Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 273: Trục xuất phủ tướng quân (đại tàn bạo) 4




"Lạnh... Lạnh quá..."

Thật hy vọng, vẫn hôn mê, vẫn ngủ mê, ngủ không dậy nữa...

Nhưng, nàng bây giờ có thể té xỉu, có thể tiếp tục ngủ mê man?

Không thể!

Tàn Nguyệt bi ai phát hiện, trên người đau muốn chết, đau ray rứt trựctiếp gặm nhấm nàng, nếu như té xỉu, sẽ không cảm giác được thống khổ...

Nhưng hết lần này tới lần khác, đầu óc của nàng vô cùng thanh tỉnh, thậm chí, thanh tỉnh hơn so với bất cứ lúc nào...

Tại sao lại thanh tỉnh như vậy?

Khẽ cắn răng, lấy hết khí lực toàn thân, chỉ vì thế, có thể mở mắt ra, nhìn xem mình bây giờ ở nơi nào, tại sao lại có người nói nàng là tên khấtcái...

Nỗ lực rất nhiều rất nhiều lần, nàng rốt cục cũng mở mắtra, ánh sáng chói mắt làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái, bêncạnh thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng không có người nào vì nàng màdừng chân.

Nơi này là đường cái, nhưng cũng là một đường tươngđối vắng vẻ, mà trên người của nàng, là vết máu đỏ lòm, đã sớm biếnthành màu đỏ sậm, giống như vết bẩn, nhìn qua lôi thôi vô cùng...

Không trách được lại có người nói nàng là tên khất cái?

Kỳ thật làm tên khất cái cũng rất tốt, thật sự rất tốt, ít nhất, nàng...

Nàng đã cùng phủ tướng quân cắt đứt liên hệ...

Nhưng, cũng cùng Địch Mân của nàng, cắt đứt liên hệ...

Địch Mân, mặc dù ngươi đi rồi, ngươi đã không ở nhân thế, đối với ngươi, vẫn yêu ngươi như vậy, ta là vợ của ngươi, ta vĩnh viễn cũng là vợ củangươi...

Nhưng, bây giờ, ta...

Cho dù là ta chết, cũng không vào được từ đường nhà ngươi, chỉ là một cô hồn dã quỷ...

Một cô hồn ...

Ta không thể chết!

Ta không thể chết được!

Cho dù là chết, ta cũng muốn làm vợ của ngươi, sau đó một lần nữa trở lại phủ tướng quân...

Nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra, lăn trên mặt, đau quá đau quá...

Lăn đến khóe miệng, mặn quá mặn quá...

Nuốt vào trong miệng, thực chát thực chát...

Nuốt đến trong bụng, thật khổ thật khổ...

Lạch cạch... Lạch cạch...

Có vật gì đó rơi xuống trên người của nàng...

Có vật gì đó nện vào mặt của nàng...

Có vật gì đó lạnh như băng chạm vào trái tim đã chồng chất vết thương của nàng...