“Nhị nương, ta là sợ phấn trắng trong nếp nhăn của người rơi xuống, đập hư bát của người ...”
Che miệng, Tàn Nguyệt hì hì cười, Cúc Văn phục hồi tinh thần lại, ngầm hiểu ý tứ của Tàn Nguyệt, trong nháy mắt nét mặt già nua đỏ lên...
“Ha ha...”
Cho tới bây giờ, chưa từng thấy Tàn Nguyệt nghịch ngợm, thái tử không chútkhách khí cười ha hả. Hạo Nguyệt thấy thái tử nở nụ cười, nàng cũng chỉche miệng lại, nghĩ một đằng nói một nẻo cười.
“Tàn Nguyệt, không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ nói giỡn...”
Cười xong, nhìn Cúc Văn giận trừng mắt Tàn Nguyệt, lại im lặng, Tàn Nguyệtgiống như không có việc gì, thái tử tâm tình tốt, thậm chí đều đã quên,chuyện Tàn Nguyệt tổn hại hắn.
“ Ta nói cũng không phải sự thực!”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vô tội chớp mắt vài cái, thấy thái tử nhất thời dạira, Hạo Nguyệt vẻ mặt ghen ghét, nàng vội vàng buông chiếc đũa, ôn nhunói:
“ Ta dùng xong, lui xuống trước, các người từ từ ăn đi...”
“Tàn Nguyệt...”
Tàn Nguyệt đứng lên, thái tử cũng đứng lên theo, một phen kéo Tàn Nguyệt, than thở:
“ Chỉ ăn ít như thế? Ăn nhiều một chút đi!”
Tàn Nguyệt quay đầu lại, nhìn mọi người hai mắt ngạc nhiên, nàng không dấuvết lui ra phía sau hai bước, nhẹ tay vung lên, không cẩn thận quét quaHạo Nguyệt.
“Tàn Nguyệt, ngươi đánh ta?”
Chỉ là tay áo đụng phải mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt che mặt, ủy khuất hô.
“Xin lỗi, ta không có!”
“Vừa rồi, ngươi đánh ta...”
Vươn tay nắm cánh tay của thái tử, Hạo Nguyệt làm nũng nói.
“ Nhị tỷ, ta vì sao phải đánh ngươi?”
Tàn Nguyệt nhíu nhíu mày, lúc này, Hạo Nguyệt làm như vậy, thực sự có thể hấp dẫn chú ý của thái tử sao?
Lắc đầu than nhẹ, Tàn Nguyệt buồn bã.
“Hạo Nguyệt, không được hồ đồ, ăn!”
Tuy rằng, thủ đoạn của Hạo Nguyệt là rất vụng về, nhưng mục đích của nàngđạt được, thái tử không hề dây dưa Tàn Nguyệt, mà kéo nàng ngồi xuống,thậm chí còn “Ôn nhu” gắp thức ăn cho nàng.
“ Thái tử, mặt của người ta, thực sự đau quá...”
Nắm tay của thái tử, Hạo Nguyệt làm nũng nói. Thái tử tuấn mi nhíu chặt, trong thanh âm mang theo không kiên nhẫn rõ ràng:
“ Lát nữa ta qua tìm nàng!”