"..."
Thái tử không có đáp lời, ánh mắt quét về phía ngoài cửa sổ, nhìn một gốccây tím tuệ lan trên cửa sổ, dùng toàn bộ tinh thần chăm chú xem, nhìnkhông chuyển mắt.
"Thái tử?"
Cúi đầu chờ chốc lát, thấythái tử vẫn không có lên tiếng, Liễu Tương mới ngẩng đầu, theo ánh mắtcủa thái tử nhìn lại, thấy thứ trên cửa sổ, trái tim của hắn thình thịch thình thịch đạp mạnh...
Tím tuệ lan, trong phòng thái tử, dĩ nhiên có tím tuệ lan rất khó trồng!
Đây là loài hoa Như Yên thích trồng nhất, ở trong phòng Như Yên, cũng chính là nơi của Tàn Nguyệt, hình như còn có một cây...
Nói như vậy, thái tử đối với Tàn Nguyệt, không có thật sự hết tình? Vậy Tàn Nguyệt làm sao bây giờ? Hạo Nguyệt làm sao bây giờ?
"Ồ, Liễu Tương tới rồi?"
Rốt cục từ trong cây hoa phục hồi tinh thần lại, thái tử cười đậm:
"Tướng gia mời ngồi!"
Vốn nên gọi một tiếng nhạc phụ, nhưng là thái tử, gọi hay không là tự docủa hắn, hắn nói như thế nào, Liễu Tương cũng không dám nói một chữkhông.
"Tạ ơn thái tử!"
Mặt ngoài trấn định ngồi xuống,rất nhanh có nha hoàng bưng rượu ngon và món ngon tới, Liễu Tương muốnhỏi nguyên nhân thái tử tìm mình, nhưng thái tử vẫn không nhắc tới, hắncũng không biết nên nói như thế nào. Không yên lòng uống một ít, sau baly rượu, thái tử đột nhiên cười nói:
"Tướng gia, hôm nay cũngkhông có người ngoài, có lẽ ta gọi nhạc phụ thân thiết hơn. Hôm nay Kỳquốc gây rối, không biết tướng gia có chọn được người hợp ý chưa?"
Rốt cục nói đến chính sự rồi sao? Trong lòng Liễu Tương run lên, trong đầu đã sớm nghĩ tốt đối sách:
"Thái tử khách khí rồi, chuyện này, ta vốn không có ý định tham dự, nếu nhưthái tử chọn được người thích hợp, lão phu nhất định ủng hộ đến cùng!"
Sớm biết hắn là vì chuyện này tới, hôm nay nói ra, ngược lại tâm lý dễ dàng không ít.
"Ai? Tướng gia khiêm nhường rồi, ngươi là trụ cột của Đại Quân Vương triềuta, chờ sau này, có rất nhiều chuyện phải thỉnh giáo tướng gia."
Thái tử khiêm nhường cười, chỉ là tươi cười đó rất giả, rất khách sáo, khiến cho người ta không cảm thấy có một chút thành ý.
"Chỉ là, tục ngữ nói, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Kỳ quốc này, bất quá cũng là một nước nhỏ cỡ bàn tay, trước kia, người không phải đi đánh trận, mà là đi lập công, chúng ta đương nhiên phải lo lắng ngườimột nhà rồi, tướng gia ngươi nói phải không?"