Sau chuyến đi về quê nhà của Bảo Vy, đã làm anh chàng Hoàng Dương ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên. Anh lo sợ cô lại một lần nữa bỏ đi, một lần nữa đưa anh vào thế đơn phương.
Vào một buổi cuối tuần, Hải Thành lại rủ đám bạn đến chơi quán Grey House để tâm sự, cũng như phần lớn là bọn họ muốn biết kế hoạch theo đuổi của thằng bạn lụy tình – Hoàng Dương đi đến đâu rồi.
Cả hai người bạn của anh cũng đều phải giật thót mình khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy, không một chút nắng của Hoàng Dương, đôi mắt thâm quầng vì nhiều ngày mất ngủ. Trông anh phờ phạc như cái xác không hồn mà chẳng còn chút sinh khí nào nữa.
Hải Thành cau mày nhìn anh mà hỏi:
- Theo đuổi được gì rồi? Mà trông mày tàn tạ dữ vậy.
Dường như lời của Hải Thành chẳng lọt mấy vào tai của anh, Hoàng Dương vẫn cứ ngồi thẫn thờ ra đó, không chút động đậy, anh ngồi im đến mức chẳng còn nghe nhịp thở nào của anh.
Thấy bộ dạng khó coi của thằng bạn, Hải Thành la lớn:
- Ê! Thằng kia. Điếc rồi hả?
Gia Khánh kế bên một phần cảm thấy khó hiểu, một phần cũng lo lắng cho thằng bạn chí cốt này.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vào vai Hoàng Dương, ghé sát lại mà kêu:
- Này! Mày sao vậy. Không khỏe ở đâu à.
Âm thanh của Gia Khánh sát bên tai khiến Hoàng Dương thoáng chốc hoàng hồn lại, ngơ ngác nhìn đám bạn hỏi:
- Hả. Gì vậy?
Hải Thành mặt nhăn mày nhó, nói thẳng với anh:
- Có bệnh hay sao mà cứ ngồi thừ lừ ra vậy. Hay theo đuổi thất bại rồi!
Nghe hai từ "thất bại" như đoán trúng tim đen của anh lúc này. Hoàng Dương xịu mặt xuống, trầm ngâm buồn bã.
Đôi mắt suy tình, bất chấp vì tình yêu mà theo đuổi nhưng bây giờ Bảo Vy đi đâu cũng chẳng có tung tích khiến anh như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, vùng vẫy trong chính vòng tròn tình yêu do mình tạo ra.
Gia Khánh nửa đoán được phần nào tâm trạng của thằng bạn nhưng lại không muốn nói ra vì sợ sẽ làm Hoàng Dương thêm tổn thương.
Vốn định sẽ hỏi rõ thêm, đối mặt với dáng vẻ đáng thương chưa từng có của thằng bạn khiến Hải Thành cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Cả không gian cứ như trùm trong nỗi buồn đơn phương của anh, căn phòng im lặng thin thít.
Một lát sau, Hoàng Dương môi mấp máy nói nhỏ:
- Đi rồi! Cô ấy đi rồi.
Hải Thành đối diện nghe được, liền hỏi:
- Đi đâu? Ai đi đâu.
Hoàng Dương nhắm nghiền đôi mắt, ngước lên trần mà lấy tay che lại:
- Cô ấy bỏ đi rồi. Tao không thấy bóng cô ấy ở đâu cả.
Phá tan bầu không khí là tiếng cười khúc khích của Gia Khánh:
- Kkk! Theo đuổi gì mà người ta bỏ trốn luôn vậy. Ông chủ Dương bá đạo vãi!
Hoàng Dương liếc sang Gia Khánh với ánh mắt như dao găm như muốn cảnh cáo:
- Coi chừng cái mỏ, tao cắt đi ngâm rượu bây giờ.
Hải Thành nghiêng đầu, chằm chằm nhìn anh với ánh mắt xem thường:
- Chỉ vì cô ta bỏ đi mà mày ra cái thể ma không giống ma, khỉ không giống khỉ như này đấy hả.
Không kiêng nể gì, Hoàng Dương quay sang nói một câu khiến Hải Thành phải á khẩu:
- Đứa Ế chổng ngộng như mày. Tao không thèm quan tâm.
Anh chàng Hải Thành không chịu nổi cơn đả kích, anh vẫn cố khiêu khích Hoàng Dương:
- Thà Ế chứ không ngu dại ĐƠN PHƯƠNG NHƯ MÀY.
Đối với lời khiêu khích của Hải Thành, anh chẳng hề tức giận mà chỉ lặng lẽ nói thầm, lời nói ấy như là tất cả sự chân thành của anh ở tận sâu trong lòng:
- Đơn phương cũng được chỉ cần có thể gần với cô ấy một chút cũng được. Bỏ lỡ một lần rồi bây giờ cứ như thế mà bỏ qua thì cả đời này mãi mãi sẽ không bao giờ nhận được cái nhìn của cô ấy.
Hải Thành đành im lặng, chẳng đôi co gì với Hoàng Dương. Đôi mắt anh chỉ dõi theo cậu bạn này của mình.
Trái tim thâm tình đến đau lòng, có lẽ khiến cho Hải Thành không nỡ đành lòng cười đùa.
Bây giờ, Hoàng Dương dường như chẳng còn cảm xúc nào ngoài sự bất an, lo lắng đến tột độ. Lo sợ kế hoạch chưa thành công, mà cô cứ như thế lại bỏ anh đi.
Ước nguyện duy nhất của anh chính là cô.
Mong ước lớn nhất của anh chính là cô.
Người anh muốn nhất chính là cô.
Cô gái anh muốn kết hôn
Và đồng hành cả cuộc đời cũng chính là cô.
Tất cả đều chỉ mang tên của MAI NGỌC BẢO VY.
Gia Khánh nghiêm túc hỏi lại anh:
- Thế không biết người ta đi đâu mà lại đoán mò à. Có lẽ cô gái đó bận việc đi xa thì sao.
Đúng là như thế, tất cả chỉ dựa theo suy đoán của anh mà không có căn cứ. Vốn là yêu vô cùng nhưng thực chất anh chẳng biết gì về cô cả - một chút cũng không.
Hoàng Dương đáp lại Gia Khánh với tâm trạng rối bời:
- Mong điều đó sẽ không xảy ra nhưng...nhưng bản thân tao lại không ngừng bất an.
Hải Thành vội nói xen vào:
- Đàn ông mà hay đa nghi lắm thế. Muốn theo đuổi thì phải đặt niềm tin chứ, chưa gì đã lung lay rồi.
Dù câu nói của Hải Thành chỉ là lời an ủi vô tình nhưng lại khiến Hoàng Dương an tâm đến lạ thường. Anh cũng chẳng ngờ thằng bạn đầu đá này lại có kinh nghiệm tình trường gớm.
Cả Hoàng Dương và Gia Khánh đều đồng thanh hỏi Hải Thành:
- Khai thật đi! Mày có bao nhiêu mối tình rồi. Hay không lẽ mày REDFLAG.
Hải Thành đang thưởng thức ly rượu mà không ngừng sặc sụa:
- Hai thằng điên! Nói tầm bậy gì vậy hả. Tao đây còn nguyên tem đấy.
Hoàng Dương cũng dần thay đổi sắc mặt, nụ cười đã hiện rõ trên gương mặt chàng trai tuấn tú này:
- Cảm ơn hai đứa bây! Chỉ cần cô ấy ở đâu, tao sẽ tìm ra cho bằng được.
Trong lòng anh dường như cũng thả lỏng được một chút mà yên tâm chờ đợi. Hoàng Dương như đã đặt trọn niềm tin vào mối lương duyên này – vào cái ngày anh và cô đã tình cờ gặp nhau tại đây nên anh tin ông trời sẽ tạo cơ hội cho anh theo đuổi – theo đuổi ánh nắng duy nhất trong cuộc đời của anh.
Hải Thành lẫn Gia Khánh khi nhìn thấy anh vui lên hơn chút, trong thâm tâm cũng vui mừng và cả hai lại nghĩ rằng:
- KHÔNG NGỜ THẰNG DƯƠNG NÀY LẠI SUY TÌNH ĐẾN VẬY.
Tiệc đã tàn và ai cũng đều đi về nhà nấy. Chỉ còn mình anh bước ra sau cùng, mở cánh cửa ra là cả khung trời đắm chìm vào ngày trăng tròn. Hoàng Dương dừng lại ngắm nhìn rồi đưa tay bắt lấy thứ ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp này làm của riêng mình.
Ánh trăng đẹp đến vậy đấy nhưng lại chẳng thể chạm vào, khiến con người ta cứ như vậy càng trở nên tham lam, thèm khát cái ánh sáng toả ngời ấy cũng tương tự mối tình đơn phương.
Càng không có được thì Hoàng Dương lại muốn chinh phục trái tim của cô nàng Bảo Vy. Điên cuồng mà chạy theo cái tình yêu mà anh tự cho là "HỮU DUYÊN".