“Địch Mân không có nói với ngươi sao? Ngươi cần máu, cũng chỉ có Liễu tướng và Vệ Trạch có thể, cho nên. . . . . .”
Nhìn cặp mắt kinh ngạc của Tàn Nguyệt, Chanh Sát vội vàng im miệng. Tàn Nguyệt ngơ ngác, qua hồi lâu, mới hỏi:
“Là hai người bọn họ cứu ta sao? Vậy bọn họ. . . . . .”
Máu? Thì ra nàng lúc ấy, vẫn luôn có cảm giác. Nàng nghĩ đến kia chỉ là một giấc mộng, không nghĩ tới lại là thật. . .
“Bọn họ không có việc gì, nếu một người thích hợp…, chính là một mạng đổimột mạng, nhưng hai người bọn họ đều có thể, đồ ăn bổ, rất nhanh có thểhồi phục. . . .”
Đương nhiên, Chanh Sát nói rất đúng, thời giancó vẻ lâu một chút. Vệ Trạch nhỏ, phỏng chừng cũng nửa năm mới có thểkhôi phục tinh thần như cũ, nhưng Liễu tướng, dù sao tuổi đã lớn, ítnhất cũng cần một năm.
Kỳ thật, đối với cuộc sống bình thường của hắn không có ảnh hưởng gì, bất quá chỉ là bình thường không có baonhiêu khí lực mà thôi.
“Không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”
Nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, Tàn Nguyệt nháy mắt mấy cái, thở dài nói:
“Ta sẽ cùng Địch Mân hai năm . . . Hoặc là, chờ Địch Mân tìm được nữ tử yêu thích, ta liền có thể rời khỏi. . . .”
“Vì sao?”
Chanh Sát ngẩng đầu, nhìn Tàn Nguyệt thương cảm vạn phần, bỗng nhiên cười ha hả.
“Chanh Sát, ngươi cười cái gì?”
Tàn Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng của nàng vô cùng khổ sở, mà Chanh Sát lại ở phía sau cười to.
“Tàn Nguyệt, ai nói ngươi chỉ có thể cùng Địch Mân hai năm?”
Chanh Sát nhíu lông mày, hai mắt ám muội nhìn Tàn Nguyệt, cuối cùng rơi xuống trên bụng Tàn Nguyệt.
“Ngươi nói. . . . . .”
Tàn Nguyệt lui ra phía sau vài bước, ánh mắt Chanh Sát thật kỳ quái, cảm giác. . . . .
“Đó là nguyên lnhân. Tàn Nguyệt, thành thật khai báo, gần đây các ngươi có hay không. . . Hử?”
Chanh Sát không ngừng nháy mắt, sắc mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, sớm hiểu được ý tứ của Chanh Sát, nhỏ giọng nỉ non nói:
“Thân thể của ta không có khôi phục, cho nên. . . . . .”
“Hi, ta nghĩ đến, nói không chừng đều có rồi? Thì ra các ngươi còn chưa cócái kia. . . . Tàn Nguyệt, bây giờ thân mình ngươi dù thế nào đều được,nhớ rõ không?”