĩnh rót rượu vào ly mà khiêu khích: - Thành công rồi à thằng bạn tao. Anh nửa hiểu nửa không nhưng lại chẳng thể chốt lại ý của Hải Thành đang muốn ám chỉ: - Tao không chơi cá độ. Cũng không thiếu tiền để chơi mấy trò rẻ mạt đó. Hải Thành ngước lên nhìn vẻ ngờ ngợt của anh mà bật cười rõ to: - KKK! Thằng đầu đất này yêu vào là hóa ngốc rồi à? Hoàng Dương bực tức trong lòng, trừng mắt hỏi thẳng: - Một là nói thẳng còn hai là tao cắt cái lưỡi luyên thuyên của mày đi ngâm rượu.
Hải Thành dừng lại cơn buồn cười, nghiêng đầu chậm rãi nói ra: - Nàng thơ trong lòng mày đến tìm mày đấy. Vậy chẳng phải là thành công rồi à? Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhưng miệng không ngừng mắng chửi: - Thằng khỉ sao không nói thẳng ra hả? Nãy giờ cứ dài dòng, lắm chuyện. Hoàng Dương nóng vội chạy ra, nhớ đến lời hẹn của cô lúc sáng: Chiều nay tôi sẽ đến quán anh đấy. Tâm tư trong anh không dừng được mà cười lên. Ai biết được ẩn sâu trong nụ cười rạng ngời ấy lại nặng tình đến nhường nào. Chỉ vì hẹn gặp cô mà anh đã chuẩn bị một bộ vest đen lịch lãm, tóc được vuốt lên cẩn thận, thoang thoảng trên người còn có mùi hương nước hoa trầm lại khiến Hoàng Dương của buổi tối hôm nay lại trông vô cùng cuốn hút và nam tính. Cô ngồi lặng trên ghế đến cả rượu còn chưa gọi. Bên đó, vị nhân viên batender đối diện luôn miệng hỏi cô: - Thưa quý cô, cô muốn dùng gì không? Cô thẳng thắn nói ra yêu cầu mà anh hứa mình vào ban sáng: - Ông chủ Dương đã hứa tận tay pha chế cho tôi nên tôi sẽ ngồi đợi. Anh không cần bận tâm. Anh đứng một phía đó mà buồn cười, nghĩ thầm:- Cô ấy còn có thói nhớ dai à. Hoàng Dương đi lại ra hiệu cho người nhân viên qua chỗ khác. Bản thân anh thì lại nhẹ nhàng tiến về phía cô mà không muốn cô phát hiện. Bảo Vy đang mải mê tập trung xem điện thoại, chẳng để ý đến xung quanh. Anh cúi đầu xuống gần cô rồi gõ bàn để tạo tiếng động, thì thầm hỏi: - Tôi có thể giúp gì được cho quý cô đây. Nghe thấy giọng anh, cô ngay lập tức ngẩn lên thì lại va phải vào ánh mắt của anh. Gần đến mức có thể nghe rõ tiếng thở ở đối phương. Bỗng chốc, ánh mắt hai người nhìn nhau vài giây say đắm như thể không thoát ra được một sức hút vô hình nào đó. Rồi ý thức quay lại, cô ngượng đỏ mặt mà nhanh chóng lùi đầu về phía sau. Sợ cô bật lùi về sau sẽ ngã, anh vươn người, đưa tay mình đỡ lấy đầu cô. Tình cảnh như thế này cũng dễ khiến người ngoài hiểu lầm. Cô lúng túng bảo: - Này ông chủ! Buông ra được rồi đó. Đỡ cô xong nhưng bản thân lại tham lam muốn gần thêm chút nữa. Nghe cô xong, anh vội lấy tay ra, xấu hổ nhìn sang chỗ khác, ho ho vài tiếng lấy lại bình tĩnh: - Cô..cô muốn dùng gì không? Cô chống cằm lên bàn, đưa mắt nhìn anh: - Tôi không rành về rượu nhưng làm ly nào có nồng độ ít thôi, tôi còn phải lái xe.
Anh gật đầu rồi quay sang pha chế cho cô. Bàn tay điêu luyện thoăn thoắt, nhanh nhẹn cho nguyên liệu và lắc đều lên, tỉ mỉ trang trí ly rượu của cô cho đẹp. Thoáng trên mặt rượu là vài vụn vỏ cam nhỏ, cắm cành nhỏ bạc hà vào ly là hoàn thành. Chưa đầy vài phút, ly rượu đã được pha chế xong. Anh đưa nó cho cô: - Mời cô! Hương rượu lại có chút tươi mát của cam và vị ngọt của mật ong khiến đây thật là một tuyệt phẩm. Vừa nhấp môi, vị ngon đã lan vào miệng khiến cô không ngừng tấm tắc: - Lần đầu tôi cảm nhận được vị ngon như vậy đó. Quả không hổ danh là ông chủ Dương. Anh mỉm cười, cúi sát gần cô: - Vậy đây là lần đầu tôi pha chế rượu cho một người nào đó uống đấy. Cô ngạc nhiên hỏi anh: - Hả? Anh có nói phét không đấy. Làm ở đây sao lại không pha chế cho người nào được. Hoàng Dương khoanh tay đáp lại với vẻ tự cao: - Tôi thích nghiên cứu rượu và pha chế chứ không có nghĩa vụ làm cho người khác uống. Quán tôi có nhân viên, họ học lại công thức rồi pha chế cho khách.
Cô dường như cũng khó hiểu với tính cách kì lạ rồi nói: - Thế tôi thật có phúc khi được ông chủ Dương quý giá pha chế cho ly rượu ngon này. Anh nhếch cười và xoa đầu cô: - Đây coi như là ưu đãi lớn của quán có 1 không 2 đấy nhá. Vì quý cô đây là khách VIP ở Grey House mà. Khác hẳn với tính cách thường ngày, Bảo Vy không tránh cái xoa đầu của anh mà ngược lại còn thoải mái đón nhận. Ngồi nhâm nhi ly rượu, cô lại xém chút nữa quên mục đích thực sự của buổi tối hôm nay. Cô nhớ đến việc công việc mình cần làm. Thấp thỏm lén nhìn anh nhưng chẳng hiểu sao bản thân cô lúc này lại run vô cùng. Nhưng rồi sau một hồi đấu tranh với nội tâm thì cô cũng mấp máy gọi tên anh: - Hoàng..Hoàng Dương. Bất ngờ nghe thấy tiếng gọi của cô, gương mặt anh ngơ ngác nhìn: - Chuyện gì? Cô cắn nhẹ vào môi lộ rõ vẻ căng thẳng. Vùng môi bị cắn càng đỏ hơn, anh đối diện nhìn thấy liền bảo: - Đừng cắn nữa sắp chảy máu rồi kìa.
Nghe lời khuyên anh, cô từ từ không cắn vào môi nữa. Bảo Vy ấp úng hỏi anh: - Tôi hỏi anh chuyện này được không? Anh " ừm " một tiếng rồi cô mới can đảm nói tiếp: - Trần Hoàng Dương 12A6. Anh là bạn học lúc trước của tôi đúng không? Cảm giác quá khứ bị gọi lên khiến anh sửng sốt, đứng hình chẳng biết nên phản ứng thế nào. Thấy anh không trả lời, cô lại lấy bức hình lớp của anh trong điện thoại để xác minh: - Tôi chắc người này là anh! Anh là bạn học của tôi. Bản thân cô có hình học sinh của anh nên cũng không thể chối lại, anh nghiêm túc hỏi nhẹ: - Đúng vậy! Có chuyện gì à? Cô nhanh chóng nói thẳng: - Sao ngay từ ban đầu, anh không nói bản thân là bạn học của tôi. Hoàng Dương đáp hững hờ: - Chuyện đó không cần thiết.
Vì để có mối quan hệ gần gũi với cô như hôm nay, anh đã muốn dọn dẹp tất cả chuyện quá khứ để bắt đầu theo đuổi lại cô. Nhưng nếu anh giới thiệu chuyện bản thân là bạn học cũ thì chẳng phải quá xấu hổ sao. Cô bức bối nói: - Nếu anh nói ra thì ngay từ ban đầu tôi đã không hành xử thô lỗ với anh. Anh đáp: - Tôi không để ý chuyện cô hành xử như thế nào. Ngay bây giờ anh cũng chẳng đủ can đảm để lấy cái danh bạn học để theo đuổi mà chỉ đành dùng thân phận người lạ để từng bước chạm đến trái tim cô. Cô không chấp nhất chuyện cũ đó với anh nữa. Trong đầu cô đã soạn đầy đủ những thắc mắc của bản thân để đưa cho anh: - Tôi chỉ thắc mắc nhỏ sao anh lại giúp tôi nhiều chuyện vào năm cấp... Chưa đơi cô hỏi xong, trong lòng anh bất giấc muốn chặn lại không muốn nghe tiếp: - Tôi không nhớ gì nữa? Cô cũng cố gắng kiếm một chút thông tin nào đó từ anh: - Vậy tại sao lúc đó anh lại tránh né lời cảm ơn của tôi? Anh vẫn đáp: - Tôi không biết. Cũng không có kí ức về những chuyện cô kể. Cô tiếp tục hỏi câu cuối cùng, là câu hỏi cô muốn biết rõ nhất và mong anh sẽ cho cô câu trả lời. Vì linh cảm bản thân cho rằng người đó chính là anh mà không phải ai khác. - Vào lúc cuối năm 12, anh có ở lại trường không? Lúc đó, cả trường mất điện nên tối lắm. Anh biết chuyện đó không? Mong muốn một câu trả lời " Biết " của anh nhưng không như cô hy vọng. Anh đã đáp thẳng thừng rằng: - Giờ đó, tôi đã về tới nhà rồi. Nên tôi không biết lại càng không nhớ gì hết. Cô đừng hỏi tốn công vô ích nữa. Nhưng tại sao tôi lại phải ở trường vào giờ đó? Cô trầm mặt, giọng có một chút thất vọng: - Lúc đó tôi đã ở trường, có một cậu bạn giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh đấy. Tôi cứ luôn nghĩ là anh vì lúc tôi gặp..khó khăn đều có anh xuất hiện. Cảm giác thất vọng tràn trề khiến lòng ngực cô vô cùng khó chịu, bây giờ cô chẳng muốn hỏi thêm gì nữa vì mọi câu trả lời ngày hôm nay đều như là số 0. Cô vội đứng bật dậy ra ngoài. Anh liền ngỏ ý:
- Tôi đưa cô về. Cô liếc nhìn anh rồi vẫy tay từ chối: - Không cần! Tôi tự về được.