Chương 8: Tìm Kiếm linh dược – Hộ Đạo giả Băng Hoàng
Chương 8: Tìm Kiếm linh dược – Hộ Đạo giả Băng Hoàng
Thạch Mạc Thành, toàn thân thu liễm khí tức mặc một bộ hắc sắc chiến đấu phục, đao đeo tại trên lưng, khoác lấy đấu bồng che kín toàn thân chỉ để lộ một bộ phận phía dưới khuôn mặt chậm dãi đi lại giữa đại lộ tấp lập người người qua lại, có dong binh, có thương thân, có tu luyện giả… Không khí náo nhiệt như vậy đã rất lâu rồi Phạm Thiên không trải nghiệm qua. Ánh mắt đảo qua từng điểm buôn bán nô lệ, hắn cẩn thận quan sát từng chút một.
Tám ngày trước, sau khi tiến vào sâu trong sa mạc, tìm kiếm Xà Nhân bộ lạc. Hoa hơn ba ngày thời gian, hắn cũng tìm được một trong bát đại bộ lạc của Xà Nhân tộc – Mạc Xà Bộ lạc. Từng bước sử dụng Sharingan Ảo thuật tiến hành không chế từ hộ vộ đến đầu lĩnh xâm nhập Mạc Xà Bộ lạc. Cẩn thận chờ đợi gần một ngày thời gian mới có cơ hội tiếp cận Mạc Nhĩ Tân - Trưởng Lão Mạc Xà Bộ mà không kinh động tới bất kỳ kẻ nào.
Lợi dụng thân phận của Mạc Nhĩ Tân, Phạm Thiên đến được chỗ Mặc Ba Tư – Thủ lĩnh Mạc Xà Bộ, Đấu Vương đỉnh phong tu vi.
Phát hiện thân nhân loại của hắn, Mạc Ba Tư chư kịp chất vấn Mạc Nhĩ Tư thì đã bị hắn dùng ảo thuật khống chế, đánh bại. Sau đó, tiến vào bảo khố của Mạc Xà Bộ, thu được Sa Chi Mạn Đà La, sao chép một thiên Huyền giai cao cấp luyện thể công pháp của Mạc Xà Bộ - Mạc Xà Đoán thể quyết xong, hắn liền xóa bỏ đoạn ký ức này của bọn họ rồi yên lặng rời đi.
Lúc này, hắn không muốn chạm mặt Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Có Hóa Long môn bí thuật, cho dù có giao thủ với Mỹ Đỗ Toa hắn cũng có thể thong dong dời đi, nhưng hiển nhiên sẽ có phiền phức kéo theo. Đầu tiên, chắc chắn hắn sẽ nhận được sự thương nhớ không đội trời chung của Xà Nhân tộc. Thứ hai, hắn có chút lo lắng xảy ra biến cố ngoài ý muốn, ở thế giới huyền huyễn này, biến cố chính là một trong vài thứ nguy hiểm nhất.
Nói tới Mạc Xà Đoán thể quyết môn công pháp, không có yêu đầu đặc biệt, nhân loại cũng có thể tu luyện, chỉ cần lợi dụng tinh huyết xà loại ma thu đoán luyện thân thể, phẩm chất tinh huyết càng cao hiệu quả càng tốt. Đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Thành công đạt được mục tiêu, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất trở lại Thạch Mạc Thành tìm kiếm Thanh Lân. Mất một ít kim tệ tìm hiểu tin tức, biết được Thanh Lân b·ị b·ắt làm nô lệ, cho nên hắn mới xuất hiện tại khu vực buôn bán nô lệ này.
Không ngừng quan sát hai bên tả hữu, đấu giả, dị tộc, nam nhân, trẻ con… đa dạng loại hình nô lệ hiện lên trong tầm mắt Phạm Thiên. Đột nhiên, thân hình một tiểu cô nương thu hút ánh nhìn của hắn, khoảng chừng bốn tuỏi, mặt mũi lấm lem, ánh mắt xanh biếc, trên cánh tay có một lớp vảy thanh sắc, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên sợ hãi vì động tác chỉ trỏ của khách nhân xung quanh.
Cất bước tiến đến, trực tiếp bỏ ra 500 kim tệ, hắn thành công có được Thanh Lân sau liền rời đi.
Trên đường lớn bây giờ, một hình ảnh có chút quái dị đôi lúc thu hút ánh mắt có người qua lại, Thanh Lân tiểu bất điểm này đang rụt rè, sợ hãi lẽo đéo theo sau, Phạm Thiên. Thấy vậy hắn liền dừng lại.
Đang cúi gằm mặt, tiểu Thanh Lân không hề để ý, cả người liên đâm sầm vào chân Phạm Thiên, ngã ra sau, kêu lên “A” một tiếng.
Vội vàng xoay người đứng dậy, hai tay cấu víu vạt áo, Thanh Lân lí nhí nói:
“Xin… Xin lỗi chủ… chủ nhân, tiểu nhân không… không cố ý”.
Nhìn bộ dáng Thanh Lân trước mặt, Phạm Thiên có chút đau lòng, xem ra thời gian qua, tiểu cô nương này ăn không ít đau khổ. Ngồi xuống, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên quần áo, xoa lấy đầu tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên ấm áp cất tiếng:
“Ta, tên Phạm Thiên”.
“Từ nay về sau, muội sẽ là muội muội của ta”.
“Có ta ở đây, muội không cần tiếp tục phải sợ hãi bất kỳ ai nữa”
“Ngoan, Gọi ca ca”.
Hai mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ, từng câu từng chữ vừa rồi in sâu vào trong tâm khảm, Thanh Lân từ rất lâu rồi mới có cảm giác an toàn cùng ấm áp như vậy. Nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Phạm Thiên, nàng nghẹn ngào kêu lên hai tiếng: “Ca Ca”.
Lau đi hàng nước mắt trên mặt Thanh Lân, Phạm Thiên bế lên tiểu bất điểm này đi hướng một tửu lâu, kêu gọi tiểu nhị mang lên một vài món ăn.
Ngồi trên ghế, khẽ rướn lên cái đầu nhỏ bé, hai mắt tràn ngập khát vọng nhìn đồ ăn trước mặt, nhưng không dám động đũa, miệng lại liên tục nuốt nước bọt.
Nhìn bộ dáng khôi hài của tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên chủ động gắp từng món ăn cho nàng, ra hiệu cho tiểu cô nương này dùng bữa. Thời gian dài chịu đựng cảm giác đói bụng, được sự cho phép của Phạm Thiên, Thanh Lân bắt đầu ăn uống lên. Lúc sau, tiểu Thanh Lân khuôn mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn cùng sung sướng, Phạm Thiên cùng tiểu Thanh Lân tiến về một cửa hàng quần áo gần đó.
Nằm trong lòng Phạm Thiên, hai tay ôm lấy cổ, Thanh Lân đang tò mò đánh giá đầu tiểu kim xà bên cạnh, nàng cảm thấy rất thân cận với nó, không hề sợ hãi chút nào. Cẩn thận từng chút đưa tay xoa lên cái đầu nhỏ tiểu kim xà, Long Vũ cũng rất phối hợp. Nhìn thấy cảnh này, Phạm Thiên thầm nghĩ:
“Bích Xà Tam Hoa Đồng, mặc dù chưa thức tỉnh nhưng trời sinh thân cận, có thể câu thông, khống chế Xà loại ma thú, xem ra không phải nói ngoa”.
Vào trong một cửa hàng bày biện đa dạng chủng loại quần áo, trang sức, hắn tùy tiện chọn lấy vài bộ, nhờ người tắm rửa, vệ sinh cho tiểu Thanh Lân, hắn liền đứng đó chờ đợi.
Một lúc sau, như một tiểu tinh linh từ trong gian phòng đi ra, mặc trên người một bộ bích lục váy nhỏ, tẩy rửa hết thẩy cáu bẩn, ánh mắt ngấn lệ, tủi thân tiểu Thanh Lân chạy như bay về phía Phạm Thiên ôm chầm lấy chân hắn, nghẹn ngào kêu lên “Ca Ca”.
Nàng vừa rồi rất sợ hãi, sợ rằng ca ca sẽ giống mẫu thân bỏ nàng mà đi. Bất tri bất giác tiểu Thanh Lân đã bắt đầu ỷ lại vào Phạm Thiên.
Bế lên tiểu bất điểm, nhìn bộ dạng của nàng, Phạm Thiên mỉm cười, khều khều nàng cái mũi trêu trọc:
“Tưởng rằng ta bỏ muội mà đi rồi sao?”
“Ưm”. Thanh Lân không chút do dự liền gật đầu.
Xoa xoa đầu tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên an ủi: “Đừng sợ, chỉ cần ta còn sống, sẽ không bao giờ rời xa muội”.
Ôm lấy tiểu Thanh Lân, rời tiệm trang phục, tìm một phòng trọ để cho Thanh Lân nghỉ ngơi, cô bé này đã một thời gian rất dài không được ngủ ngon giấc rồi.
…
Sáng hôm sau, an vị trên người Phạm Thiên, tiểu Thanh Lân một tay cầm một xiên kẹo đường, từng chút gặm nhấm, vẻ mặt thỏa mãn, thỉnh thoảng còn cùng Long Vũ đùa nghịch hết sức vui sướng.
Mang theo tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên tiến về mục tiêu lần này, Tịnh Liên Yêu Hỏa tàn đồ cùng Băng Hoàng.
Hai khắc sau, hắn cũng tới được Mạc Thành, nhìn tiểu Thanh Lân khuôn mặt ửng đỏ kích động vì lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác phi hành khẽ lắc đầu một cái, đi tới cửa thành đóng phí, hai người một xà tiến vào nội thành.
Chạm rãi bước vào thông đạo tối tăm, chỉ vài hơi thở tầm mắt sáng lên, một khối sa mạc thành thị kiến trúc quần thể đặc sắc xuất hiện trong tầm nhìn tổ ba người, từng hàng từng hàng phòng ốc kiến trúc cổ quái khiến cho hắn mở rộng nhãn giới.
Kéo lại một người qua đường hỏi thăm vị trí Cổ Đồ cửa hàng. Không nhanh không chậm, di chuyển quá một góc đường, theo chỉ dẫn đi tới, “Cổ Đồ” cửa tiệm có chút cổ phác khí chất xuất hiện trong tầm mắt.
Tới trước cửa hàng, Phạm Thiên ánh mắt liếc qua một vòng, phát hiện ở cuối quầy hàng là một lão giả, một đầu tóc bạc, bàn tay khô héo cầm dao cúi đầu chạm khắc đồ vật.
Để cho tiểu Thanh Lân cùng Long Vũ ngồi ngoài chờ đợi, hắn liền tiến về phía giá để bản đồ tìm kiếm, không tốn nhiều thời gian, Phạm Thiên dễ dàng tìm được Tịnh Liên Yêu Hỏa tàn đồ, thu vào tiểu đỉnh không gian.
Phát hiện hành động của hắn, Hải Ba Đông con mắt đục ngầu tràn đầy hàn ý từ từ phát ra, nhìn chằm chằm vào Phạm Thiên, lạnh lùng nói:
“Tiểu tử đem tấm tàn đồ để lại vị trí cũ, thứ đó không phải để bán”.
Tiến đến đối diện Hải Ba Đông, Phạm Thiên bình tĩnh trả lời:
“Ta cũng không phải đến để mua bản đồ, ta tới để làm một giao dịch, Tấm Tàn đồ vừa rồi chính là một phần của giao dịch”.
“Ta chưa từng chấp thuận bất kỳ giao dịch nào của ngươi a, tiểu tử”. Hải Ba Đông bàn tay đặt ở trên bàn nhẹ phất lên, cánh cửa chính đang mở rộng, oanh một tiếng đóng sập lại. Khí thế băng lãnh từ trong cơ thể hắn khuếch tán.
“Vậy Băng Hoàng, Hải Ba Đông ngươi không ngại nghe chút những điều ta sắp nói sau đây, xem xem có lên đồng ý vụ giao dịch này hay không”.
“Ngươi đến tột cùng là ai”. Hải Ba Đông hai mắt tràn ngập sát ý, Đấu linh đỉnh phong khí tức bao phủ tiểu điếm, trong lòng kinh hãi: “Tung tích của ta đã bị bại lộ rồi sao ?”.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên Hải Ba Đông cả người có cảm giác dợn tóc gáy, hắn bị một đạo khí thế không kém gì Đấu Vương đỉnh phong kèm theo âm lãnh khí tức bao phủ. Đưa mắt nhìn về phía đối diện, Phạm Thiên cả người huyết kim sắc khí huyết bao phủ, một đôi đỏ như máu Sharingan bình tĩnh nhìn lấy Hải Ba Đông.
“Hiện tại có thể an tĩnh nói chuyện rồi sao”.
Cảm thụ kinh khủng năng lượng từ huyết kim khí huyết truyền đến, Hải Ba Đông cưỡng ép bản thân trấn định, thu hồi sát khí:
“Ngươi đến cùng có mục đích gì, chỉ vì tấm tàn đồ kia sao”.
“Nếu vậy, tiểu tử ngươi có thể đi được rồi”
Hắn đây là muốn tiễn khách, với thực lực hiện tại, không cần giao thủ hắn cũng biết đánh không lại tiểu tử trước mắt này. Hắn dự định lập tức rời đi nơi này.
“Đáng tiếc a, hai mươi năm khổ công thu thập, chỉ thiếu duy nhất loại kia linh dược, có thể phá bỏ phong ấn c·hết tiệt này”. Hải Ba Đông lòng đầy chán nản, tức giận nói thầm.
“Ta đã nói, tàn đồ chỉ là một phần của giao dịch, phần còn lại chính là ngươi, Băng Hoàng”.
Đưa tay, chặn lại đang giận dữ Hải Ba Đông, hắn tiếp tục nói:
“Hơn mười lăm năm trước, giao thủ với Mỹ Đỗ Toa nữ vương, thất bại, bị Mỹ Đỗ Toa thi triển Xà Chi phong ấn.”
“Ta có thể giúp ngươi phá bỏ phong ấn này, khôi phục Đấu hoàng thực lực”.
“Đổi lại trong vòng mười năm, ngươi phải trở thành hộ đạo giả của tiểu muội ta, sau đó, ta có thể giúp ngươi tiến thêm một bước”.
“Nói xong rồi, cẩn thận suy nghĩ, rồi cho ta câu trả lời”.
“Không lên làm ta thất vọng a Hải Ba Đông”. Yên lặng nhìn Băng Hoàng, Phạm Thiên thầm nghĩ.
“Tiểu tử ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn, bằng cách nào”. Không cần suy nghĩ nhiều, Hải Ba Đông có chút gấp rút hỏi. Có trời mới biết, hai mươi năm qua hắn bị tầng phong ấn này h·ành h·ạ đến thế nào.
“Lục phẩm đan dược, Phá Ách Đan, chắc ngươi sẽ không lạ lẫm chứ”.
“Ta có thể giúp ngươi luyện chế”.
“Tiểu tử ngươi làm sao biết được chuyện này”. Hải Ba Đông kinh hãi lên tiếng, trong đầu không ngừng tính toán, hoài nghi:
“Rốt cuộc tiểu tử này là ai, biết được trong tay ta có Phá Ách Đan đan phương, còn chuyện ta âm thầm chuẩn bị tài liệu luyện chế việc này, ta đều làm hết sức cẩn thận, không hề để lại dấu vết, hắn dốt cuộc tại sao có thể biết được”.
“Rốt cuộc sơ hở ở đâu”.
“Đồng ý hay là từ chối đây.”
Nhìn trước mặt không ngừng suy tư Băng Hoàng, biết được lão đầu này bắt đầu giao động, liền lên tiếng:
“Không cần phải suy đoán lai lịch cùng ý đồ của ta”.
“Mục đích ta đã nói rõ, còn về lai lịch, ngươi có thể xem ta đến từ ẩn thế tông môn, xuất sơn rèn luyện”.
“Hiện tại trả lời ta, đồng ý hay không”.
Ánh mắt không ngừng biến ảo, cuối cùng Hải Ba Đông quyết định đánh cược, dù sao hành tung cũng đã bại lộ, hắn xem ra không còn cơ hội khác. Cắn răng, Hải Ba Đông đáp lại:
“Ta có thể giao ra đan phương cùng tài liệu, nhưng muốn luyện chế Phá Ách Đan ta còn thiếu một loại linh dược Sa Chi Mạn Đà La, hơn nữa cần phải có Dị Hỏa, ngươi có sao?”
“Chuyện này ngươi không cần lo”.
Thấy hắn tự tin như vậy, đã quyết định, cười khổ một tiếng, Hải Ba Đông tâm niệm khẽ động từ trong giới chỉ lấy ra tài liệu cùng đan phương giao cho Phạm Thiên.
Thu hồi đan phương cùng dược tài vào tiểu đỉnh không gian, Phạm Thiên nói:
“Chuẩn bị cho ta một gian phòng luyện đan”
“Đi theo ta”.
Nói rồi, Hải Ba Đông tiến vào một cái hành lang ánh sáng thiên ám, Phạm Thiên cất bước theo sau. Đến cuối hành lang, đẩy ra cửa phòng, ra hiệu cho Phạm Thiên, Hải Ba Đông liền quay đầu rời đi.
Quan sát một chút gian phòng, Phạm Thiên cất tiếng:
“Phiền Hải lão, chăm sóc tiểu muội ta một lát, nói với muội ấy ta rất nhanh sẽ trở lại”.
Hải Ba Đông thân ảnh dừng lại, chăm chú nhìn về phía Phạm Thiên, hắn cũng không hề né tranh, Hải Ba Đông gật đầu xác nhận:
“Yên tâm”. Sau đó rời đi.
“Đây là cho ta uống định tâm đan sao, tiểu tử này xem ra rất tự tin, hy vọng sẽ không thất bại a”. Hải Ba Đông vừa đi vừa nghĩ.
Tiến vào gian phòng, tâm thần câu thông tiểu đỉnh, Phạm Thiên liền chìm vào tu luyện.
…
Một canh giờ sau, trong gian hàng, tiểu Thanh Lân chăm chú quan sát Hải Ba Đông điêu khắc một khối mộc điêu, Long Vũ yên tĩnh nằm trong lòng Thanh Lân. Thấy Phạm Thiên xuất hiện, cả hai đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Ba” một tiếng, từ trên ghế nhảy xuống, tiểu Thanh Lân mang theo Long Vũ chạy về phía Phạm Thiên, ôm lấy hắn, ngọt ngào kêu “Ca Ca”.
Băng Hoàng cũng đặt xuống mộc điêu, ánh mắt chờ đợi nhìn lấy Phạm Thiên.
“May mắn không làm nhục mệnh”. Nói rồi, từ trong tiểu đỉnh lấy ra một ngọc bình chứa đựng Phá Ách Đan ném về phía Hải Ba Đông.
Tiểu đỉnh luyện chế Phá Ách Đan chỉ tốn một chứt thời gian, nhưng Phạm Thiên vẫn chờ gần một canh giờ mới đi ra. Không có cách, muốn giả bộ thì cũng phải làm cho giống a.
Tiếp lấy ngọc bình, đổ ra một viên đan dược, cẩn thận quan sát, xác định chính là Phá Ách Đan, Hải Ba Đông tâm tình vô cùng kích động.
“Đa tạ”.
“Đợi ta khôi phục tu vi, liền đi theo các ngươi”.
Hải Ba Đông chân thành lên tiếng. Mòn mỏi chờ đợi hơn 15 năm, cuối cùng cũng có thê giải trừ phong ấn, hắn lúc này muốn hét lên một tiếng giải tỏa cảm xúc nhưng nhìn tiểu tử trước mắt, hắn tận lực kìm chế, không thể để mất hình tượng.
“Ngài yên tâm luyện hóa đan dược, ta bồi tiểu thanh lân một lát”.
“Được”. Xoay người rời đi, tiến vào mật thất tu luyện, Hải Ba Đông không kịp chờ đợi liền lấy ra Phá Ách Đan một ngụm nuốt xuống luyện hóa.
…
Hai canh giờ sau, linh hồn cảm giác bắt được một đạo cường hãn khí tức bộc phát, xem ra Hải Ba Đông hắn thành công.