Trong bệnh viện khắp nơi đều có mùi thuốc sát trùng, sơn trên tường có chỗ bị tróc ra, loang lỗ, thanh lãnh mà trống trải.
Trên hành lang dài trống không, hỏi được số phòng mới hít vào một hơi đi vào, ba Mạc mẹ Mạc đứng ở một bên, thấy anh ướt sũng đi tới đều không khỏi sửng sốt.
Thiên tổng khí phách cũng có thời điểm chật vật như vậy.
Mạc Tiểu Bắc nằm trên giường bệnh, sắc mặt thê thảm như tờ giấy, tinh thần cũng coi như tốt, trừng mắt nhìn thẳng anh như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Có điều không ai dám hỏi anh làm sao lại thành bộ dạng như vậy.
Ba Mạc vội vàng đi qua gọi: “Vũ Thần lại đây ngồi đi.”
Thiên Vũ Vũ Thần trưng một khuôn mặt thúi nhìn thẳng về phía Mạc Tiểu Bắc, ánh mắt thâm thuý dậy sóng mãnh liệt, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Mạc Tiểu Bắc cả kinh khẩn trương kéo chăn, anh lúc này mới quay đầu, sau một lúc lâu mới nhớ tới trả lời ba Mạc: “Phải rồi, làm sao lại vào loại bệnh viện này?”
“Đây là bệnh viện gần nhất, lúc ấy quýnh lên cũng đành phải vậy. Đúng rồi, người gây tai nạn vẫn ở bên ngoài, bác đi nói chuyện với họ, các con tâm sự đi.” Nói xong bước đi ra ngoài, mẹ Mạc cũng lấy cớ đi ra ngoài.
Không khí trong phòng bệnh ngưng trệ.
Trên người anh ướt đẫm, tiện tay gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát thư ký Lý liền mang theo một bộ tây trang vội vã chạy qua, thay đổi quần áo ướt sũng trên người lại biến trở về Thiên tổng vạn người chú ý kia, giống như Thiên Vũ Vũ Thần thất hồn lạc phách trong nháy mắt xông tới kia chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Trên tủ đầu giường có một chùm hoa bách hợp màu trắng, mùi hương tỏa trầm, mưa gió vẫn không ngừng ngoài cửa sổ, trong phòng an tĩnh đến cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Anh lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bóng dáng thon dài đổ bóng xuống đất.
Rõ ràng chỉ đứng như vậy, Mạc Tiểu Bắc lại đột nhiên có cảm giác đau lòng. Cái loại cảm giác này dần dần biến thành chột dạ khó hiểu, hay hoặc giả là áy náy, sau một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: “Thực xin lỗi.”
Nói xong lại ngây ngẩn cả người, cũng không có việc gì cô nói xin lỗi gì chứ.
Anh không nói gì, buồn bực rút điếu thuốc ra, tựa hồ nghĩ đến cái gì lại bỏ trở lại. Bệnh tình đã hỏi rõ rồi, đơn giản lúc ấy đang mưa, xe chạy không hề nhanh, cũng chỉ là bị sướt da, bị chút hoảng sợ, nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Anh lại càng bực bội, nhận thấy tâm tình mới vừa rồi của bản thân, đến bây giờ lại vẫn không thích ứng được.
Cảm giác yêu một người tựa hồ là chuyện thật lâu trước kia rồi.
Dốc sức làm nhiều năm trên thương trường như vậy, anh đã quên cái gì gọi là yêu.
Nhưng mà, loại cảm giác này chính là không hề phòng bị như vậy đi tới trước mặt anh.
Đầu sỏ gây nên lại vẫn lẳng lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt mở to nghi hoặc nhìn anh.
Sau một lúc lâu anh mới đi đến trước giường bệnh thản nhiên nói: “Nếu nghỉ dưỡng thì về nhà đi, tôi cho người làm thủ tục xuất viện.” Không chờ cô gật đầu anh đã đi ra ngoài, cảm thấy có chút trốn tránh.
Trên ghế dài ngoài phòng bệnh lờ mờ có một người đang ngồi, người cong cứng ngắc, tóc ẩm ướt lộn xộn rải rác phía dưới, mưa nhỏ trên mặt đất thành một vũng nước đọng nho nhỏ.
Thiên Vũ Vũ Thần dừng bước, nheo mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Hạ Lạc?”
Hạ Lạc lúc này mới ngẩng đầu, thấy anh vẫn ngây ngẩn cả người, rầu rĩ cúi đầu, trên mặt tràn đầy tự trách.
Thiên Vũ Vũ Thần đại để đã hiểu tình huống, những chuyện này đều là từ chỗ ba Mạc mà biết được, đương nhiên ba Mạc vẫn có chỗ giấu diếm, bỏ đi đoạn Nhan Hạo kia.
Cho dù đối phương là ai, đối với Mạc Tiểu Bắc mà nói, cái tên Nhan Hạo này là điều cô không mong muốn nghe nhất. Hôm nay Hạ Lạc không biết chuyện nhắc tới, không thể nghi ngờ là châm ngòi trái bom Mạc Tiểu Bắc giữ, sau đó xảy ra chuyện tình bọn họ đều trở tay không kịp.
Đối với người kiêu ngạo như Thiên Vũ Vũ Thần mà nói, anh nhất định không cho phép người như vậy tồn tại, cho dù người kia đã không hề tồn tại trên đời này. Cho nên, vì con gái yêu dấu của ông, ba Mạc quyết định giấu diếm bí mật này.
Trong hành lang mờ tối không ánh sáng, gương mặt trẻ của Hạ Lạc tản ra ánh nước nhạt.
Anh trước đây đã từng có tuổi trẻ hăng hái, cho rằng chỉ cần có quyết tâm, chỉ cần cố gắng hết sức, bất kể hậu quả thế nào cũng làm cho được, hiện tại người thiếu niên này nhất định là vô cùng áy náy đi.
Thiên Vũ Vũ Thần đi qua vỗ vỗ vai anh, thản nhiên nói: “Không phải lỗi của cậu.”
Trong một phút kia áy náy trong lòng Hạ Lạc nhẹ đi rất nhiều, bởi vì giọng nói anh không thể nghi ngờ có thể làm cho người ta dễ dàng tin tưởng. Kỳ thật doanh nhân trước mắt này vẫn là thần tượng của anh, hôm nay anh lại cảm thấy, ánh mắt anh không có sai.
Mạc Tiểu Bắc rất nhanh xuất viện, Thiên Vũ Vũ Thần khó có khi tìm được thời gian rảnh rỗi tới đón cô, bế ngang cô lên xe, sau đó tự mình bế cô lên lầu.
Mạc Tiểu Bắc có phần không tiếp nhận được, khẩn trương nhìn anh, chỉ sợ anh lại làm ra chuyện làm người ta chấn động, giống như đêm đó đột nhiên ôm cô nói cái gì mà quá phóng túng cho cô các loại. May mà anh chỉ nghiêm mặt, không chút thay đổi đặt cô nằm trên giường, thậm chí đắp chăn cho cô, nhìn Mạc Tiểu Bắc len lén thở ra, Thiên Vũ Vũ Thần đen mặt đóng cửa đi ra ngoài.