Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tử Di

Chương 134




Hai người cùng hạ xuống Lam Linh phong, có tạp dịch đệ tử tiến đến đón các nàng nhập vị.

Nguyên Anh đại điển, hơn nữa còn là trưởng lão của Thanh Hà tiên tông, người đến chúc mừng tất nhiên đông vui tấp nập.

Tần Xuyên cùng nàng ngồi một bàn, dù sao các nàng luyện khí kỳ đệ tử, tham dự đại điển không cần quá nổi bật.

Trái ngược với các nàng muốn điệu thấp, vị kia Cao sư điệt, không hiện giờ phải gọi nàng ta Cao sư muội lại rất có phong thái chủ nhân.

" Dù sao cũng ở địa bàn của mình, nàng ta không tự đắc còn ai có thể." Chung Ly cười nhạt nói.

Tần Xuyên gật đầu:

" Sắp tới ngươi có muốn ra ngoài làm nhiệm vụ?"

Chung Ly suy nghĩ một lát, nàng bế quan đã hai năm, mặc dù thân truyền đệ tử thân phận không có số lượng nhiệm vụ bắt buộc nhưng nàng lại không thể tự nhiên thoải mái hưởng thụ tông môn tài nguyên mà không bỏ công sức.

" Sư muội cũng đang có ý này. Kết thúc đại điển liền rời tông."

Tần Xuyên đáp:

" Ta cũng muốn rời tông chuẩn bị trúc cơ. Hai ta liền đồng hành đi."

" Xem sư tỷ trúc cơ dấu hiệu đã rõ ràng như vậy, sư tỷ là muốn...trúc cơ bên ngoài?"

Tần Xuyên mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:

" Học tập một chút Tạ Ngọc. Trúc cơ trở về tông không phải rất vang rội."

Chung Ly tươi cười nhạt dần, gật đầu:

" Sư tỷ nói phải."

Tạ Ngọc trở về liền cùng nàng xa lạ, giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Nói không buồn chính là không thật lòng nhưng so với thất vọng, nàng lại quan tâm hắn trải qua hơn là trách cứ.

Bằng hữu tốt nhất cùng nhau trêu đùa uống rượu năm nào, một người cùng nàng cách tâm, một người không rõ tung tích.

Càng nghĩ trong miệng liền càng đắng, linh trà này vị thật khổ. Quả nhiên tân tấn nguyên anh, tư khố cằn cỗi. Nàng đã uống quen trà từ chỗ sư phụ, khó có loại trà khác có thể khiến nàng thưởng thức.

Chung Ly đặt xuống trà ôm Tử Đằng ngẩn người.

Tần Xuyên cùng nàng đều có tâm sự, hai người cùng nhau ngẩn người không nói chuyện.

Đều nói mỹ nhân tĩnh là bức tranh đẹp nhất, nữa là có đến cùng lúc hai vị mỹ nữ cùng một đáng yêu hài đồng tụ lại một chỗ. Người đến người đi đều vô tình cố ý liếc nhìn các nàng.

Hai người muốn điệu thấp nhưng lại quên mất bản thân thân phận cùng dung sắc, mỹ ngọc đã định sẵn sao có thể dễ dàng biến thành đá tảng ven đường.

Tử Đằng úp mặt vào lòng nàng truyền âm:


' A Ly đừng khổ sở, ngươi vì sao không vui như vậy?'

Chung Ly ôm tiểu hài tử than nhẹ:

" Ta cảm thấy ra ngoài một chuyến đã mất rất nhiều thứ."

' A Ly hãy khóc đi, khó chịu liền khóc. A Lân vẫn thường dỗ dành ta như vậy.'

" Ngươi, càng lúc càng trẻ con." So với Tử Đằng lần đầu gặp gỡ, nàng ấy của hiện tại đã biến thành tiểu áo bông tri kỷ của nàng.

" Không thể khóc a. Nhiều người đang xem ta như vậy."

" Chung đạo hữu, Tần sư tỷ."

Nghe thấy âm thanh kêu gọi, Chung Ly ngẩng đầu.

" Hoắc đạo hữu, lâu ngày không gặp."

Tần Xuyên cũng ngước nhìn hắn, có chút trêu đùa nói:

" Xưng hô phân biệt như vậy, hai người các ngươi là muốn đá ta ra rìa sao?"

" Sư muội cùng Hoắc Kiến đồng tu vi, đồng tuổi tác. Khó như vậy phân biệt ai là sư huynh sư tỷ, chi bằng gọi hai tiếng đạo hữu."

" Vậy xem ai một bước trúc cơ, xưng hô liền từ đây quyết định." Hoắc Kiến đáp.

Ba người nhìn nhau cười đều thấy được quyết tâm trong ánh mắt đối phương, này cũng thật thú vị, so kè một chút khiến bản thân có động lực tu luyện, không tồi.

Hoắc Kiến được dẫn đến vị trí môn hạ Luyện Thần Phong. Đã có vài vị sư huynh sư tỷ ngồi đàm đạo.

...

Sư phụ nàng Ngụy Trạch chân quân đã có mặt từ trước, hiện giờ đang cùng các vị trưởng lão cùng khách quý từ các môn phái đánh giá thế hệ trẻ.

" Thanh Hà đệ tử quả nhiên bất phàm."

Trưởng môn nhân ha hả cười đáp:

" Quy Nhất kiếm tông lớp tinh anh đệ tử cũng rất xuất sắc. Lần này liền không mang theo vài đệ tử cùng chúng ta tông giao lưu sao?"

Trưởng lão Quy Nhất kiếm tông lắc đầu:

" Bọn nhỏ đều đang bế quan, Tam Đản Phục bí cảnh lần này mở ra đã thúc đấy một thế hệ."

" Trưởng lão nói đúng, cứ năm mươi năm một lần, xuất sắc nhất đệ tử đều sẽ lộ diện."

Thẩm Thế Thuỵ nghe mọi người đánh giá, không xen vào.

Hắn nhấp một ngụm trà sau đó yên lặng đặt xuống, không hề có ý định nếm thử thêm.


Phải nói rằng đức hạnh của Chung Ly rất giống nàng sư phụ.

" Nguỵ Trạch chân quân cũng có một tiểu đệ tử tài giỏi, gặp cơ hội chân quân có thể để nàng đến ta Quỳ Hoa tông giao lưu một chút."

" Nếu đạo hữu đã có ý, Nguỵ Trạch cũng không chối từ. Nàng bản tính ham chơi, thấy được Quỳ Hoa đệ tử mẫu mực có lẽ sẽ lấy đó làm tấm gương thay đổi."

Mấy lão già đều có vài lớp mặt nạ, đồ nhi của hắn trước cửa bí cảnh đổ hết lên đầu Quỳ Hoa đệ tử e rằng đã đắc tội tông môn này.

Trong điện sóng ngầm hoàn toàn trái ngược với bên ngoài không khí.

Cao Thế Lan bận rộn chạy qua chạy lại cũng kết giao được không ít đệ tử các môn phái.

Mỗi một tông môn tham dự đại điển mang theo ngoại trừ quà chúc mừng còn có trong tông đệ tử tinh anh.

" Thấy nàng như vậy, ta cảm thấy bản thân mình sống tốt quá." Tần Xuyên nhìn Cao Thế Lan than thở.

Các nàng vừa vào tông đã trở thành nguyên anh thân truyền đệ tử, so với Cao Thế Lan chờ đợi nhiều năm, đã rất khác nhau.

Đồ ăn dần được mang lên, nhân vật chính cũng xuất hiện.

Từ Không chân quân còn rất trẻ, so với sư phụ nàng Nguỵ Trạch chân quân cũng không hơn bao nhiêu tuổi.

Nghe nói vị này bế quan từ lúc nàng nhập môn, không biết ngài ấy có nhận ra rằng đồ đệ của mình đã thay đổi.

Cao Thế Lan lúc nhập môn đáng yêu lại thuần thiện, Cao Thế Lan của bây giờ ích kỷ lại giả tạo, thật khó có thể hiểu.

Đại điển sắp kết thúc, nàng đang chăm chú quan sát khách nhân trẻ tuổi thì cảm nhận có bóng dáng che khuất ánh sáng.

Chung Ly ngoái lại nhìn hắn cười nói:

" Tạ sư huynh."

" Chung Ly, cùng ta nói chuyện một lát." Tạ Ngọc nhíu mày nhìn nàng.

Chung Ly đứng dậy, đặt Tử Đằng vào lòng Tần Xuyên rồi cùng hắn rời đi.

Tạ Ngọc đưa đến hai hộp ngọc nói:

" Quà sinh thần của Chung tiểu thư."

Chung Ly không nhận lấy, ngước mắt nhìn hắn nói:

" Tu tiên người không cần mỗi năm đều đón sinh nhật. Ngươi đã trúc cơ tuổi thọ nếu vẫn chỉ tính theo từng năm không khỏi quá ít ỏi."

Từ lúc Ứng Nguyệt mất tích, nàng cũng mất đi hứng thú chúc mừng, cảnh còn người mất nhớ lại chỉ càng khiến bản thân buồn bã.


" Nhưng ngươi vẫn là luyện khí kỳ." Hắn đáp, sau khi thấy ánh mắt thất vọng của nàng liền giống như bị nắm cổ họng.

" Nhận lấy đi Chung Ly. Ngươi trúc cơ sắp tới, sẽ cần thứ này."

Chung Ly mũi có chút nghẹn hỏi:

" Tạ Ngọc ngươi ngoài chuyện này không có gì muốn nói với ta?"

Tạ Ngọc đặt hộp ngọc xuống bàn chắp hai tay sau lưng nhìn nàng.

" Ngươi là bị câm sao Từ Kính Ngọc?"

" Chung Ly đã biết rồi." Hắn thở dài.

Nàng tất nhiên biết, Minh Duyệt phong thiếu chủ muốn biết sự việc tất nhiên sẽ có người thay nàng tìm hiểu.

" Ngươi trước nay không phải người sẽ điều tra bằng hữu." Tạ Ngọc thở dài lại nói tiếp:

" Là do ta khiến ngươi nghi ngờ sao Chung Ly."

" Ngươi là không muốn liên luỵ ta? Cho nên..." Nàng chần chừ hỏi.

" Chung Ly không khỏi nghĩ ta quá tốt, chỉ là đã trúc cơ tự nhiên sẽ bận rộn tu luyện."

Chung Ly lắc đầu:

" Nếu ngươi đã không chịu nói, ta đi đây, chỉ là luyện khí kỳ tu sĩ, ngươi gặp khó khăn ta đến biết cũng không có tư cách."

Tạ Ngọc mím môi, tay nắm chặt nhìn nàng rời khỏi.

Chung Ly nghe thấy âm thanh của hắn phảng phất:

" Ta kêu Tạ Ngọc, chỉ có duy nhất cái tên này."

Trở về bữa tiệc, Tần Xuyên thì thầm với nàng:

" Tần Nhiễm muốn gặp sư muội."

Chung Ly hiểu liền gật đầu, lại một lầm nữa rời khỏi. Hôm nay người muốn gặp nàng thật không ít.

Tần Xuyên ôm Tử Đằng trong lòng buồn bã:

" Tử Đằng, Doãn Ứng Nguyệt nhất định vẫn sống, ta ca ca và nàng không phải kết quả như thế này." Tần Xuyên ánh mắt nhìn về xa xăm, kiên định nói.

Tần Nhiễm khác với lần đưa đoàn hai năm trước. Vị hôn phu của Ứng Nguyệt hiện giờ đã mất đi dáng vẻ quân tử thong rong lúc trước.

Tần Nhiễm quanh thân phảng phất một cỗ áp lực. Hắn hỏi nàng:

" Có thể kể cho tại hạ nghe bí cảnh câu chuyện không?"

" Được..."

...

Tần Nhiễm cảm tạ nàng, bóng lưng rời đi có hơi chút lung lay. Chung Ly tâm trạng cũng buồn bã theo hắn, giữa mày tụ một cỗ u sầu.

" Tu tiên chú định là cô độc." Nàng lẩm bẩm.


Chuẩn bị trở về thì một giọng nói ồn ào cắt ngang nàng suy nghĩ.

" Còn tưởng rằng là ai, hoá ra là Chung sư muội." Cao Thế Lan bước đến chỉ vào nàng nói chuyện, theo sau còn có không ít người.

" Các vị, đây là ta sư muội, cùng ta cùng lúc nhập môn."

Chung Ly dừng lại, xem kỹ sắc mặt Cao Thế Lan hỏi:

" Khẩu khí lớn như vậy, đã chuẩn bị tinh thần?"

Nàng ta khó hiểu nghe nàng hỏi nhưng vẫn vững khí thế đáp:

" Ta đã luyện khí viên mãn, sư muội liền vẫn là luyện khí chín tầng. Kiếm tu quả nhiên chậm chễ tu luyện, sư muội cần chăm chỉ hơn."

Chung Ly nhếch môi cười:

" Nói vậy ngươi đã chuẩn bị tốt."

Cao Thế Lan hơi bực rọc nhìn Chung Ly, chuẩn bị tiếp tục mở miệng thì một cái tát đã giáng tới.

Mắt trợn to, không thể tưởng tượng Chung Ly tại địa bàn của nàng ta mà cũng dám ra tay. Linh khí hộ thân chưa kịp khởi động, cái tát đã in sâu vào má.

Cao Thế Lan mặt lệch một bên ngã xuống đất, khoé miệng run rẩy chảy máu tươi nghe lời nói tiếp theo của Chung Ly:

" Đầu tiên, ta ghét nhất người khác chỉ vào ta nói chuyện."

Sau đó nàng nắm lấy cổ tay Cao Thế Lan.

" Ngươi dám, Chung Ly." Mộc hệ pháp thuật vừa mới xuất hiện, xung quanh Chung Ly đã hiện ra lôi điện dữ dằn. Cách nàng ba bước chân mảnh đất đều bị lôi phách cháy đen.

" Thứ hai, ai cho ngươi trước tiên xé rách da mặt? Thu lại điệu bộ, cun cút tiếp tục giả bộ biết điều cho ta." Ít nhất không khiến nàng muốn dạy dỗ nàng ta như bây giờ.

Răng rắc...

Cổ tay bị bẻ gãy, Cao Thế Lan đau đớn hét to.

" Thứ ba, muốn làm ta sư tỷ, ngươi còn chưa đủ mặt mũi." Dứt lời, hắc kiếm xuyên qua nàng ta mang tai, cắm mạnh xuống đất. Để lại huyết châu nhỏ từng giọt xuống pháp y người này.

" Aaa, Chung Ly ngươi khốn khiếp. Ngươi là nguyên anh thân truyền thì sao, sư phụ ta cũng là nguyên anh kỳ cường giả."

" Vậy sao, Từ Không chân quân chỉ vừa mới bước vào cảnh giới nguyên anh, không ngờ đồ đệ ngài ấy lại cho rằng chân quân có thể đè sư phụ ta một đầu."

" Ngươi nói bậy, ta không hề nói như vậy." Cao Thế Lan nhận ra nhiều người chú ý đến nơi này vội vàng phủ định.

" Sao, đã nói mà không dám nhận. Gọi ta là sư muội, cảm thấy sư phụ ta kém cỏi không bằng người, ngươi thể ngồi lên đầu ngài ấy duy nhất đệ tử?"

Đang lúc Cao Thế Lan muốn xông lên đánh nàng, một âm thanh hồn hậu mang theo uy áp ép xuống.

" Cao Thế Lan, làm càn, mau xin lỗi Nguỵ Trạch chân quân cùng ngươi sư tỷ." Từ Không chân quân xuất hiện đi cùng còn có không ít nguyên anh kỳ các trưởng lão.

Từ Không chân quân nói rằng nàng là sư tỷ, Cao Thế Lan kia chính là sẽ không nhận được bảo hộ. Có nàng sư phụ tại đây, nào có kẻ dám trực tiếp đắc tội ngài ấy đồ đệ.

Chung Ly chắp tay kính cẩn, nhìn thấy sư phụ mình cũng có mặt, mắt phải nàng hơi giật.

Vừa rồi chắc hẳn nàng chưa nói gì quá đáng đi, thật sự bực tức có người tự dâng đến để trút giận, cảm giác vẫn không tồi.