Chương 62. Toàn lực thể hiện 2
Nhìn hỏa diễm Khổng Tước chất chứa khủng bố khí huyết cương kình, ma diệt toàn bộ không khí trong vòng bán kính năm trượng xung quanh, hình thành một vùng chân không đại ngọc hướng mình lao đến. Hổ Kiền nắm tay siết chặt, ngưng thành thực chất đấu khí bao phủ quyền đầu, bất chợt hung hăng đánh ra một kích. Nhất thời, không gian hiện lên một hình vòng cung gợn sóng, đạn pháo không khí vô hình mang theo tiếng phong nhận rít gào vang vọng thiên địa mạnh mẽ đánh thẳng vào Triều Khổng Tước của Phạm Thiên.
“Oanh…Bùng… Bùng”.
Hai đạo công kích ẩn chứa vô thượng lực lượng cuối cùng ầm ầm chạm vào nhau. Giờ phút này, tiếng năng lượng cọ xát chói tai như tiếng kim loại cắt chém chấn động bầu trời, xé toạc một vùng không gian tạo ra phong bạo khuếch tán tàn phá vạn vật.
Hổ Kiền ánh mắt hơi khép nhìn vùng không gian phong bạo vặn vẹo phía trước, vừa muốn cảm ứng vị trí của Phạm Thiên thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đấu khí màu xanh đậm giống như chất lỏng cấp tốc vận khởi, lưu chuyển không ngừng bao quanh thân thể, phóng thích ra khí thế sắc bén nhàn nhạt làm cho không gian bốn phía xuất hiện chấn động. Một cỗ uy áp cường đại giống như thủy triều chậm rãi từ trong cơ thể của hắn lan tràn mà ra thu hút ánh nhìn của mấy người Hải Ba Đông bọn họ, đám đệ tử học viện bên dưới cũng vì vậy mà kinh nghi chăm chú lên. Tại trong sát na, Hổ Kiền thân hình quỷ mị biến mất.
Bên này, cảm thụ uy áp truyền đến từ bốn phương tám hướng, không biết từ lúc nào đã di chuyển đến phía sau Hổ Kiền, Phạm Thiên sắc mặt càng thêm ngưng trọng, hít một hơi chấn định, thần sắc nghiêm nghị vô cùng, trong nháy mắt, kim diễm bên ngoài thân thể thoáng chốc trở lên cuồng bạo tựa n·úi l·ửa p·hun t·rào mãnh liệt, hai tay Trú Hổ thuật thức đã sớm hoàn thành, nhìn thấy Hổ Kiền đột nhiên hiện ra trước mặt, Phạm Thiên đồng tử co rụt, trong lòng kinh thán vì tốc độ của hắn, không chút do dự, nhất nhiệm động, Trú Hổ tức khắc phá không mà ra, mang theo lực lượng hùng hồn oanh kích đánh về phía Hổ Kiền.
“Gàooooo”. Hổ Đầu hung bạo lao đến, Hổ Kiền mặt không đổi sắc, cũng không tránh né, vung lên ống tay áo, bàn tay cong lại hóa thành thủ trảo, giống như chớp giật cứng đối cứng cùng Trú Hổ v·a c·hạm, bất chợt hữu thủ run lên, Hổ Kiền cánh tay xoay tròn lấy nhu khắc cương dễ dàng hóa giải kình khí bên trong Trú Hổ, đồng thời thủ trảo giống như độc xà thổ tín, hung hăng xiết chắt Hổ đầu đem nó nghiền nát hình thành vô số năng lượng tán loạn mà ra, bắn về tứ phía.
“Susanoo”. Lúc này, âm thanh của Phạm Thiên đột ngột cất lên, hoàng giả khí thế chấn động thương khung.
Hổ Kiền cả người giật bắn rùng mình, một cảm giác cực độ nguy hiểm hoành áp ập đến. Trong phút chốc, ánh mắt lăng lệ lập tức theo thanh âm phương hướng khóa định vị trí của Phạm Thiên, nhưng cảnh tượng trước mắt lúc này khiến Hổ Kiền chấn kinh vô cùng, đồng tử giãn nở hết mức, ngước lên thiên không.
Cao hơn ba mươi trượng, ẩn chứa linh lực quảng đại, hùng hậu tới cực điểm, Susanoo hình thái thứ ba như thần linh sừng sững đứng giữa thiên địa, nó vừa xuất hiện liền khiến cả phiến không gian này đều bị áp chế, cuồng phong mãnh liệt sôi trào quét qua bốn phía.
Ẩn mình bên trong Susanoo, cảm thụ sức mạnh khủng bố có thể khiến trời rung đất nở, hủy diệt mọi thứ, Phạm Thiên trong phút chốc có chút bành trướng, Sát Lục chân ý càng không kiêng nể gì tùy ý phóng thích khiến vạn vật thêm tiêu điều, lạnh lẽo. Vội vàng thu liễm tâm thần, cảm thụ hồn lực như nước chảy tiêu hao, không dám chần chờ, nhất niệm lên, một thanh như từ hoàng kim đúc thành kim kiếm dài mấy chục trượng tại trong lòng bàn tay Susanoo ngưng tụ mà ra, mang theo khai thiên khí thế, dùng một tốc độ kinh người chém về phía Hổ Kiền ở phía đối diện.
Thấy công kích của Phạm Thiên hoành không mà đến, Hổ Kiên cũng không chậm chễ, từ trong nạp giới lấy ra tùy thân bội kiếm, nắm chặt trong tay, đấu khí như hồng thủy điên cuồng quán thâu, trầm giọng hét lên một tiếng:
“Đấu kỹ - Bạo Phong kiếm cương”.
Hổ Kiền thanh âm vừa dứt, thân kiếm lấp lóe lăng lệ hàn quang, tản mát khủng bố mũi nhọn, một cỗ ngạo nghễ kiếm khí sắc bén như phong bạo vũ động mà ra, chỉ trong nháy mắt đem năng lượng tích súc đến cực hạn bổ ra một đạo lăng nhiên kiếm khí như muốn khai sơn liệt thạch nhằm thẳng vào trảm kích của Phạm Thiên mà đến.
Phía xa, chứng kiến cảnh này, Hải Ba Đông cái trán lấm tấm mồ hồi, tại chỗ hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đấu khí trong cơ thể cuồn cuồn dẫn động mà ra tạo thành một tầng băng phách lá chắn, che trở đám đệ tử học viện xung quanh lúc này chỉ biết chôn chân mở to cặp mắt quan chiến. Cùng với Hải Ba Đông, mấy người Hỏa Trưởng lão trạng thái cũng không khá hơn là bao, đểu mệt mỏi đến mức mí mắt gần như cụp xuống, lồng ngực phập phồng không ngừng thở ra từng tiếng thô trọng. Lá chắn bảo vệ vừa hoàn tất, thì cũng là lúc hai đạo trảm kích v·a c·hạm với nhau.
“Keng…Keng…Uỳnh…Uỳnh…”
Trong thoáng chốc, phong khởi, vân động, sát lục đăng thiên, hỗn loạn năng lượng điên cuồng cắn xé, ma diệt lẫn nhau nổ ra vô số thanh âm bạo tạc như thượng cổ thiên sư gầm rống, xung kích năng lượng như thủy triều gợn sóng lan tỏa khiến hư không băng liệt, bầu trởi trở thành một mảnh hôn ám. Lấy Phạm Thiên, Hổ Kiền hai người chiến trường làm trung tâm, khu vực bán kính hai trăm trượng như tiến vào diệt thế, vạn vật, linh khí, quang mang… tất cả đều tịch diệt, có chăng, còn lại chỉ là vô kiên bất tồi kiếm khí tản mạn, hơi động một cái là ầm ầm bạo tạc, sẵn sảng c·hôn v·ùi tất cả.
Dưới chân bộ pháp toàn lực thi triển gia tốc lui lại, né tránh phong mang, Hổ Kiền vội vàng bình phục đấu khí sao động trong người xong, cũng không ngừng nghỉ, hai tay thủ ấn chớp động đạo đạo tàn ảnh, một tầng quang tráo dày đặc kiếm khí nhanh chóng đem hắn bao phủ bên trong. Một loạt động tác thuần thục nhuần nhuyễn được hắn hoàn thành trong nháy mắt, đúng vào thời điểm này, giọng nói của Phạm Thiên lại một lần nữa vang lên:.
“Susanoo – Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc”.
Tức thì, bát đạo kim sắc câu ngọc như liên xích nối đuôi mà đến, đem Hổ Kiền vây kín, từ bốn phương tám hướng lao đến oanh tạc nhưng đều bị hắn mạnh mẽ đón đỡ.
Đứng trong kiếm khí quang tráo tràn ngập mạng nhện vết nứt, Hổ Kiền thần tình nghiêm nghị, giẫm chân một cái, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, linh lực trong cơ thể mênh mông như đại hải lấy một tốc độ kinh khủng nhanh chóng tiêu hao. Cùng lúc, một đạo thanh sắc kiếm ảnh mờ ảo bắt đầu ngưng tụ phía sau lưng Hổ Kiền, đem toàn bộ đấu khí của hắn thôn phê, chỉ vài hơi thở ngăn ngủi, liền triệt để thành hình. Kiếm ảnh chưa động thế nhưng không gian xung quanh đã bị bóp méo, vù vù kêu rên.
Hai tay theo thái cực góc độ xoay tròn một vòng, kết hợp tạo thành một cái kì dị thủ ấn, tâm niệm nhất động mà lên, Kiếm ảnh bắn ra quang mang như thái dương diệu thế hướng Susanoo hạ xuống. Nơi nó đi qua, không gian giống như một tấm lụa mỏng bị một đường kéo sắc bén chia cắt, tiếng kiếm minh hưng chấn cửu tiêu chấn khiến thời gian dường như đình chỉ, tất cả đám người quan chiến đều như bất động, chịu đựng cặp mắt truyền đến cảm giác đau nhói mơ hồ chăm chú nhìn về đạo vô song kiếm ảnh kia.
Cùng Hổ Kiền đối trọng, Phạm Thiên cũng không chịu thua kém, Susanoo như thần vương chí thượng, bộc phát kinh thiên khí thế khuấy động phong vân khiến trời đất run rẩy, từng tiếng gầm gừ gào thét đinh tai như óc vang vọng quét ra linh lực gió lốc, đem kim kiếm giơ cao trên đầu, từng đạo sát lục chân quang ngưng tụ trên thân kiếm, Phạm Thiên thần sắc hơi chút dữ tợn, hét lên một tiếng toàn lực tung ra trảm kích.
Còn tiếp :)))))