Chương 29 Ngươi mẹ nó thật là cái người tốt a!
Đây là một món pháp bảo thiên về phòng ngự.
Lâm Tuyệt hiện tại là người sở hữu.
Cho nên hắn đã có thể tùy ý sử dụng nó, cũng như chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết được toàn bộ công năng của món pháp bảo này.
Có thể hóa to biến nhỏ.
Toàn diện bao phủ hoặc cũng có thể hóa khổng lồ nện c·hết đối thủ.
Thực lực không vượt qua đại thừa kỳ, muốn một kích phá hư phòng ngự của 《Chung Cực Chuông》 là không thể nào.
Chỉ cần Lâm Tuyệt trốn ở bên trong 《Chung Cực Chuông》 sống c·hết không ra, hắn gần như đứng ở thế bất bại.
Đương nhiên.
Như vậy thì Lâm Tuyệt cũng sẽ lâm vào bị động, hoàn toàn không cách nào chạy trốn cũng như là công kích đối thủ.
Đổi lại hắn lúc này cũng chỉ có thể phòng thủ, hoàn toàn không thể công kích được bất kỳ ai.
Ngoài ra, 《Chung Cực Chuông》 còn có một cái khái công năng đó là “tụ lực phòng hộ”.
Người sử dụng đem lực lượng của mình chuyển vào bên trong 《Chung Cực Chuông》 đem lực phòng ngự của nó toàn bộ phóng đại lên.
Nếu như nói theo phong cách chơi game.
《Chung Cực Chuông》 là vừa có giáp lại vừa có khiên.
Hoàn mỹ phòng thủ!
K’sante: ???
Đương nhiên 《Chung Cực Chuông》 cũng có một điểm hạn chế.
Mặc dù là món pháp bảo thiên về phòng ngự, nhưng nó lại chính là cái chuông.
Bởi vậy, núp ở bên trong đương nhiên chắc chắn nhận không ít lực phản chấn.
Không tin, có thể đưa đầu vào trong chuông rồi gỏ gỏ xem!? (Đùa thôi, không nên thật thử nha!!!)
Chuẩn bị xong hết thảy.
Lâm Tuyệt cũng liền rời đi Vô Danh Phong, tiến đến chủ phong đại điện tông môn.
Lần này hắn đã có tu vi, cho nên Âu Dương Hạo cũng không có phái công cụ người đến đưa đón hắn.
...
Lam Hoàng Phong.
Vừa bước vào bên trong đại điện.
Lâm Tuyệt thoáng chút giật mình.
Bởi vì bên trong lúc này có nhiều người lắm!
Ngoài tông chủ Âu Dương Hạo cùng bảy vị phong chủ ra, Lâm Tuyệt còn thấy được rất nhiều gương mặt lạ.
Ở trong đám đó, Lâm Tuyệt một người đều không có nhận biết qua!
Bên trong, cả đám cũng toàn bộ đưa mắt nhìn vào Lâm Tuyệt.
Đặc biệt là tông chủ cùng đám phong chủ.
Thần sắc của bọn hắn đều là cùng một dạng kinh ngạc.
Bởi vì Lâm Tuyệt lại giống như trở nên soái nhiều lắm!
Liễu Viêm: Khốn nạn, cái này tiểu quỷ ăn cái gì lớn lên a? Vậy mà đẹp trai gần bằng ta, thật sự quá bất hợp lý a!
Lâm Tuyệt, đám người: ???? Liễu Viêm! Ngươi chắc chứ?
“Khụ khụ!” Âu Dương Hạo trước tiên ho khan hai tiếng phá vở bầu không khí, sau đó lên tiếng nói:
“Tốt! Ngươi rốt cuộc cũng đến a! Nhanh tiến vào ngồi đi!”
Lâm Tuyệt chưa có trả lời mà đảo mắt nhìn nhìn xung quanh, sau đó có chút lúng túng nói: “Nhiều người như vậy, ta nên ngồi ở đâu a?”
“Hỏi thừa? Đương nhiên là ngồi hàng ghế trên!” Âu Dương Hạo trừng mắt hắn một cái.
“Tốt a!” Lâm Tuyệt gật đầu, sau đó cũng không có lãi nhãi liền vượt qua đám người xa lạ kia đi lên hàng ghế đầu ngồi.
Việc sắp đặt chỗ ngồi cũng tương tự như bên trong thời phong kiến.
Ai quan to liền đứng đầu hàng.
Ai quan nhỏ liền cứ đằng sau mà đứng.
Bên trong tông môn ngược lại tốt, không chỉ có mỗi tông chủ mới được ngồi trên ghế.
Đám phong chủ cùng đám trưởng lão kia cũng đều có thể.
Thường Nguyệt tiên tử vẫn như cũ.
Đều chọn một góc ngoài cùng mà ngồi.
Còn rất nhiều ghế trống, Lâm Tuyệt cũng không có khùng chọn ngồi ở gần nàng.
Đương nhiên, như vậy hắn cũng chỉ có thể ngồi cạnh bên Lưu Sùng mà thôi.
Dù sao ở bên trong đám phong chủ thì Lưu Sùng thực lực tương đương yếu nhất.
Kẻ thù gặp nhau, lập tức đỏ mắt!
Lưu Sùng gắt gao nhìn chằm chằm lấy Lâm Tuyệt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn một dạng!
Nhìn Lưu Sùng một bộ đối với hắn tràn ngập hận ý, Lâm Tuyệt không khỏi thu hồi thần sắc, lắc lắc đầu cười.
Cái này gần như cơ hồ làm cho Lưu Sùng tức muốn phát điên!
“Tiểu quỷ, ngươi chờ đó cho ta!” Lưu Sùng nắm chặt nắm đấm ở trong lòng hung ác nói.
Lâm Tuyệt vừa ngồi xuống.
Phía sau hắn mười mấy tên trưởng lão cũng bắt đầu có chút dị nghị lên.
Tất cả đều là liên quan đến hắn.
Đại khái như có người sẽ tự hỏi rằng hắn là ai.
Hoặc là muốn biết hắn rốt cuộc là thân phận gì.
Vậy mà có thể cho nhiều người vì hắn chờ đợi như vậy.
Dù sao, toàn bộ nơi này cũng chỉ có hắn cùng với Thường Nguyệt tiên tử là không có mặt phục sức của tông môn.
Đều thuộc dạng thích gì mặc đó.
Thường Nguyệt tiên tử còn tốt, bởi vì là nữ nhân, yêu thích cái đẹp là tránh không khỏi.
Cho nên phục sức của nàng đặc biệt đẹp mắt!
Vẫn là lấy màu trắng vì chủ đạo.
Váy ngắn màu trắng bó sát thân thể.
Bên ngoài phủ lấy từng tầng từng tầng mỏng áo dài.
Đai lưng thắt chéo bên hông càng làm vóc người của nàng trở nên hoàn hảo.
Thất thải vũ y tùy ý tung bay càng là tuyệt phối!
Ân!
Có lẽ là bởi vì nàng dáng người tốt, khuôn mặt xinh đẹp nên mặc gì cũng thấy đẹp đi!
Cuối cùng là thân phận của nàng, trên dưới tông môn, ai ai cũng biết.
Mà Lâm Tuyệt đâu?
Mặc một cái quần cộc cùng phủ lên một cái trường bào.
Nếu như ống quần không phải không có so le, đều muốn nghĩ hắn là tên khất cái.
Không đúng!
Khất cái không có hắn soái như vậy!
Cái này cũng không thể trách hắn.
Dù sao to lớn Vô Danh Phong cũng chỉ có một mình hắn sinh sống.
Hắn ăn mặc đẹp mắt cũng không có ai nhìn!
Có đôi khi trời nóng hắn đi ngủ còn thả rong nữa là!
Lâu dần thành quen, liền cứ vậy ăn mặc tùy hứng.
“Được rồi! Mọi người đều đã đến đông đủ, hội nghị liền muốn bắt đầu, nhưng mà trước đó ta muốn cùng mọi người giới thiệu một chút.” Nói nói, Âu Dương Hạo liền nhìn về phía Lâm Tuyệt.
“Lâm Tuyệt, ngươi trước đứng dậy cùng mọi người chào hỏi a!”
Lâm Tuyệt: ???
Ngươi nói liền nói, hướng ta làm cái gì a???
Lâm Tuyệt trong lòng không khỏi có chút nhả rãnh, nhưng vẫn là nghe lời đứng dậy hướng mọi người phất tay nói: “Hello! Mọi người tốt a!”
Nói xong, hắn liền quay lại nhìn Âu Dương Hạo.
“Được rồi, vẫn là để ta giúp ngươi giới thiệu đi!” Âu Dương Hạo có chút bắt đắc dĩ, sau đó mở miệng nói: “Hắn gọi Lâm Tuyệt, mọi người có thể không biết hắn, nhưng chắc sẽ không có ai không biết đến cung phụng trưởng lão Vương tiền bối Vương Tiêu Dao đi?
Đúng vậy, lão nhân gia chính là sư tôn của hắn!”
Không đợi mọi người nghi vấn, Âu Dương Hạo liền thả ra đạn đạo!
Tê!
Cả đám trưởng lão không khỏi hít sau vào một ngụm khí lạnh.
Cái tên khất cái kia...
A...không đúng!
Cái tên soái ca kia lại chính là đồ đệ của cung phụng trưởng lão Vương tiền bối a!
Này thân phận quá mẹ nó ngưu bức!
Dù sao Vương Tiêu Dao ở bên trong tông môn tồn tại giống như thần một dạng!
Không gì là làm không được!
Nếu như có thể cùng lão nhân gia ông ta dính líu một tí quan hệ, bọn hắn đều có thể ngủ mà cười tỉnh.
Thân phận đệ tử, cái này quá xa vời với hiện thực, bọn hắn chỉ có thể nằm mộng mà tưởng tượng.
Vậy mà không nghĩ đến, người trước mặt này lại là đệ tử đích truyền của Vương tiền bối a!
Cả đám trưởng lão nhìn về Lâm Tuyệt lúc này đều là hâm mộ cùng sợ hãi!
Ghen ghét hay không thì không rõ ràng, dù sao lòng người khó đoán!
Đương nhiên, tại nơi này có một người thể hiện ra sự ghen ghen vô cùng rõ ràng.
Đó chính là ngồi kế bên hắn vị này Lưu Sùng, Lưu phong chủ.
“Của ta! Tất cả những thứ này đáng lẽ đều là của ta mới đúng! Lâm Tuyệt! Đều tại ngươi! Đều là tại ngươi a....!” Lưu Sùng trong lòng gầm thét nói.
Âm thanh của Âu Dương Hạo lại tiếp tục một lần nữa vang lên: “Hiện tại, hắn cũng chính là phong chủ Vô Danh Phong!”
Âu Dương Hạo nói xong, cả đám người đều không có gì chấn kinh.
Ngược lại là cảm thấy rất đương nhiên.
Đừng nói là phong chủ, nói hắn là thiếu tông chủ đám người cũng sẽ tin!
Ai bảo sư tôn của hắn là Vương Tiêu Dao đâu!
Cả đám trưởng lão nhao nhao không ngừng hướng về Lâm Tuyệt lấy lòng cùng vấn an.
Lâm Tuyệt cũng thật có chút chấn kinh.
Ta khi nào trở thành phong chủ rồi?
Trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn.
Nhưng hiện tại người đến quá nhiều, Lâm Tuyệt chỉ có thể bắt đắc dĩ đối với từng người làm ra có lệ chào hỏi.
Trong lòng lại không ngừng đậu đen rau muống Âu Dương Hạo.
Ta mẹ nó xx nhà ngươi a tông chủ đại nhân, ta cố gắng đóng kín cửa không dám để lọt ra trong nhà chuyện xấu, ngươi mẹ nó xách loa ra hướng thiên hạ phanh phui chuyện nhà ta.
Ngươi mẹ nó thật là một cái người tốt a!
“Tốt!” Âu Dương Hạo vỗ tay một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Giới thiệu đã xong, bây giờ liền chính thức mở ra hội nghị!”
Theo âm thanh vừa ra của Âu Dương Hạo, mọi người cũng bắt đầu giữ im lặng, trạng thái cũng trở nên nghiêm túc lên.