Chương 31 Hắn đây là đang làm liếm cẩu!
“Ha! Ngươi muốn nhận bao nhiêu cái hỏi ta làm gì?” Lưu Sùng cười lạnh nói.
“Đúng vậy nha! Việc ta có nhận đệ tử hay không cũng đâu có liên quan gì đến ngươi!” Lâm Tuyệt một bộ hờ hững nói.
“Ngươi...” Lưu Sùng bị nói cho nghẹn họng, sau đó lúng túng nói:
“Là...là liên quan đến tông môn! Là vì tông môn cống hiến ngươi có hiểu hay không?”
“Nha!” Lâm Tuyệt a một tiếng, sau đó nói: “Nếu đã là vì tông môn, vậy Lưu phong chủ ngươi cũng nên góp phần a! Nếu không, ngươi thử giới thiệu cho ta vài cái thử xem như thế nào?”
Lâm Tuyệt lúc này cười cười.
Sở hữu đặc hiệu 《Khí Chất Trích Tiên》 hắn cười lên càng là đẹp mắt.
Như thái dương rực rỡ, lại mát mẻ như gió xuân!
Rất nhiều người đều nhịn không được liếc mắt nhìn hắn nhiều lần.
Ân!
Thường Nguyệt tiên tử cũng nhìn.
Lâm Tuyệt càng ung dung, Lưu Sùng lại càng tức giận!
Nhìn Lâm Tuyệt trương khuôn mặt đẹp trai kia, Lưu Sùng trong lòng lại càng thêm ghen ghét.
Đánh lấy trong lòng chủ ý, Lưu Sùng nhếch miệng nói: “Vô Cực Phong của ta cũng có vài tên đệ tử thiên tư không tồi, đã ngươi muốn ta liền cho ngươi a!”
Lâm Tuyệt cười cười, hứng thú hỏi: “Thiên tư không tồi? Vậy so với ngươi lại như thế nào? Cũng đừng giống như tên đệ tử kia của ngươi, à mà hắn hiện tại phế hay không phế?
“Ngươi....!!” Lưu Sùng mặt liền đen.
Không nhắc đến liền thôi, nay nhắc đến để hắn càng thêm tức giận.
Nhưng hiện tại nơi này đông người, hắn cũng không dám nói ra.
Chỉ có thể nén giận trong lòng.
Lưu Sùng híp híp mắt, không có đề cập đến Trần Hoài Vỹ, mà trả lời sang hướng khác: “Tuy rằng có chút không bằng ta, nhưng...”
“Xì!” Lâm Tuyệt nghe vậy liền bỉu môi cắt ngang nói: “Ngươi thiên phú là cái dạng gì còn không biết sao? Bọn hắn thiên phú lại còn không bằng ngươi, ngươi vậy mà còn không ngại nói bọn hắn không tệ? Ngươi để ta tiếp một đám đến chó cũng không bằng, ta cùng ngươi vui vẻ nói chuyện, ngươi vậy mà dùng thành ý như vậy đối đãi ta, quả thật khiến lòng người lạnh giá a!”
Lâm Tuyệt lắc đầu, có chút tiếc hận nói.
Lời nói của hắn cùng với b·iểu t·ình khiến cho Lưu Sùng trực tiếp nghẹn ở!
Mẹ nó!
Ta là ai?
Đây là đâu?
Có phải hay không ta giống như vừa mới nâng lên tảng đá nện chân mình!?
“Lâm Tuyệt! Ngươi mẹ nó lại dám mắng ta là chó!!!!” Lưu Sùng khí thế hung hăn nhìn Lâm Tuyệt lạnh giọng nói.
Đám trưởng lão nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi có chút nghẹn lời.
Mặc dù có chút không hiểu giữa hai người họ có chuyện gì.
Nhưng mà nhìn biểu hiện, hai vị này giống như có chút không hòa hợp a?
Đương nhiên dưa như vậy, ăn vào mới cảm thấy ngon!
Lâm Tuyệt lúc này cũng là khó chịu đổi trở về: “Ngươi là nghe bên này tiếp bên kia sao? Ta nói ngươi là chó khi nào?”
“Ngươi mẹ nó chẳng phải nói bọn hắn không bằng chó sao?” Lưu Sùng giận dữ nói.
“Đúng vậy! Ta nói bọn hắn không bằng chó, ngươi tại sao nghe thành ta mắng ngươi là chó rồi?” Lâm Tuyệt nhướng mày hỏi ngược lại.
“Ta...ta...” Lưu Sùng tức giận đùng đùng, lòng ngực của hắn cũng vì đó mà nở căng ra, kết hợp với cái thân hình mập mạp bụng bự của hắn, nhìn lên phá lệ to lớn.
À không, nói đúng hơn là nhìn lên phá lệ tròn trịa.
“Đủ rồi! Hai tên các ngươi có thôi đi không hả!” Âu Dương Hạo lấy tay nâng trán, tức giận mắng.
Làm đến nhất tông chỉ chủ, hung uy của hắn vẫn là có!
Cả đám người nhao nhao quay đầu trầm mặc.
Lưu Sùng thì nén giận ngồi bịch xuống.
Lâm Tuyệt thì nhún vai không quan hệ.
Trận đấu khẩu lần này, rõ ràng là Lâm Tuyệt tại chiếm thượng phong.
Đánh cho Lưu Sùng không lưu lại một mảnh giáp!
“5 năm ngoại môn tỉ đấu cũng sắp diễn ra, đến khi đó Lâm Tuyệt ngươi cũng phải nhất định có mặt, hơn nữa...”
Âu Dương Hạo trừng mắt Lâm Tuyệt một cái, sau đó nghiêm mặt nói: “Đến khi đó ngươi bắt buộc phải nhận một cái đệ tử cho ta, việc này không cho phép nhượng bộ, nghe rõ sao?!”
“Được rồi, đều nghe ngài!” Lâm Tuyệt biết không thể làm gì hơn, chỉ có thể trước tiên tạm thời đáp ứng.
Hắn biết, đây cũng là Âu Dương Hạo muốn dàn xếp cho hắn.
Để hắn trước tiên có thể xuống đài.
“Vậy liền giải tán hết đi!” Âu Dương Hạo vung tay lên, ra lệnh toàn thể giải tán.
Lâm Tuyệt chấp tay sau lưng, ung dung rời đi.
Thường Nguyệt tiên tử một bên quan sát không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Nàng thật sự có chút không rõ ràng.
Một người phong cách ăn mặc đạm mạc như vậy, hành sự lại tùy ý lỗ mãng.
Nhưng khi cười lại mang đến cho người ta một cỗ cảm giác như mộc xuân phong.
Nói năng cẩu thả, nhưng lại rõ ràng rất có ý tứ.
Lúc nghiêm túc, lại cho người ta cảm giác như thâm uyên biển rộng.
Đặc biết là đôi mắt giống như biết nói, vô cùng có thần cùng tự tin.
Tự tin xem thường hết thảy!
Bởi vì nàng lấy người ngoài cuộc đưa ra đánh giá, cho nên tính xác thực vẫn tương đối cao.
Nàng cảm thấy, Lâm Tuyệt so với trước đó có chút khác.
Cùng với cái khác nam nhân lại càng khác!
Thường Nguyệt tiên tử lúc này không biết rằng, nàng ấy vậy mà đối với một cái nam nhân sinh ra tò mò.
...
Đi ra khỏi Lam Hoàng Phong.
Lâm Tuyệt liền nhìn thấy Lưu Sùng đã đứng một hồi ở trước đó.
Hắn nội tâm không khỏi lộp bộp mắng: “Mẹ nó! Sẽ không phải muốn đánh nhau đi!”
Kỳ thật, nếu như muốn thật đánh nhau, Lâm Tuyệt cũng hoàn toàn không sợ.
Hắn trên người còn mang theo 《Chung Cực Chuông》 đâu!
Đứng im để cho Lưu Sùng đánh cả một đời đều không có hắn chuyện gì!
Lưu Sùng lúc này đi lên có chút ngoạn vị nói: “Ngoại môn tỉ đấu, đến lúc đó có ngươi kinh hỉ!”
Đối với cái này, Lâm Tuyệt cũng chẳng thèm để ý, dù sao hắn cũng không có ý định nhận người, phất phất tay muốn rời đi.
Lưu Sùng nhìn Lâm Tuyệt vậy mà không thèm để ý đến hắn, cái này để hắn vô cùng khó chịu.
Cũng không quản bí mật bên trong hô lô bị lộ, sợ Lâm Tuyệt cứ vậy rời đi liền vội vàng bán cái nút thắt nói: “Ta vài năm trước vừa mới thu nhận một cái đệ tử, dạo gần đây hắn cùng với Hạ Ngưng Tuyết rất thường hay qua lại a, nếu như không ngoài dự liệu thì nàng sẽ bái nhập dưới trướng của ta a! Chậc chậc chậc! Mặc dù ngươi là người đến trước a...đáng tiếc, ta cũng không có cách a!”
Lưu Sùng giả vờ tiếc hận nói.
Hắn vô cùng muốn nhìn xem Lâm Tuyệt lúc này biểu lộ.
Đáng tiếc cảnh tượng tức giận của Lâm Tuyệt lại không thấy, ngược lại chỉ thấy bóng lưng ung dung của Lâm Tuyệt càng đi càng xa.
“Đáng hận! Lâm Tuyệt tiểu quỷ! Ngươi mẹ nó chờ lấy cho ta!!” Lưu Sùng tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng, sau đó cũng giậm chân rời đi.
Mà rời đi không lâu sau đó, Lâm Tuyệt thần sắc bắt đầu lạnh xuống.
Bước đi cũng không còn giống như trước đó ung dung.
Lâm Tuyệt ngẫng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn mây trắng trôi.
Hắn lại tưởng tượng ra hình bóng của Hạ Ngưng Tuyết.
“Là thật sao...Ngưng Tuyết? Ngươi thật cùng với một cái nam nhân khác tốt hơn sao?”
Trái tim của hắn không khỏi vì đó mà thổn thức lên.
Tuy rằng hắn có chút cặn.
Ba năm trôi qua chỉ mãi nghĩ đến tu luyện, có chút đem nàng cho quên đi.
Nhưng bây giờ bị Lưu Sùng nhắc đến.
Hắn nội tâm không khỏi vì đó mà rung động!
Dù sao tình đầu rất khó phai!
Ân!
Là tình đầu của kiếp này!
Kiếp trước không tính!
“Là thời điểm tìm nàng a!” Lâm Tuyệt đánh lấy quyết định.
Hắn không phải loại người chỉ nghe về một phía liền tin tưởng.
Hơn nữa, đối phương lại cùng hắn đối đầu gay gắt như vậy.
Hắn nếu như tin tưởng, vậy chỉ có thể nói rằng đầu óc hắn bị nước vào!
Nghĩ nghĩ, Lâm Tuyệt liền hướng về phía bên ngoài khu vực đệ tử ngoại môn bay đi.
Hắn tuy rằng không biết đường đi, nhưng chỉ cần muốn tìm liền nhất định có thể tìm đến.
...
Khu vực đệ tử ngoại môn.
“Ngưng Tuyết, ngươi nghĩ như thế nào về lời đề nghị của ta a?” Sở Phàm một mặt thận trọng hỏi.
Hô!
Hạ Ngưng Tuyết thở dài, sau đó có chút hơi hơi khó chịu mở miệng nói: “Sở Phàm sư huynh, xin ngươi đừng gọi ta Ngưng Tuyết! Ta thật sự cùng ngươi không có quen như vậy!”
“Ách!”Sở Phàm có chút lúng túng gãi gãi đầu, sau đó ý tứ mang theo dò hỏi nói: “Vậy gọi Ngưng Tuyết sư muội có thể chứ?”
“Nếu như sư huynh người chỉ có như vậy chuyện để nói, sau này cũng xin đừng đến làm phiền ta, về đi, ta không tiễn!” Nói nói, Hạ Ngưng Tuyết liền muốn xoay người rời đi.
Sở Phàm thấy vậy vội vàng đi lên đưa tay ra ngăn cản.
Một màn này, vừa hay để cho Lâm Tuyệt ở phía xa cho nhìn thấy.
Bởi vì gốc độ có chút không phù hợp.
Cho nên không nhìn được rõ ràng, hắn còn tưởng là hai người đang nắm tay đâu!
Hắn trái tim giống như bị búa tạ cho nện phải.
Ẩn ẩn có chút đau!
Hạ Ngưng Tuyệt bị dọa sợ giật nảy cả mình, vội vàng lùi xa hai bước, ánh mắt hung ác nhìn Sở Phàm nói: “Sở Phàm! Ngươi muốn làm cái gì? Nể tình ngươi đưa ta những viên đan dược kia, ta lần này liền không tính toán.
Về sau xin ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta! Nợ ngươi đan dược, ta về sau nhất định sẽ trả!”
Nói xong, Hạ Ngưng Tuyết liền đi về đóng lại cửa phòng.
Sở Phàm cứ vậy có chút bơ vơ lạc lõng.
Hạ Ngưng Tuyết còn chưa có trả lời đề nghị của hắn có hay không gia nhập vào Vô Cực Phong.
Hắn lần hành động này lại khiến cho nàng ghét bỏ.
Cái này thật muốn xong a!
Thất vọng một hồi, Sở Phàm lại đột nhiên đốt lên đấu chí, không ngừng cho mình cổ động.
“Liệt nữ sợ quấn lang, Hạ Ngưng Tuyết, ta nhất định sẽ không từ bỏ!”
Mà đứng ở một bên quan sát hết thảy, Lâm Tuyệt liền cười rồi.
Ha hả!
Ngươi mẹ nó nói hai người bọn họ đi lại rất gần liền là cái này?
Hắn đây là đang làm liếm chó có được hay không a!
Nghĩ về những lời lúc nảy của Lưu Sùng, Lâm Tuyệt không khỏi có chút khinh thường cười lạnh.