"Ồ, vậy thái tử ngài ăn cơm chưa?"
Luôn cảm giác, thái tử cũng không thân thiện như biểu hiện bên ngoài, màthân phận của hắn, quyền lợi trong tay hắn, lại không thể không làm chongười ta coi trọng. Tàn Nguyệt ở nhà cả ngày cũng không sao cả, nhưngĐịch Mân phải lên triều, cùng thái tử vẫn là nên ở chung thật tốt.
Huống chi, nàng tin tưởng, nàng lập gia đình rồi, thái tử hẳn cũng không làm gì với nàng mới đúng.
"Vẫn chưa. Các ngươi đang dùng cơm trưa sao sao? Không nghĩ rằng các ngươi cũng mới ăn..."
Đang nói chuyện, thái tử đi đến, có người chăm sóc đưa đến chỗ ngồi, hắn anvị tại chính giữa Địch Mân và Tàn Nguyệt. Địch Mân hung hăng trừng mắtnhìn Tàn Nguyệt một cái.
Tàn Nguyệt vô tội nháy mắt mấy cái, cười với Địch Mân an ủi, Địch Mân hì hì một tiếng bật cười...
Có lẽ hôm nay ra cửa không thuận lợi, tới nơi này ăn một bữa cơm, lại cóthể đụng với hai người bọn họ. Tiếng nói chuyện trong phòng không lớn,người thường căn bản không nghe được. Nhưng hắn không phải người thường, nghe được tiếng nói của Tàn Nguyệt, liền không nhịn được vảnh tai, cũng nghe được hai người bọn họ tán tỉnh ve vãn!
Mà bây giờ, hắn cũng đến đây ngồi rồi, hai người bọn họ dĩ nhiên còn có thể mặt mày đưatình, trơ mắt nhìn hai người ngọt ngào, đối với hắn càng là một loại dày vò.
"Thái tử, thật đúng là rất khéo!"
Địch Mân thản nhiên cười, Tàn Nguyệt lại cúi đầu, thấy thái tử cứ như vậy ngồi xuống, nàng còn có khẩu vị gì nữa đây?
"Nguyệt Nhi, vừa rồi ngươi không phải còn ầm ĩ kêu đói bụng sao? Mau ăn đi, hai bữa cơm cùng ăn một lượt, phải ăn nhiều một chút mới đúng."
Tiếp tục gắp thức ăn cho Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt là thê tử của hắn, gắp thứcăn cho nàng, thiên kinh địa nghĩa, là chuyện không ai có thể xen vào.Huống chi, thái tử coi như là tình địch của hắn, hắn đối với Tàn Nguyệtvẫn là mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt nhìn Tàn Nguyệt, hắn nhìn cũng cảmgiác được cả người khó chịu.
"Ta không đói, vừa rồi ăn cũngnhiều. Địch Mân, ngươi còn chưa ăn? Ngươi cũng hai bữa không ăn, thânthể cũng không phải làm bằng sắt, ngươi phải ăn nhiều chút..."
Nhìn những món ngon như núi trước mặt, Tàn Nguyệt lại đẩy trở về, có qua cólại, thái tử hoàn toàn thành một người dư thừa, trên mặt càng đen, trong lòng càng tức.
"Thái tử, người không phải cũng chưa ăn sao? Mau ăn đi, bây giờ cũng không sớm..."