Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 10




Trong khi Nhậm Bang và Nam Cung Hy thay y phục, thì Nam Cung Siêu trở về. Chân còn chưa bước qua khỏi cửa, đã bị Diệp Tử Kiếm đẩy ngay ra ngoài.

Bốn cặp lồng trên tay đều bị đoạt lấy, thay vào đó là một chiếc gùi rất lớn, có thể chứa được cả một người trưởng thành.

“Tiểu tử, về đúng lúc lắm. Con và Giai Giai đi bắt trùng độc, nhớ là càng nhiều càng tốt đấy!’’

Diệp Tử Kiếm nói xong, nhìn thoáng qua bốn cặp lồng trên bàn, thuận tay nhấc lấy một cái, đưa cho Tô Giai Giai.

“Nha đầu, mang điểm tâm này theo. Trưa nay, các con không về kịp đâu!’’

Nam Cung Siêu mơ hồ làm theo lời dặn của Diệp Tử Kiếm, mang theo Tô Giai Giai đến lưng chừng núi Ngũ Thiền.

Lợi dụng linh căn hệ Mộc và khả năng dụng độc bẩm sinh của Tô Giai Giai. Mà thu hút một lượng lớn sâu bọ, rắn rết, côn trùng đến. Nam Cung Siêu vung tay bắt hết vào rọ, cẩn thận đóng chặt nắp.

Hắn nhìn đống rọ tre rỗng bên cạnh, chân mày hơi cau lại: “Cần nhiều như vậy sao?”

Tô Giai Giai gật đầu với hắn, nhấc lấy một chiếc rọ đã được đóng nắp, để sang một bên: “Diệp tiền bối nói muốn dùng ‘Độc hỏa công tâm’, để giúp chúng ta đột phá huyệt vị Thừa Khấp. Cần rất nhiều loại thuốc dẫn, mới nhiêu đây, chưa là gì đâu!’’

Nhìn đám sâu bọ, bò lúc nhúc trên mặt đất, Nam Cung Siêu không kiềm được nuốt nước miếng. Trong lòng âm thầm mặc niệm: “Ta cũng không cố ý, các ngươi lên đường bình an!’’

Tô Giai Giai buồn chán ngồi trên tảng đá, linh khí không ngừng chuyển động tỏa ra xung quanh. Nam Cung Siêu vui vẻ bắt trùng độc, động tác trôi chảy như nước cuốn mây bay.

Linh khí của Tô Giai Giai như có mê lực dụ dỗ, rắn rết trùng độc ẩn nấp tận hang sâu. Chỉ cần cảm nhận được linh khí, đều nhất loạt bò đến chỗ nàng, ngoan ngoãn chờ bị bắt.

Tô Giai Giai mở cặp lồng trong tay, từng món điểm tâm nổi tiếng ở trấn Đông Quang, hiện ra trước mắt nàng. Nàng có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn Nam Cung Siêu: “Huynh về trễ là vì thứ này sao?”

Nam Cung Siêu đang thu côn trùng, nghe nàng hỏi liền trả lời: “Ừ, xếp hàng cả một buổi sáng, chỉ mua được bốn cặp lồng. Nghe nói đều là đặc sản ở đây, ta muốn mang về cho Hy Nhi và muội thử một chút. Dù sao, chúng ta cũng không có nhiều dịp ra ngoài thế này!’’

Tô Giai Giai thu ánh mắt, cúi đầu nhìn món há cảo vàng ươm, còn đang bốc khói nóng. Mua từ buổi sáng, dùng linh khí hộ thể giữ thức ăn không nguội. Còn mua mỗi món một phần, nhìn sơ qua không thiếu thứ gì cả. Phần tâm ý này, nàng có muốn làm lơ cũng không được.

“A Siêu ca, huynh nghỉ tay một lát đi, ăn chút điểm tâm này!’’

Động tác của Nam Cung Siêu cứng lại, hơi ngẩn người một chút, rồi thu tay về, giải trừ pháp trận bắt trùng. Hắn bước về phía Tô Giai Giai, ngồi cạnh nàng, nhận lấy đôi đũa từ tay Tô Giai Giai, bỏ miếng sủi cảo vào miệng.

“Lâu lắm rồi, mới nghe muội gọi ta là A Siêu ca!’’

Tô Giai Giai dịu dàng mỉm cười, cũng cho một miếng sủi cảo vào miệng. Nàng không phải sỏi đá mà không biết cảm động, Nam Cung Siêu làm những gì cho nàng, nàng đều ghi khắc trong lòng.

“Vậy từ giờ, muội sẽ gọi như thế nhiều hơn!’’

Miếng sủi cảo nghẹn trong cổ, Nam Cung Siêu khó khăn ho vài tiếng. Tô Giai Giai thấy thế, vội vàng giúp hắn vỗ lưng, đưa nước cho Nam Cung Siêu.

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, làn da bánh mật của Nam Cung Siêu đỏ bừng: “Muội nói…Gì cơ?”

Tô Giai Giai buồn cười vì bộ dạng của hắn, nàng nghiêng đầu che miệng, má lúm đồng tiền xinh hơn hoa. Ánh nắng mặt trời xuyên qua khẽ lá, dát lên mái tóc Tô Giai Giai những vệt sáng dài. Nam Cung Siêu nhìn đến mức ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ đến một câu Nam Cung Hy từng nói.

“Chỉ cần nàng mỉm cười vui vẻ, chính là cảnh đẹp tuyệt vời nhất thế gian!’’

Lần đó, nhìn thấy Đại tiểu thư Lăng gia, vui mừng khi nhận được rượu đào ngọt. Nam Cung Hy đã nói với hắn như vậy, nhưng hắn lại không cho là đúng.

Còn bây giờ, nhìn thấy Tô Giai Giai cười vui vẻ, Nam Cung Siêu mới cảm nhận sâu sắc câu nói ngày nào. Chỉ cần nhìn thấy người trong lòng vui vẻ, ngàn vạn cảnh đẹp trên thế gian làm sao sánh bằng?



Vì dược liệu trong khố phòng không đủ, Nhậm Bang phải vác gùi sang ngọn núi kế bên, Nam Cung Hy bị Nhậm Bang kéo theo. Diệp Tử Kiếm đã giao cho hắn nhiệm vụ, không chất đầy kho củi mùa đông thì không cần trở về.

Hai người từ vách núi Ngũ Thiền, bay thẳng sang ngọn núi phía bên kia. Nhậm Bang hì hục tìm thảo dược của hắn, Nam Cung Hy hăng say bổ củi của mình. Thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu, tính cách xem ra cũng hòa hợp.

“Ta nghe sư phụ nói, đệ còn có đại ca?” Nhậm Bang khom người nhổ lấy gốc Ô Đầu, cẩn thận phủi sạch đất còn bám trên rễ.

Nam Cung Hy đang đốn củi, đẩy ngã một khúc cây, lau mồ hôi đầy trán, trả lời hắn: “Phải, hiện nay huynh ấy đang ở học viện Liên Hợp Bắc Châu.”

Đại ca của hắn, là Nam Cung Mộc, chính là đứa trẻ năm đó, được Diệp Tử Kiếm đích thân tặng lễ đầy tháng. Ngay cả chữ Mộc trong Nam Cung Mộc, cũng là lấy từ Mộc trong Mộc Miên.

Năm năm trước, đã rời khỏi Nam Cung gia, tiến vào học viện Liên Hợp Bắc Châu. Từ đó đến nay, thành tích của Nam Cung Mộc, luôn khiến Nam Cung gia tự hào.

Nam Cung Hải có hai người con trai, đều là thiên chi kiều tử, kiêu ngạo hơn người. Năm nay đến lượt Nam Cung Hy dự khảo thí, Đại ca gửi thư về, cũng động viên chúc hắn đạt được ước nguyện.

“Huynh không có ý định tham gia khảo thí ư?” Nam Cung Hy tò mò hỏi, với thực lực của Nhậm Bang, muốn tiến vào thượng khảo, cũng không phải vấn đề gì khó khăn.

Nhậm Bang nghe xong cười khẽ, vươn tay đốn ngã một gốc Ô Đầu khác: “Phụ mẫu đều ở đây, huynh không nỡ để họ cô đơn!’’

Về chuyện này, ngay cả Diệp Tử Kiếm cũng đã mấy lần thuyết phục hắn đến học viện Bắc Châu. Nhưng lòng hắn đã định, quá khứ đẫm máu khi xưa là minh chứng rõ ràng nhất. Hắn thật sự rất muốn giống như phụ mẫu, ẩn cư núi Ngũ Thiền, không tranh giành hơn thua.

“Bản lĩnh của đệ cũng không nhỏ! Nghe nói cổ phổ Long Trảo Thủ, đã được sư phụ đặt ở Nam Cung gia hai mươi năm. Chỉ có mình đệ là có duyên lĩnh ngộ được!’’ Sau cuộc chiến với Nam Cung Hy, Nhậm Bang đã nhận ra hắn không phải người thường.

Để lĩnh ngộ Đường Lang Quyền, hắn phải mất hơn ba canh giờ, hiểu rõ được chiêu thức lại mất hơn một tuần, sử dụng thành thục phải tốn hơn ba tháng. Vậy mà Nam Cung Hy chỉ mất một đêm, đã có thể thi triển Long Trảo Thủ, ép hắn phải dùng đến Đường Lang Quyền.

Tài hoa bậc này, nếu gặp được cao nhân chỉ điểm, thành tựu về sau chắc chắn không thể đo lường được.

Nam Cung Hy xếp đống củi vừa bổ xong vào giá buộc, chất lên xe kéo, trả lời: “Cổ phổ chọn người, người đành thuận theo!’’

Ban đầu, hắn chỉ muốn tìm một bộ võ học ưng ý, cuối cùng lại nhặt được một thỏi vàng. Từ Phổ Kinh Các đến núi Ngũ Thiền, quãng đường không dài không ngắn, nhưng hắn lại thu hoạch được rất nhiều.

Khi bốn người kết thúc công việc, trở về đỉnh Ngũ Thiền, thì đã thấy không khí xung quanh trở nên khác lạ. Linh khí nồng đậm vây quanh đỉnh núi, dào dạt đến mức ngưng tụ thành một đám sương trắng mờ ảo, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.

Tô Giai Giai nhìn làn sương trắng, không kiềm được vươn tay ra. Đầu ngón tay trắng mịn chạm vào sương giá, khẽ rên một tiếng rồi thu tay về.

Nam Cung Siêu ở bên cạnh lo lắng, lên tiếng hỏi: “Giai Giai, làm sao vậy?”

Nàng cau mày, trả lời: “Sương này rất lạnh, lạnh đến thấu xương!’’

Nam Cung Hy và Nhậm Bang đều nhìn nhau, trước nay núi Ngũ Thiền chưa từng xảy ra dị tượng nào như thế. Nếu có, chỉ có thể là tác phẩm của Diệp Tử Kiếm. Nhưng bọn họ đảo mắt một lượt, đều không nhìn thấy bóng dáng của ông đâu.

Bốn người đứng nguyên tại chỗ, không dám manh động tiến vào tiểu viện. Trận pháp này thu thập một lượng lớn linh khí như thế, ai biết được bên trong còn có những gì?

Nhậm Bang trầm tư một lúc, giống như đã nghĩ ra điều gì đó, chậm rãi lên tiếng: “Là Đại trận Bổ Pháp Hàn Sương!’’

Đại trận Bổ Pháp Hàn Sương, mang linh khí tự nhiên trong trời đất tụ lại một chỗ. Dựa vào năng lượng tinh hoa nhật nguyệt, có mạch sơn Ngũ Thiền là đường dẫn. Linh khí từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đổ về, tích tụ thành sương giá, giăng kín núi Ngũ Thiền.

Trận pháp này, thường được các Đại tông môn sử dụng, để thu thập linh khí trợ giúp cho việc nâng cao tu vi của đệ tử. Diệp Tử Kiếm bày ra đại trận này, không phải là muốn giúp bọn họ nâng cao tu vi đấy chứ? Cũng quá khoa trương rồi!

Trong lúc bốn người còn đang mơ hồ, nhìn đại trận Bổ Pháp Hàn Sương xoay chuyển. Thì giọng nói của Diệp Tử Kiếm lại vang lên, nghe có vẻ xa xăm khó đoán:

“Về rồi à, tốt, tốt! Xe củi thì để lại, còn những thứ khác mang đến đây. Mấy đứa đi cẩn thận, đừng làm hỏng trận đồ dưới chân!’’

Lời nói vừa dứt, đám sương trắng kia cũng tản ra, tạo thành một con đường nhỏ dẫn xuyên qua sương mù. Bọn họ nhìn nhau một cái, lần lượt bước vào con đường nhỏ, đi về phía hậu sơn.

Nhậm Bang đi cuối cùng, khi xoay đầu nhìn lại, đám sương trắng đã lập tức trở về nguyên trạng, bịt kín đường lui, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.

Dao động năng lượng hai bên mỗi lúc một tăng, chứng tỏ sức mạnh của đại trận không hề nhỏ. Chỉ vì một lần bế quan, sư phụ hắn lại chuẩn bị như vậy, không hợp với tác phong thường ngày của ông cho lắm!

Nhưng dù có thắc mắc cũng không được gì, Nhậm Bang lắc đầu vài cái, nhanh chân đuổi theo đám người Nam Cung Hy.

Bọn họ băng qua dải đất trống lúc sáng, rẽ qua khúc cua, xuôi theo con đường lát đá uốn quanh triền núi, đến được một thạch thất rộng rãi, ẩn dưới lớp lớp dây leo.

Vừa bước vào, đã nhìn thấy bên trong sáng bừng, cứ như không hề bị ảnh hưởng bởi sương mù bên ngoài vậy.

Diệp Tử Kiếm đứng giữa gian thạch thất, dưới chân là một trận đồ bát quái không ngừng xoay chuyển. Hai mắt nhắm chặt, miệng không ngừng niệm chú, hai tay kết ấn liên hồi.

Khí tức bao quanh mỗi lúc một tăng vọt, uy thế kinh người lan ra xung quanh, khiến không gian cũng xuất hiện gợn sóng. Biển năng lượng cuồn cuộn dâng trào, uy thế này khiến người khác vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Tô Giai Giai có chút khó thở lùi lại phía sau, Nhậm Bang lấy một bình đan dược, đưa cho nàng: “Uống một viên, muội sẽ thấy đỡ hơn!’’

Uy áp của sư phụ, không phải ai cũng có thể chịu được. Tô Giai Giai chỉ mới là cảnh giới Luyện Khí tầng ba, cảm thấy khó chịu cũng là điều bình thường.

Bên trong trận đồ bát quái, có bốn chiếc vạc khổng lồ lấp lánh kim quang. Mấy cái vạc này, không thể nghi ngờ, là chuẩn bị cho họ.

Đột nhiên Diệp Tử Kiếm mở mắt ra, vươn tay phẩy nhẹ một cái.

Những chiếc rọ đựng trùng độc sau lưng Nam Cung Siêu, lập tức bay lên không trung. Nắp rọ mở ra, trút hết vào bốn chiếc vạc, số lượng phân chia không đồng đều. Bên trong vạc có chứa nước nóng, trùng vừa chạm phải đã bị tan thành bột mịn.

Đám người Nam Cung Hy trừng mắt, nhìn một đống sâu bọ lúc nhúc, giây trước còn ngo ngoe, giây sau đã tan xác, không kiềm được nuốt nước miếng. Thứ nước đang bốc khói nghi ngút kia, là cái gì vậy, trùng độc vừa vào đã hóa thành bột.

Nếu để bọn họ ngồi vào bên trong, kết cục sẽ như thế nào đây?

Chưa dừng lại ở đó, Diệp Tử Kiếm tiếp tục lấy toàn bộ thảo dược của Nhậm Bang, cho vào bốn cái vạc. Cũng giống như trùng độc, thảo dược nguyên lá nguyên cành, vừa chạm nước đã tan ra.

Nhậm Bang cũng hít sâu một hơi, khóe miệng run rẩy lên tiếng: “Sư phụ, nước trong vạc là thứ gì vậy?’’

Diệp Tử Kiếm nhìn bộ dạng như thấy quỷ của bọn họ, không khỏi bật cười: “Yên tâm, ta không hại các con đâu. Đi!’’

Vừa dứt lời, lần này đến lượt cả bốn người bọn họ bị kéo vào. Đám người Nam Cung Hy hoảng hốt, hét lớn.

Nhưng đã bị một sức mạnh điên cuồng hút lấy, vứt vào bốn cái vạc khổng lồ. Còn chưa kịp kêu xong, thì nắp vạc đã đóng lại, bên trong tối như hũ nút.

Tô Giai Giai có chút sợ hãi, nước ngập đến cổ khiến nàng cử động khó khăn, đôi mắt lại không nhìn thấy gì càng khiến nàng bất an. Hơi thở dồn dập, giọng nói run rẩy, Tô Giai Giai gần như sắp khóc, hai tay đập loạn vào thành vạc.

“Diệp tiền bối…Diệp tiền bối…”

Diệp Tử Kiếm nghe thế, cũng không khỏi đau lòng, bước ra khỏi trận đồ bát quái, tiến về phía chiếc vạc của Tô Giai Giai.

“Nha đầu, con phải ráng nhẫn nhịn, nhắm mắt lại bình ổn tâm trạng. Lợi dụng thuốc dẫn và linh khí bên ngoài để nâng cao tu vi, đả thông huyệt vị.’’

“Nắp vạc đã đóng, trong vòng một tháng không thể mở ra. Các con phải nhân lấy cơ hội này, mau chóng tăng cấp thực lực, kỳ khảo thí sắp tới mới có thể đảm bảo chiến thắng!’’

Nam Cung Siêu nghe tiếng Tô Giai Giai, trong lòng cũng bất an, hắn ở trong vạc cũng rất tối, nhưng lại không hề quan tâm đến tình trạng bản thân, khẽ lên tiếng trấn an Tô Giai Giai: “Giai Giai, muội đừng sợ, huynh ở ngay đây!’’

Được Nam Cung Siêu và Diệp Tử Kiếm an ủi, cuối cùng tâm trạng kích động của Tô Giai Giai đã bình ổn trở lại. Nàng có chút xấu hổ, thả mình trôi nổi trong làn nước, lên tiếng: “Xin lỗi mọi người, đều là muội không tốt!’’

Nhậm Bang cười khẽ, bắt đầu vận chuyển linh khí, chuẩn bị bước vào nhập thiền: “Không cần xin lỗi, muội chỉ cần làm theo lời sư phụ dặn, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi!’’

Mọi người đều lên tiếng khuyên nhủ, chỉ có Nam Cung Hy là vẫn yên lặng. Không phải là hắn không muốn an ủi Tô Giai Giai, mà hắn đã bước vào nhập thiền từ lúc nào.

Linh khí nồng đậm và thuốc dẫn đầy đủ, khiến thể chất đặc biệt của hắn kêu gào đòi dung hợp. Nhất là nguồn sức mạnh mà Nam Cung Đồ đã đưa vào cơ thể hắn, lúc tiếp nhận thẻ bài Long Trảo Thủ.

Dường như chính trận đồ bát quái đã kích thích nó, bây giờ sức mạnh kia trỗi dậy, chảy dọc khắp kinh mạch.

Nó tham lam cắn nuốt kinh mạch trong cơ thể Nam Cung Hy với tốc độ kinh người. Để chống lại, Nam Cung Hy không thể không lập tức tiến vào nhập định, trải rộng linh khí, trấn áp sức mạnh kia.

Từng giây từng phút trôi qua, là những trận giằng co không hồi kết giữa hắn và sức mạnh điên cuồng ấy. Sức mạnh giao tranh tất có thiệt hại, kinh mạch không chịu nổi, vỡ vụn dưới áp lực vô tận kia.

Đứt đi nối lại, phá bỏ xây mới, quá trình này cứ lặp đi lặp lại trong cơ thể Nam Cung Hy, hết lần này đến lần khác. Cơn đau bùng cháy thiêu đốt cơ thể hắn, khiến hắn không thể quan tâm đến bất cứ gì thứ gì.

Giống như rơi vào địa ngục, chịu mọi cực hình đau đớn trên thế gian…