Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 43. Thành viên mới




Chương 43. Thành viên mới

Vào thời điểm mũi thương sắp sửa xuyên phá đầu Lục Mặc, một đạo kinh khủng uy áp cuồng quyển toàn trường, đám người quan chiến cùng với Ngôn Cẩn thân thể đều không chịu khống chế đồng thời nhao nhao đổ rạp thành hình chữ đại nằm xuống mặt đường, trên người mồ hôi lạnh không thể ức chế toát ra liên tục, cảm giác sinh tử bị chưởng khống khiến bọn hắn sợ hãi đến cực điểm. Ngôn Cẩn càng là được Phạm Thiên chiếu cố, hắn lúc này cả người như dán vào đại địa, xung quanh mạng nhện vết nứt lấy hắn làm trung tâm lan xa tứ phía, khóe miệng điên cuồng chảy ra bọt máu xen lẫn nội tàng mảnh vụn, run rẩy không ngừng vì đau đớn, ngay cả muốn mở miệng lên tiếng cũng không làm được.

Toàn trường, còn có thể yên ổn đứng thẳng chỉ có Phạm Thiên cùng Lục Mặc mà thôi.

“Lộc cộc…Lộc cộc”.

Từng tiếng bước chân như hồng chung vang lên trong đầu tất cả mọi người. Nằm rạp trên mặt đất, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đôi hắc sắc chiến ngoa lướt qua tầm mắt, trái tim nhịp đập cũng theo chuyển động của Phạm Thiên mà bị dẫn dắt, hắn lúc này đang chậm rãi cất bước đi tới vị trí của Lục Mặc vẫn một bộ chấn kinh đối diện.

Vốn dĩ đã chuẩn bị đón nhận t·ử v·ong, chứng kiến hình ảnh trước mắt, Lục Mặc não hải “ông…ông” chấn động vô cùng. Nhìn Phạm Thiên từng bước tiến về phía mình, hắn liền kính sợ không thôi. Bất quá, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, ánh mắt sắc bén lên chăm chú quan sát Phạm Thiên ẩn dấu bên dưới hắc sắc đấu bồng, thân thể bản năng làm ra động tác phòng bị.

Đi tới đối diện Lục Mặc, nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, mặc dù chiến phục tàn tạ, sắc mặt trắng bệch thế nhưng đôi mắt vẫn y cũ, so với khi đối chiến cùng Ngôn Cẩn không hề thay đổi, không chút khuất phục, sợ hãi, mà tràn ngập lạnh lẽo, ác liệt như thị huyết ma lang vậy. Tiểu tử này vừa rồi thậm chí còn có sát ý đối với hắn. Nắm giữ ba thành Sát Lục Chân ý, điểm này sát khí không thể nào thoát khỏi linh giác của Phạm Thiên cảm nhận. Bởi vậy cho nên, hắn càng thêm hứng thú đối với Lục Mặc.

Cảm thụ trên người đối phương khủng bố uy áp, bản thân có cảm giác như bị nhìn thấu, Lục Mặc tâm tình chập chờn, cưỡng ép bản năng thân thể thu lại động tác phòng bị, ánh mắt không hề né tránh nhìn lên Phạm Thiên. Trong đầu vô số ý nghĩ chớp động, suy đoán thân phận của hắn.

Không gian đột nhiên quỷ dị im ắng lạ thường, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở thô trọng của đám người tham lam hút lấy từng ngụm không khí gắng gượng chống chọi trong vô vọng áp lục của Phạm Thiên bao phủ. Một lúc sau, Lục Mặc ánh mắt bỗng chốc trở lên đạm bạc, thản nhiên đối diện với Phạm Thiên.

“Là địch nhân hay bằng hữu, đã không còn quan trọng”.

“Hơn nữa, bằng vào thực lực người này, cho dù hắn ở trạng thái toàn thịnh đi chăng nữa cũng không lật nổi bọt nước gì càng đừng nói đến hiện tại.”

“Hắn đã quá mệt mỏi. Có lẽ là lúc lên dừng lại rồi”.

Tầm mắt tiêu cự nhìn về phía xa, hoàn toàn coi Phạm Thiên như người vô hình, Lục Mặc dường như buông bỏ tất cả, thù hận, tương lai, mục tiêu, ngay cả đạo lữ, bằng hữu đều vì Huyền Ngọc quả mà quay đầu đuổi g·iết, thậm chí còn phế bỏ hắn. Lục Mặc đã không còn gì để lưu luyến nữa.

Phát hiện khí chất của Lục Mặc biến chuyển, Phạm Thiên phần nào đoán được suy nghĩ của hắn lúc này liền lên tiếng:

“Cứ như vậy muốn c·hết rồi sao, tiểu tử”.



“Thù còn chưa báo, uất ức trong lòng chưa giải đã muốn từ bỏ tất cả rồi sao”.

“Nếu vậy, thật khiến bản vương thất vọng đâu”.

Thanh âm Phạm Thiên vừa dứt, Lục Mặc thoáng ngạc nhiên một cái, đối phương dường như không có ý tứ muốn đối phó mình. Nhưng bởi vậy, hắn lại càng nghi ngờ. Nghi ngờ mục đích tiếp cận hắn của Phạm Thiên, là vì Huyền Ngọc quả sao hay đơn giản chỉ là đang đùa nghịch chính mình, cho hắn hy vọng rồi lại chính tay bóp nát… Trong lòng chập trùng suy nghĩ, nhất thời hắn cũng không thể đoán được dụng ý của Phạm Thiên. Đã như vậy…

“Ta với ngươi có quen biết sao”. Lục Mặc cất lời hỏi. Đúng vậy, đã không biết đối phương có tính toán gì, Lục Mặc hắn cùng lười nghĩ ngợi thêm, liền trực tiếp lên tiếng hỏi.

“Không quen”. Không chút nào nóng vội, Phạm Thiên bình thản đáp.

“Từng gặp qua sao”.

“Chưa từng.”

“Tại sao lại muốn giúp ta”.

“Vì ta coi trọng ngươi”.

“Coi trọng ta, một phế nhân có gì đáng để ngươi coi trọng. Ngươi cũng giống như bọn hắn, muốn Huyền Ngọc quả sao”

“Không phải”.

“Vậy rốt cuộc là vì sao”.

“Ta trông ngươi hợp nhãn”.

“Chỉ như vậy”.



“Chỉ như vậy”.

Một người hỏi, một người đáp. Phạm Thiên mỗi lần đều ngắn gọn trả lời nhưng cũng đủ khiến cho Lục Mặc phải sững sỡ. Đối phương đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Thấy bộ dạng này của Lục Mặc, Phạm Thiên hơi suy nghĩ liền nói tiếp:

“Tiểu tử, thứ đáng qu‎ý nhất trên đời, không phải là những thứ ta đã mất đi hay chưa thể đạt được, mà đó chính là những gì ta đang có trong tay”.

“Chúng ta đều đang sống trong một thế giới vô cùng phức tạp mà không hề có cơ hội lựa chọn, trên người lại gánh vác quá nhiều trọng trách và nhiệm vụ”

“Có những khi ta không thể giải quyết, sẽ bị gục ngã tại đó, khó mà đứng dậy, tương tự tiểu tử ngươi hiện giờ, cứ thế cam lòng từ bỏ hết thảy”.

“Mệnh, mỗi người chỉ có một, sao không có gắng nắm giữ”.

“Tử vong đối với ngươi hiện tại mà nói liền rất nhẹ nhàng, nhưng khi người quay đầu nhìn lại tất cả những gì bản thân đã trải qua, mới thấy nó nặng tựa… Thái Sơn”.

“Cho dù chỉ là một tia hi vọng mong manh, cũng phải tranh đoạt đến cùng”.

“Chỉ cần ý chí không sa sút, dù có khó khăn đi nữa thì cũng sẽ có cách”

Những lời Phạm Thiên vừa nói không ngừng vang vọng, lặp đi lặp lại trong đầu Lục Mặc, khiến nguyên bản tinh thần sa sút của hắn bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy. Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, kinh mạch rằng xé đau nhức như khiến hắn tỉnh lại, tia tinh thần vừa mới chỗi dậy kia lại một lần nữa tắt đi. Lục Mặc vô thức thì thào:

“Ta kinh mạch toàn thân đã phế, cho dù ý chí không sa sút thì sao”.

“Không thể tu luyện, ta mãi mãi cũng chỉ là một phế nhân mà thôi”.

“Kinh mạch đứt gãy không phải là không có biện pháp chữa trị”.



“Cho dù không thể tu luyện đấu khí lại không đại biểu ngươi không thể trở thành cường giả, thành long phượng trong loài người”.

“Cái gọi là cường giả, ai không từng trả qua khó khăn, gian khổ, đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, sương máu mới có thể trưởng thành”.

“Mới chỉ kinh mạch đứt gãy đã khiến ngươi mất đi đấu chí rồi sao”. Phạm Thiên lớn tiếng nói làm cho Lục Mặc tinh thần chấn động không thôi, nhưng hắn không có ý định dừng lại. Lục Mặc tiểu tử này hắn thu định. Nghĩ vậy, Phạm Thiên liền tiếp tục:

“Đi theo bản vương. Không thể tu luyện đấu khí thì thế nào. Bản vương liền giúp ngươi đúc thành vô thương thể phách, trấn áp tất cả địch nhân, đòi lại hết thảy những gì ngươi đã mất.”

“Kinh mạch đứt gãy lại đã làm sao. Bản vương hiện tại không có năng lực chữa trị cho tiểu tử ngươi. Nhưng tương lai sau này, ta chắc chắn sẽ làm được”.

“Thế giới rộng lớn này, kỳ ngộ vô số, cứ như vậy từ bỏ, kết thúc tính mệnh thật quá ngu xuẩn”.

“Tiểu tử, lựa chọn đi”

“Là đáp ứng đi theo bản vương, trở thành vô thượng cường giả hay buông tha hết thảy trở lại cát bụi”.

“Hướng về bản vương, nói ra đáp án của ngươi”.

Như mới vừa từ trong mộng tỉnh lại, tinh quang tràn ngập trong ánh mắt, cảm nhận được tự tin trên người Phạm Thiên, Lục Mặc như một lần nữa thấy được hi vọng. Dù cho chính bản thân hắn biết rõ, chấp nhận đề nghị của đối phương, hắn liền trở thành thuộc hạ của người ta, còn có thể mất đi tự do nhưng vậy thì đã làm sao. So với những thống khổ mà hắn đã trải qua, thì đây chẳng là gì cả.

“Đáp ứng đối phương”. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn duy nhất một suy nghĩ này. Phạm Thiên là hi vọng duy nhất của hắn lúc này.

Cắn răng đè xuống toàn thân đau nhức, Lục Mặc nghiêm nghị khom người đối với Phạm Thiên bái xuống:

“Lục Mặc, bái kiến đại nhân”

Đưa tay nâng lên Lục Mặc, Phạm Thiên hài lòng đáp lại:

“Đứng lên đi. Con đường phải đi vẫn còn rất dài”.

“Tin tưởng ta, ngươi sẽ không bao giờ phải hối hận về lựa chọn của mình ngày hôm nay”.