Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Một Kiếp Rồi, Kiếp Này Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sống

Chương 11: Công Pháp Cấp Thấp.




Chương 11: Công Pháp Cấp Thấp.

Bạch Hồ đi sâu vào rừng, vừa đi vừa tìm vị trí của cỏ Thanh Hoàng.

Lần này đỡ phải lo nghĩ không tìm được đường ra. Hệ thống hảo hữu cho phép hắn tìm đến vị trí của hảo hữu.

Rổ thuốc mau chóng mà đầy ắp cỏ Thanh Hoàng. Tâm trạng nam nhân lúc này đang có phần phấn khởi.

"Gaàarrrrra.....!!!!"

Âm thanh quỷ dị chợt phát lên.

Một con quỷ thi đang lết đến chỗ Bạch Hồ. Một chân của nó đã bị chặt đứt, hạn chế tốc độ di chuyển khá nhiều.

"Chả bao giờ chúng bây lại chỉ có một con cả."

Bạch Hồ lập tức kích hoạt Âm Phủ Nhãn, quét quanh. Lập tức tìm được năm sáu cái khí tức quỷ thi.

Thả rổ thuốc xuống đất. Bạch Hồ rút Dạ Hoa Kiếm ra.

"Đáng lẽ ta sẽ lo việc của mình mà ra khỏi rừng trước. Nhưng gặp ta lúc này quả thực là tụi bây xui xẻo rồi."

Bạch Hồ hạ trọng tâm của cơ thể xuống, một tay chạm đất bằng những ngón tay, tay cầm kiếm lại duỗi ra đằng sau.

"Đều phải c·hết."

Xoẹt.

Xoẹt.

Xoẹt.

Đường kiếm lưu chuyển liên tục lướt qua cổ từng con quỷ thi, lập tức mà chặt đứt đầu chúng.

Nói đây là thế kiếm, chi bằng gọi nó là điệu múa.

Bạch Hồ như đang khiêu vũ cùng thanh kiếm, cứ vậy mà chặt đứt đầu lũ quỷ thi. Khiến đầu chúng bay lên trời.

Hít một hơi. Thanh kiếm trên tay Bạch Hồ như chưa bao giờ ngừng di chuyển.

Chặt đứt đầu là chưa đủ để hạ gục lũ này.

Bạch Hồ quăng cây đuốc Thanh Hỏa lên trời, quẹt kiếm vào đầu đuốc khiến nó bừng cháy.

So với Liệt Hỏa Thạch, tốc độ bén lửa còn nhanh hơn.

Lưỡi kiếm kia đã dính máu thịt của Quỷ Thi, lúc này bén lửa Thanh Hoàng mà rực cháy.

《 Thức Thứ Nhất: Lưu Ly Kiếm Vũ 》

Bạch Hồ nhảy lên.

Lưỡi kiếm rực lưỡi cứ vậy mà đánh một hình vòng cung, Lửa trên kiếm cứ vậy thiêu đốt những cái đầu quỷ thi.

《 Kết. 》

Những cái đầu kia bừng cháy mà rơi xuống đất.

Tay Bạch Hồ chụp lại cây đuốc ban nãy vừa ném lên, dùng đuốc mà thiêu phần xác quỷ thi.

Chưa tu luyện để sử dụng công pháp. Nhưng kiếm pháp lúc này Bạch Hồ vẫn dùng được.



Có chăng thì vẫn hơi quá sức với cơ thể. Gân cốt có mỏi đôi chút.

.

.

.

Sau một lúc, cuối cùng Bạch Hồ cùng về chỗ của Vũ Hạ Nhi.

Vũ Hạ Nhi nhìn thấy Bạch Hồ mang một rổ đầy ắp cỏ Thanh Hoàng mà mừng thầm. Trường hợp xấu nhất không xảy ra.

Nàng vội ngồi dậy, cúi đầu cảm tạ Bạch Hồ.

Bạch Hồ cười, lại xoa đầu nàng.

"Để ta vác đi. Nàng dẫn đường về được không ?"

Vũ Hạ Nhi gật đầu. Cũng không đôi co với cách xưng hô của người kia. Giải thích việc đó bằng ký hiệu tay là quá dông dài. Mà nàng cũng không nghĩ người này chịu nghe.

Luống cuống mà bước đi dẫn theo Bạch Hồ.

Bạch Hồ nhìn dáng vóc người kia. Lại cứ nhớ đến kiếp trước.

Tính tình kiếp này có đôi chút khác kiếp trước. Nhưng đúng thật là nàng.

Hắn im lặng mà bước đi theo.

.

.

.

Đi từ rìa rừng về y quán, quả thực không xa.

Tô Hề vừa thấy bóng dáng Vũ Hạ Nhi bước về, có chút mừng rỡ mà quay đầu lại.

Vũ Hạ Nhi về là được, Tô Hề cũng không coi trọng vật liệu bằng nàng.

Bỗng chốc mà lão giật mình.

"N-Ngươi !??? Binh lính !!! Có quỷ thi !!!"

Vừa nghe Tô Hề hô hoán, các binh sĩ đang gác giật mình mà chạy đến.

Trong phút chốc mà những mũi giáo, mũi gươm đã chỉa vào Bạch Hồ.

Thở dài.

Hắn không có ý định g·iết ai cả. Đặc biệt là ở thế giới vốn sẵn đã sắp c·hết cả lũ này.

Nhưng bị chỉa binh khí vào mặt chả bao giờ vui cả.

"Ta không phải quỷ thi. Có nàng làm chứng, Ta còn hái giúp nàng cỏ Thanh Hoàng, có thể đốt ta bằng lửa Thanh Hoàng nếu muốn thử. Ta chỉ lạc đường, tình cờ gặp nên nhờ nàng dẫn đường, chỉ muốn vào thành thôi."

Bạch Hồ giơ tay lên tính cho "thử lửa."



Bốp.

Tay của Bạch Hồ vừa giơ lên b·ị đ·ánh hạ xuống.

Vũ Hạ Nhi phồng má, như tức giận với Bạch Hồ.

Ôi cô gái này. Quả thực không muốn thấy ai b·ị t·hương sao?

Bạch Hồ phì cười.

"Muốn thử cách khác cũng được tùy mọi người. Nàng ta có vẻ không thích ta tự đốt phỏng mình nữa."

Tô Hề nhìn chằm chằm.

Kẻ này thật sự không giống một con quỷ thi bình thường.

Tuy làn da thiếu sức sống, quần áo rách rưới. Nhưng quả thật không gớm ghiếc như một con quỷ thi.

Binh lính cũng có hơi ngần ngại, không rõ sự tình.

"Vậy vị đây có thể giải thích tại sao làn da của ngươi lại trông như quỷ thi được không ?"

"Bệnh." Bạch Hổ đáp.

"Bệnh?"

"Ừ. Bệnh. Ngươi chưa thấy ai bị bạch tạng bao giờ à?"

Lời nói dối không thể lộ hơn.

Có ai bị bạch tạng mà tóc vẫn đen bao giờ?

Bạch Hồ thực sự cũng lười tìm lời giải thích hợp lý.

Những người xung quanh đây cơ hồ không có sức khiêu chiến hắn.

Nếu có một vị tu tiên giả nào xuất hiện thì may ra lúc này có thể làm khó hắn chưa đột phá Sơ Trúc.

Nhưng hiện tại thì không.

Tô Hề nhìn một hồi, mới thở dài.

"Nhìn vị đây quả thực không quá giống quỷ thi. Nhưng ta cũng không thể để vị đến gần thành hay y quán được. Xin thứ lỗi."

Bạch Hồ gật đầu.

"Vậy ta sẽ ở sát rìa rừng, không vấn đề gì chứ ?"

"Được."

Tô Hề nhìn Vũ Hạ Nhi từ lúc bắt đầu đã dang tay ngăn cản binh lính t·ấn c·ông Bạch Hồ, lại còn gật đầu khi Bạch Hồ nói giúp đỡ mình. Cũng bỏ chút cảnh giác.

"Mạn phép hỏi, vị đây có phải là tu tiên giả hay biết võ công gì không?"

"Có biết một hai." Bạch Hồ đáp.

Tô Hề gật đầu. Nhìn thanh kiếm tinh xảo bên hông Bạch Hồ. Trông không phải thứ dân thường sẽ có.

Quay sang dùng ký hiệu hỏi Vũ Hạ Nhi đôi chút.

"Theo lời Vũ Hạ Nhi thì có vẻ ngài đây biết cách hái cỏ Thanh Hoàng. Liệu có thể giúp chúng ta hái cỏ trong vài ngày được không ? Thái Mộc Thành vẫn đang chờ đợi tiếp tế từ triều đình. Hiện tại quả thực thiếu hụt. Bù lại dù không thể để ngài vào thành. Nhưng ngài đây cần mua hay làm gì trong thành, ta có thể sai người làm giúp."



『Nhiệm vụ mới: 【 Hái Cỏ Thanh Hoàng 】』

『Tô Hề đang rất cần Cỏ Thanh Hoàng để lo việc tại y quán. Giúp đỡ Tô Hề hái cỏ một thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng hệ thống sẽ được trao tặng ngay khi ký chủ nhận nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ sẽ có hữu dụng ngay sau lần đầu hái cỏ.』

『Phần thưởng: Quyền giao dịch với thương nhân Thái Mộc Thành.』

『Phần thưởng hệ thống: Công pháp cấp thấp tùy chọn.』

Hừm.

"Được thôi."

Nhiệm vụ được nhận.

"Nếu cần cả dược thảo, thì ta sẽ cần nàng đây đi theo chỉ dẫn. Còn cỏ Thanh Hoàng thì tự ta tìm được."

Tô Hề gật đầu đa tạ. Tạm thời dược liệu vẫn còn đủ cho vài ngày. Lão cũng không muốn Vũ Hạ Nhi vào rừng quá nhiều.

"Vậy từ tối mai ta có thể đi tìm cỏ Thanh Hoàng giúp ngươi."

"Ngài đây chắc chứ? Vào đêm quỷ thi rất hung bạo."

"Không sao. Ta tự tin."

Bạch Hồ định bỏ một ngày để đột phá đến Sơ Trúc trước. Đến lúc đó thì việc diệt quỷ thi đơn giản hơn rất nhiều.

"Vậy được. Ta sẽ sắp xếp một lều nhỏ và chút quần áo cho ngài tại rìa rừng."

Bạch Hồ chắp tay đa tạ. Rồi đi đến vị trí dựng lều theo chỉ dẫn.

"Ta có thể phiền Vũ Hạ Nhi giúp ta một chút không? Có chút việc cần nhờ nàng."

Tô Hề gật đầu. Dặn Vũ Hạ Nhi đi lấy quần áo mang qua cho Bạch Hồ.

.

.

.

"Hệ thống, nhận thưởng. Lựa chọn công pháp Hộ Điểu Âm Uyên."

『Xác nhận.』

Một quyển công pháp hiện trên tay Bạch Hồ.

Vũ Hạ Nhi vừa đúng lúc mang quần áo đến cho Bạch Hồ.

Nhận lấy y phục, Bạch Hồ liền cởi bộ áo rách rưới đang mặc ra mà mặc vào.

Thân thể hắn vẫn là cơ thể của binh lính, rất săn chắc, rõ ràng từng đường nét cơ bắp. Dù không tới mức gọi là đô.

Vũ Hạ Nhi ngại ngùng mà quay đầu đi.

Đây là trang phục y quán. có màu trắng cùng đường viền áo ngả nhẹ màu da trời.

Giống với trang phục Vũ Hạ Nhi đang mặc. Khác chăng là trang phục của nàng có chút bẩn. Chật vật từ sáng đến đêm hằng ngày thì một bộ y phục màu trắng không thể nào giữ màu được.

Bạch Hồ phì cười.

"Đồ đôi này."