Tựa Như Nắng Hạ

Chương 16: Hồi ức bí ẩn




Sau bao nhiêu ngày đụng mặt nhau liên miên, dường như trong lòng của cô có chút nghĩ rằng:

" Tên này cũng không khó gần như mình tưởng".

Nhưng hà cớ gì mỗi lần gặp chuyện là anh sẽ xuất hiện, một phép màu thần kì nào đó đã khiến mọi rắc rối quanh cô đều được hoá giải.

Hết lần này rồi đến lần khác, người tên Hoàng Dương đấy giúp xong rồi lại vụt chạy mất đến nỗi một câu cảm ơn còn chẳng kịp nói.

Vào sáng hôm sau, cô định sẽ nói một cảm ơn đàng hoàng với anh nhưng mới vừa mở miệng:

- Hoàng Dương, chuyện hôm qua...

Chỉ thấy anh che gương mặt ửng đỏ mà chạy đi để mình cô ngơ ngác, chơ vơ giữa nhiều người.

Tính khí quyết không chịu thua, Bảo Vy lần nữa tìm anh nói lời cảm ơn nhưng lần nào cũng như vậy đều bị cho ăn "TRÁI BƠ" to chảng vào mặt.

Thấy việc nói trước mặt anh không khả thi nên dần dần cô định từ bỏ nhưng bản thân cảm thấy như vậy là không có lương tâm:

- Cậu ta giúp mình nhiều như vậy! Không cảm ơn thì đã đành nhưng đến quà đáp lễ mà không có thì coi như vứt hết đạo đức.

Cô vừa chống cằm, suy tư:

- Mà nói đi nói lại nên tặng gì ta? Nước, bánh? Tầm thường quá! Quần áo, đồng hồ? Hơi đắt thì phải! Rồi cô la lên mừng rỡ:

- Aaaa! Nghĩ ra rồi. Món quà này sẽ ý nghĩa lắm cho xem.

Kể từ chiều hôm đó, cơm không ăn, tối không ngủ để miệt mài làm ra món quà đáp lễ chính là tạo ra:

MỘT NGHÌN CON HẠC.

Dù bản thân có chút không khéo tay nhưng vẫn cố gắng chăm chỉ xem tờ hướng dẫn cách làm.

Ban đầu làm là thành phẩm: con hạc không ra con hạc, con chim thì không ra con chim, nhìn mà chẳng thể đoán nổi cô đang gấp cái gì.

Lần thứ hai làm lại ra một chú hạc với cái cánh còn dài hơn cái đầu. Phải nhìn vào tờ hướng dẫn mới có thể đoán được đây là một con hạc.

Lần thứ ba gấp lại thì có vẻ thuận mắt hơn lúc trước nhưng phần thân và đầu vẫn còn méo mó. Vì làm nhiều lần trên một tờ giấy nên ở giữa gần như muốn rách đi.

Cho dù thế nhưng cô vẫn cố gắng làm vì quan niệm xưa cho rằng nếu bạn làm đủ 1000 con hạc thì sẽ tương ứng với một ước nguyện. Nên cô muốn dùng những số con hạc này để tượng trưng cho một điều ước của anh. Muốn nguyện vọng của anh sẽ trở thành sự thật.

Cứ có thời gian rảnh, cô lại lấy giấy ra gấp và đến khoảng một tuần số lượng đã lên đến 100 con.

Vào giờ trống tiết, cô lại có nhả ý mời bạn cùng bàn thắt phụ mình:

- Này! Cậu thắt phụ mình vài con với được không?

Cô bạn đang đọc sách mà vội khựng lại tròn mắt nhìn cô:

- Cậu thắt hạc à!

Cô đáp lại ngoan ngoãn:

- Ừm!

Cô bạn đấy cũng nhiệt tình, tỉ mỉ thắt hạc phụ cô.

Vừa thắt, cô bạn đấy lại hỏi:

- Ước gì đấy?

Bảo Vy cũng chỉ trả lời qua loa vì cô chẳng thể nào nói thẳng ra là tặng cho con trai được:

- Cầu duyên cho hết ế.

Cô bạn sửng người lại, nhìn cô mãi miết mà bật cười khúc khích:

- Kkkk! Thành tâm như cậu chắc ông trời cũng phải động lòng thôi.

Gắp xong đến con 999, gương mặt cô gần như phờ phạc vì thức thâu đêm. Miệng thì cười tủm tỉm vui sướng với thành quả của mình.

Cô bỏ tất cả vào chiếc hũ thuỷ tinh và thắt lại với chiếc dây nơ màu đỏ trông vô cùng xinh xắn.

" Cuối cùng là chỉ cần viết lá thư cảm ơn siêu chân thành cho cậu ấy."

Nội dung là: NHỮNG CON HẠC NÀY SẼ GIÚP ƯỚC NGUYỆN CỦA CẬU THÀNH HIỆN THỰC THAY CHO LỜI CẢM ƠN CỦA TỚ.

Nhưng định khi ghi tên cô vào cuối tờ giấy thì khựng lại, đắn đo:

- Nếu biết mình tặng thế nào cũng quăng trả ngược lại cho mình. Thôi quà quan trọng tấm lòng là được.

Sau đó, cô đặt chúng vào chiếc hộp quà nhỏ dễ thương màu xanh.

Dù rất mệt mỏi nhưng cô rất hài lòng với thành phẩm này. Cô lên giường ngủ nhưng lòng lại nôn nao đến sáng mai.

Buổi sáng hôm đó, cô vào lớp rất sớm, đi đến chỗ anh và cẩn thận đặt món quà trong hộp bàn:

- Tâm ý bé nhỏ mong cậu không chê.

Khi có vài người vào lớp, cô vội vã quay về chỗ của mình. Yên phận mà chờ đến lúc vẻ mặt bất ngờ khi nhận được quà của anh.

Đến buổi trưa, Hoàng Dương định cất tập vở vào ngăn bàn thì phát hiện hộp quà màu xanh không có người gửi.

Anh loay hoay, lúng túng với hộp quà trước mặt, tò mò mở ra là một hũ thuỷ tinh đựng hạc, với tấm lá thư gủi tặng.

Hoàng Dương chỉ biết há hốc mồm, cầm hũ thuỷ tinh lên mà tròn mắt:

- Hạc?? 1000 con hạc.

Phản ứng lúc sau của cậu khiến Bảo Vy kế bên không thể ngờ tới, anh bĩu môi nhìn nó:

- Thời buổi này ai lại tặng hạc chứ?? Chắc là mấy tụi con gái phá mình đây mà.

Anh cầm gọn hộp quà lên có ý định đi vứt nhưng cô đã chắn bước anh lại. Gương mặt sùng sục máu mà phải cố kìm nén:

- Đừng có vứt!! Có người tốt tặng như vậy, cậu phải biết trân trọng chứ.

Hoàng Dương nghiêng đầu, đáp thẳng thắn:

- Nhưng lí gì lại tặng cho tôi.

Miệng nhanh hơn não nên cô lại kịp buông miệng nói ra:

- Không phải trong thư có để cảm ơn à!!

Ánh mắt đầy nghi hoặc của anh giáng xuống cô:

- Sao cậu biết trong thư là cảm ơn.

Cô dường như phát hiện cái miệng hoạ của mình nên lúng túng chối bỏ:

- Nói chung! Mấy con hạc này có thể ước 1 điều được đấy nên... nên vứt thì phí lắm.

Hoàng Dương ngoan ngoãn nghe lời rồi trở về chỗ mà cũng chẳng phản bác lại nữa.

Bảo Vy đứng một góc, cổ họng nuốt nước bọc đầy bất an:

- Không biết cậu ta có nghi ngờ mình không?

Chiều hôm cô trực nhật trong lớp , bên ngoài trời mưa to còn có giông và sấm chớp. Một lúc sau đã khiến cho các dãy lớp mất điện.

Căn phòng trở nên tối mịt chẳng có chút ánh sáng, điện thoại cô thì đã hết pin từ hồi chiều. Giông gió bên ngoài thì không ngừng thổi lớn làm cho các khung kính cửa sổ đập mạnh như sắp vỡ.

Cô chỉ biết ngồi một mình trong góc lớp, cố trấn tĩnh nổi sợ. Hai tay ôm đầu như muốn tránh khỏi những tiếng sét ầm trời ngoài kia.

Ngay từ nhỏ, cô đã vô cùng sợ hãi những không gian tối vì cứ mỗi khi đêm đến cô phải chui vào trong góc tối nhỏ để tránh tiếng cãi vả của ba mẹ.

Thân thể không ngừng run rẩy, đôi mắt cô dần ứa lệ. Cô cắn chặt môi để cố giữ bản thân bình tĩnh.

Trong lúc tuyệt vọng, chẳng thể nương tựa vào ai thì bỗng nhiên xuất hiện một vòng tay lớn ấm áp dang rộng rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Bàn tay phía sau của người đó luôn vỗ về ân cần vào lưng để giúp cô trấn an và bình tĩnh.

Cô chỉ biết cuộn trọn vào trong lòng để tìm kiếm nơi an toàn cho bản thân. Âm thanh người đó là một cậu con trai - giọng nói quen thuộc, gần gũi dường như đã nghe đâu đó vang lên:

- Không sao! Mình sẽ ở bên cậu.

Cảm giác an tâm đó đã khiến cô dường như quên đi nổi sợ .

Muốn nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin của cậu bạn ấy, cô đã tò mò định ngước xem người đó là ai nhưng vừa để mắt đến chiếc phù hiệu, miệng thì nói nhỏ:

- Tên là....

Đột nhiên, tiếng chuông báo thức vang lên đã đánh thức cô khỏi giấc mơ hồi niệm của năm cấp 3 đó.

Đôi mắt mơ màng còn ngái ngủ, chưa định hình được thế giới hiện tại.

Cô ngồi bật dậy nghĩ lại giấc mơ ban nãy vừa gãi đầu, vừa suy ngẫm:

- Cậu ấy tên gì nhỉ? Chút xíu nữa là thấy được tên rồi.

Cô quay sang chiếc điện thoại rồi gõ nó vài phát như muốn trút giận vì đã phá huỷ giấc mơ của cô.

Những hồi ức quay lại quá chân thật, rồi lại ngồi co tròn lẩm bẩm một mình:

- Thì ra mình và anh ấy đã biết nhau từ lâu rồi.

- Chắc xem nhiều hình kỷ yếu quá nên mới có những giấc mơ tương tự như vậy.

Cô vội sốc lại trạng thái tỉnh táo, nhanh chóng rời khỏi giường để chuẩn bị lịch trình cho một ngày mới.

Bữa sáng trung thành của cô cũng chỉ gồm có sandwich và trứng chiên.

Ngồi ăn cô lại nghĩ đến giấc mơ đấy cũng nhiều hoài niệm nhưng cũng có xuất hiện nổi ám ảnh của cô hồi bé mà vốn bản thân đã chôn cất từ lâu.

Cô sợ không gian tối và càng sợ hơn nếu không gian tối có tiếng sét đáng sợ kia.

Nhưng càng nghĩ về cái tên Hoàng Dương thì lòng cô lại càng thấy ấm áp, yên tâm.

Một lúc sau, trong đầu cô lại loé lên một suy nghĩ:

- Hay hôm nay đến Grey House gặp anh ấy.

Ban đầu tiếp xúc với anh sẽ không có thứ cảm xúc gọi là ngại ngùng.

Nhưng sau khi nhớ lại quá khứ thì lấy can đảm nói chuyện cùng nhau cũng đã quá khó.

" Dù vậy nhưng mình thực sự muốn biết mình với anh ấy thân nhau đến mức nào rồi? Càng muốn tìm hiểu giấc mơ về hồi ức bí ẩn kia."