Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Một Kiếp Rồi, Kiếp Này Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sống

Chương 10: Chat Riêng




Chương 10: Chat Riêng

Vũ Hạ Nhi hoảng hốt, tay vội rút ra một cây đuốc Thanh Hoàng, quơ quơ như xua đuổi Bạch Hồ.

Đuốc còn chưa được đốt lên.

Bạch Hồ cười thầm. Hóa ra mình giống quỷ thi hơn là người.

"Đừng sợ, ta không phải quỷ thi."

Vũ Hạ Nhi lúc này mới nhìn nam nhân kia.

Ban nãy giật mình còn chưa kịp nhìn rõ hình bóng. Chỉ thấy trang phục rách rưới cùng nước da trắng bệch. Không khác quỷ thi là mấy.

Lúc này bình tĩnh lại, mới thấy dáng vóc nam nhân kia không có chút thối rữa.

Nhưng nhìn thế nào cũng không giống người thường, Vũ Hạ Nhi vẫn vô cùng cảnh giác.

Giắt bên hông nàng là một viên Liệt Hỏa Thạch to tầm ngón tay.

Chỉ cần quẹt đầu đuốc vào Liệt Hỏa Thạch, tức thời đuốc sẽ bén lửa.

Vũ Hạ Nhi nhìn gương mặt kia không cảm thấy e sợ. Nhưng nàng không dám buông lỏng cảnh giác.

Thú thật nàng mong người kia thực sự không phải quỷ thi.

Nếu là quỷ thi, có thể phải vứt bỏ cả rổ thuốc nàng hái để bỏ chạy.

Nhưng cũng có thể người kia là một quỷ thi bậc cao.

Vũ Hạ Nhi có nghe nói, nhiều quỷ thi do ma tu đặc biệt luyện ra, có thể nói chuyện, có thể hành xử như con người.

Người này... Rất giống !

"Lòng có chàng, chàng lại chẳng hay."

Bạch Hồ lặp lại lời khi nãy.

Vũ Hạ Nhi giật mình.

Nàng không hề nói ra lời đó.

Nàng không có khả năng nói.

Vị nam nhân kia kỳ thực ban nãy là đọc được tâm tư của mình ?

.

.

.

Bạch Hồ thản nhiên mà ngắm nhìn Vũ Hạ Nhi.

Mặc kệ nàng vẫn đang im lặng dè chừng hắn.

Hắn chỉ muốn ngắm nàng lâu thêm một chút.



『"Tại sao người này đọc được suy nghĩ của mình?"』

Dòng chữ hiện lên gần Vũ Hạ Nhi.

Đây là bong bóng chat.

Người được Bạch Hồ xem là hảo hữu sẽ được hệ thống lưu lại. Người được lưu lại bởi hệ thống có thể thực hiện nhiều chức năng cùng Bạch Hồ.

Chức năng cơ bản nhất Hệ Thống nhập môn có thể làm là chat riêng.

Trong giao diện chat riêng, suy nghĩ sẽ hiện thành dòng chữ. Giúp hai bên giao tiếp bằng nó.

Tất nhiên nếu là suy nghĩ không muốn người kia nghe thấy. Nó sẽ không phát ra.

Nhưng Vũ Hạ Nhi bị câm từ bé. Không phân biệt được giữa lời không muốn ai nghe thấy, và lời muốn người khác nghe thấy.

Mọi lúc trong suy nghĩ của nàng đều được nhận định là "cho phép được thấy"

Sau một lúc, Bạch Hồ mới bắt đầu cất lời.

"Nàng tên là gì?"

Bạch Hồ không rõ tên nàng ở thế giới này có giống thế giới trước không. Cũng không rõ nàng còn có ký ức từ kiếp trước không. Chắc là không, nhưng ai mà biết được trước đây nàng có tu phải thần thông hay công pháp nghịch thiên nào hay không.

Vũ Hạ Nhi bắt đầu đưa ngón tay chỉ vào cổ họ, xong rồi xua xua tay làm dấu rằng mình không thể nói được.

Bạch Hồ trầm buồn đôi chút.

"Kiếp này nàng khổ nhiều rồi."

Hắn bước tiến gần Vũ Hạ Nhi. Nàng theo bản năng giật mình mà lùi lại một bước.

"Đừng lo, ta không làm gì nàng đâu."

Bạch Hồ đặt tay lên đầu nàng mà xoa nhẹ.

"Cứ nghĩ trong đầu, ta sẽ nghe được."

Đôi mắt long lanh của Vũ Hạ Nhi mở to một chút, nhìn người nam nhân trước mặt.

Có chút cảm giác kỳ lạ.

Người này thật sự có thể nghe được những gì mình đang nghĩ?

Vũ Hạ Nhi do dự. Xong rồi nghĩ thầm trong đầu tên mình.

"Vũ. Hạ. Nhi. Một cái tên đẹp." Bạch Hồ đọc theo lời nói hiện ra.

Lại sờ đầu nàng, Bạch Hồ mỉm cười.

" Nàng đang hái thuốc à? Cần ta giúp không?"

Vũ Hạ Nhi vẫn vô cùng rụt rè nhìn hắn. Lúc này vẫn vô cùng e sợ.

Bạch Hồ hiểu được. Sống ở thời kỳ thế này, không cẩn thận là chỉ có c·hết.



"Đừng lo mà. Hay là vậy đi. Xem đây."

Bạch Hồ rút ra một cây đuốc Thanh Hỏa trên người, đốt nó lên.

Vũ Hạ Nhi chăm chú nhìn vào ánh lửa rực vàng kia.

"Thấy không, màu vàng."

Sau đó Bạch Hồ trực tiếp đặt tay mình lên đám lửa. Để nó thiêu đốt.

Vũ Hạ Nhi hoảng hốt.

"Thấy không, không cháy. Ta không phải quỷ thi."

Lúc này nàng lại bối rối, vội kéo Bạch Hồ ngồi xuống rồi lấy thảo dược từ trong rổ ra, đắp đắp lên chỗ vừa bị Bạch Hồ đem thiêu.

"Không sao đâu mà. Ta không b·ị t·hương đâu."

Nói là thế, nhưng Vũ Hạ Nhi vẫn cuốn quýt mà rút một dải băng ra buộc buộc lại chỗ bỏng vừa được đắp thuốc.

Bạch Hồ tiếp tục ngắm nhìn dáng vẽ nữ nhi đang ân cần như thành bản năng kia đang vội vã băng cho mình.

Đáng yêu.

"Ta bị lạc đường, nàng có thể giúp ta về thành gần nhất không ? Để đền đáp ta sẽ giúp nàng hái thuốc."

Vũ Hạ Nhi gật gật đầu, sau khi băng xong v·ết t·hương mới nở một nụ cười hiền hậu.

Chả cần nói, nụ cười như thái dương dịu nhẹ mà tỏa nắng.

Như bảo rằng tốt quá rồi, ngươi không sao cả.

Lo lắng cho người khác đã thành bản tính của Vũ Hạ Nhi.

Bạch Hồ đứng dậy, cầm rổ hái thuốc lên.

"Nàng cần hái cây gì ?"

Vũ Hạ Nhi nhìn vóc dang nam nhi to lớn khỏe mạnh kia, bóng người đã che lấp cả mình. Hệt như một bóng râm từ cây to.

"Cỏ Thanh Hoàng..."

Bạch Hồ gật đầu.

"Ngồi yên đó. Chút ta quay lại."

Suy nghĩ một chút. Bạch Hồ ném ba viên linh thạch cho Vũ Hạ Nhi.

"Buộc một viên Linh Thạch vào đuốc. Nếu gặp quỷ thi, đốt nó lên sẽ có hiệu quả gấp nhiều lần. Đốt cũng lâu hơn rất nhiều. Quỷ thi tuyệt đối không dám lại gần nàng."

Đây là cách cơ bản để làm một cây đuốc Thanh Hoàng cao cấp. Linh thạch khi bị đốt lên sẽ kích phát linh khí. Khiến ngọn lửa của Thanh Hoàng rực hơn nhiều lần. Có chăng việc này quá xa xỉ cho phàm nhân cả đời chưa chắc thấy được linh thạch. Nhưng với tu tiên giả thì việc sử dụng nó là rất bình thường.

Vũ Hạ Nhi quấn quýt mà cầm lấy linh thạch, có chút sợ hãi vì giá trị của chúng.

Linh thạch quá đáng giá đối với phàm nhân. Đổi một viên cùng đủ để mua lương thực cho cả một năm.



Vật này quá quý. Nàng thật có gặp quỷ thi cũng không nỡ dùng.

Bạch Hồ thì lại không để ý chuyện này. Kiếp trước linh thạch của hắn lắp đầy được biển. Không quá quan tâm vài viên linh thạch giá trị như thế nào.

.

.

.

Đi sâu vào rừng. Cỏ Thanh Hoàng bình thường rất khó kiếm vào ban ngày. Nhưng với Hệ Thống Thần Nhãn thì không quá khó.

Lướt qua một cái, các vị trí của cỏ Thanh Hoàng đểu được hiển thị.

Cứ thế mà Bạch Hồ hái vào rổ.

Chiếc rổ này tính ra rất to. Có phần to hơn cả Vũ Hạ Nhi.

Dáng vóc nàng đeo rổ thuốc, tựa hồ như một chú chuột lang xách theo giỏ đồ.

Dễ thương.

Bạch Hồ quả thật không có chút phòng vệ đối với nàng.

.

.

.

Vũ Hạ Nhi ngồi yên chờ Bạch Hồ. Nhưng cũng có đôi chút suy nghĩ.

Nàng không có chút lực phản kháng với người kia. Nên thật sự chỉ có thể để anh ta làm gì thì làm.

Nhưng rổ thuốc cũng bị mang đi rồi. Nếu không quay lại thì quả thực không ổn.

Trong lòng vậy mà nảy sinh chút lo sợ.

Người này quá kỳ lạ, khiến nàng bối rối không thôi.

Tự dưng xuất hiện, đọc được suy nghĩ của nàng, xoa đầu nàng, xong cầm giỏ thuốc của nàng đi ?

Lại nói kiếp này kiếp kia, nàng nghe không hiểu ?

Tô Hề lão sư mà thấy nàng dễ dãi như vậy. Chắc sẽ phạt nàng thật nặng rồi.

Nhưng người này lai lịch như nào ? Da trắng bệch như quỷ thi, lại còn có cả linh thạch.

Lẽ nào là tu tiên giả ? Người thường rất khó có linh thạch trên người như vậy.

Nhìn linh thạch Bạch Hồ vừa trao, tới giờ nàng vẫn xuýt xoa.

Thật có quỷ thi xuất hiện, nàng cũng không nỡ dùng chúng.

Chỉ mong về thật nhanh đem đưa cho Tô Hề lão, nó sẽ giúp rất nhiều.

Tô Hề lão sư với nàng không khác gì phụ thân. Lo lắng từ bé đến giờ. Nàng lại cũng chả mưu cầu gì nhiều.

Sống và cứu chữa được thật nhiều người nàng đã mừng rồi.