Chương 35. Bạch Trình
“Ha Ha… Phạm Thiên tiểu tử kia, hắn vừa mới làm ra….”.
“Uỳnh…Uỳnh…Phanh…Phanh…”
Hải Ba Đông vừa muốn nói ra tin tức của Phạm Thiên cho Nhã Phi, tiểu Thanh Lân nghe thì bị thanh âm chấn động phía dưới chân núi cắt đứt, nhíu nhíu cái mày không vui, dặn dò hai nha đầu một tiếng, hắn thân hình thoắt cái biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện tại nơi chấn động phát ra.
Trong tầm mắt của Hải Ba Đông, hai tên thanh niên lẫn nhau đối trọng đứng đó, khí thế không ngừng tiêu thăng muốn đè ép đối phương.
Một người hoàng sắc chiến phục, khuôn mặt trầm ổn, chiến ý treo cao, không phải ai xa lạ, chính là Mộc Chiến tiểu tử.
Người còn lại, bạch sắc y phục, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú bất quá sắc mặt có chút khó coi nhìn chằm chằm Mộc Chiến. Hải Ba Đông rà soát ký ức trong đầu chốc lát liền biết kẻ này lai lịch. Bạch Trình, một trong thập đại thiên tài Già Nam học viện, danh tiếng đang thịnh không chút kém cạnh Mộc Chiến tiểu tử. Thậm chí tại một số phương diện hắn còn được chào đón hơn cả.
Đang suy nghĩ tìm biện pháp loại bỏ Mộc Chiến cục đá cản đường này, Bạch Trình rất nhanh liền phát hiện ra thân ảnh Hải Ba Đông ánh mắt thâm ý nhìn mình. Vội vàng điều chỉnh tâm tình, khóe miệng nở một nụ cười xã giao đặc trưng, tư thái cung kính lên tiếng:
“Bái kiến Hải trưởng lão”.
Nhìn Bạch Trình một bộ chung quy chung củ dáng vẻ, Hải Ba Đông nguyên bản có ý định sửa tiểu tử này một chút nhưng rồi lại thôi. Hắn mặc dù thường xuyên tĩnh tu, không quá quản chuyện ngoại giới nhưng không phải cái gì cũng không biết, nhất tin tức liên quan đến mấy người tiểu Thanh Lân, hắn một cái cũng không bỏ xót. Cho nên hắn rõ ràng tiểu tử vì sao lại có mặt ở đây, hắn là có ý đồ với Nhã Phi nha đầu a.
Lạnh nhạt đứng đó, Hải Ba Đông chăm chú nhìn Bạch Trình một hồi làm hắn lạnh hết cả gáy mới phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên. Đưa mắt nhìn qua Mộc Chiến đã sớm phát hiện bản thân ngay khi hắn vừa tới, khí thế thu hồi đứng ở một bên, trong lòng cảm thán:
“Tiểu tử này linh giác càng lúc càng nhạy bén”.
“Cho dù hắn không có ý định che dấu, thế nhưng có thể nhanh như vậy phát hiện ra hắn, xem ra thời gian qua ma luyện chiến đấu không ngừng kết quả không tồi a”. Thu hồi ý niệm, Hải Ba Đông cất lời hỏi:
“Mộc tiểu tử, có chuyện sao?”.
“Không có chuyện gì Hải lão. Ta chỉ đang xua đuổi một chút ruồi nhặng không biết thân phận mà thôi”. Mộc Chiến ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Trình, không chút nể mặt, thản nhiên nói.
“Ngươi…”. Bạch Trình nghe được lời này tức giận muốn đáp trả nhưng thấy Hải Ba Đông như có như không quan sát mình, Bạch Trình liền cắn răng nuốt lại lời muốn nói vào trong lòng, khóe miệng treo lên nụ cười giả tạo nói:
“Đã Hải trưởng lão đến tìm Mộc huynh, vậy vãn bối xin phép cáo từ.”
“Mộc huynh, hẹn ngày khác cùng luận bàn.”
Hướng Hải Ba Đông chắp tay chào một cái, Bạch Trình không chút dề dà xoay người rời đi, thời điểm ánh mắt đảo qua Mộc Chiến thoáng chốc lóe lên vẻ âm tàn nhưng rất nhanh bị hắn ẩn sâu vào trong đáy mắt, bề ngoài vẫn luôn duy trì bộ dạng quân tử cất bước.
Đi được một đoạn không xa, khuôn mặt không còn vẻ tươi cười mà thay vào đó là sự băng lãnh nhìn về chỗ Mộc Chiến ban nãy, trong lòng nộ hỏa bùng cháy:
“Khốn kiếp, Mộc Chiến tên kia vì sao cứ muốn ngăn cản ta tiếp cận Nhã Phi cơ chứ”.
“Hắn rõ ràng không hề có ý gì đối với Nhã Phi nhưng lại giống như cao da chó luôn chặn đường phá hỏng chuyện tốt của bản công tử?”.
“Vì người kia hay sao?”
Giận dữ mắng chửi vài câu, Bạch Trình trong đầu bất tri bất giác hiện lên hình bóng của vị Thiên Vương thần bí kia. Tin tức của mấy người Nhã Phi, Mộc Chiến hắn đã sớm nắm trong lòng bàn tay, bởi vậy đối với vị Thiên Vương kia hắn kiêng kị không thôi, thậm chí là sợ hãi mới đúng, thế nhưng cũng chính vì lý do này mới càng muốn tìm cơ hội tiếp cận vị đó.
Mà ngày hôm nay tới đây cũng là để thực hiện ý đồ này. Già Nam học viện, với tu vi Đại Đấu sư nhị tinh hiện tại, tuy rằng đứng trong thập đại thiên tài ngoại viện nhưng hắn không cam lòng với kết cục như vậy. Hơn nữa càng tu luyện về sau, đuổi theo mấy tên biến thái kia hắn càng có một cảm giác cố hết sức. Lúc này, hắn cũng phát giác được thiên phú của bản thân cùng bọn hắn chênh lệch khoảng cách.
Vì thế, hắn cần tìm kiếm ngoại vật giúp mình tăng lên thực lực, đã thiên phủ không đủ ta liền dùng ngoại vật bù đắp, đây chính là suy nghĩ của hắn. Sự xuất hiện của Mộc Chiến đám người rất nhanh đã thu hút hắn. Không có cách, bởi vì bọn hắn đội hình quá hoa lệ, hoa lệ đến mức, khi biết được tin tức hắn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, trong đội hình của bọn hắn vậy mà có Đấu Hoàng cường giả, chính là vị Hải trưởng lão ban nãy, thế nhưng hắn cũng chỉ là hộ vệ của một tiểu nha đầu.
“Rốt cuộc đây là tiểu thư của đại thế lực nào ra ngoài lịch luyện”.
Câu hỏi này không ngừng vang vọng trong đầu của hắn lúc đó, mà hắn cũng từ khi đó liền bắt đầu âm thầm tiến hành điều tra tin tức của Mộc Chiến bọn họ.
Kết quả, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, đám người này chỉ đến từ một cái tiểu đế quốc mà hạch tâm thủ lĩnh của bọn họ chính là vị Thiên Vương kia. Mặc dù tin tức luôn cường điệu người này mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, lai lịch thần bí, chiến lực có để so với Đấu Hoàng nhưng hắn không hề xem trọng, chỉ cho là lời đồn thổi thần thánh hóa mà thôi.
Chỉ đến khi hắn bại dưới tay Mộc Chiến, một tên phế vật ngay cả thiên phú cũng không thể sánh bằng hắn, cùng lúc Hắc Giác vực truyền lưu danh tiếng, tin tức của vị kia, hắn mới biết mình sai, sai hoàn toàn.
Bởi vậy hắn mới quyết tâm tìm mọi biện pháp tiếp cận Nhã Phi. Dù cho quan hệ của nàng cùng vị kia không tầm thường, tối thiểu mặt ngoài là như vậy, nhưng hắn dám khẳng định hai người không phải là đạo lữ. Chỉ cần hắn có được tình cảm của Nhã Phi, hoặc không chí ít cũng làm bằng hữu vậy thì khi người kia tới học viện, hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với vị Thiên Vương thần bí này.
Ngoại viện cũng không thiếu kẻ có ý đồ này thế nhưng đều bị hắn giải quyết gọn gàng. Hắn cũng từng muốn từ Thanh Lân tiểu nha đầu kia tìm điểm đột phá, thế nhưng chứng kiến Mộc Chiến tên ôn thần kia lúc nào cũng kè kè bên cạnh, hắn liền từ bỏ ý định này. Nghĩ tới Mộc Chiến hắn càng thêm căm hận tiểu tử này.
“Chỉ là tiểu tiểu phế vật tại Gia Mã đế quốc nhưng chỉ một thời gian ngắn quy thuận vị đó, thực lực của hắn đã mạnh mẽ vượt qua ta”.
“Hừ. Bằng vào tư chất cùng tài trí của ta, ta không tin không chiếm được người kia coi trọng”.
“Đến lúc đó, đừng nói Mộc Chiến tên hạ nhân này, cho dù là Nghiêm Hạo, thậm chí Lâm Tu Nhai, hừ…”.
Không ngừng tưởng tượng tương lai tươi sáng, phải mất một lúc Bạch Trình mới điểu chỉnh lại được tâm thái, một bộ thong dong tươi cười tiếp tục rời đi, nội tâm vô số m·ưu đ·ồ kế hoạch hiển hiện tính toán bước tiếp theo. Thi thoảng ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng nhưng rồi lại biến mất ngay lập tức.
…
Yên lặng đứng nhìn bóng dáng Bạch Trình đi xa dần, sau một lúc, Hải Ba Đông ánh mắt tinh quang chớp động lên tiếng:
“Mộc tiểu tử, Bạch Trình tên kia vừa rồi đối với ngươi ghi hận lên”.
“Cẩn thận một chút”.
“Đa tạ Hải lão nhắc nhở”. Mộc Chiến ngạc nhiên nhìn Hải Ba Đông một cái, thần sắc nghiêm nghị đáp lại. Hắn không biết tại sao Hải lão lại nói như vậy nhưng làm ra phòng bị cũng không sai.
Dù sao Bạch Trình mặc dù thanh danh tại ngoại viện này vô cùng tốt nhưng hắn biết phía sau tên này cũng lén nút làm vô số việc không thể để cho người khác biết, nhất là những kẻ từng có ý đồ tiếp xúc Nhã Phi, bọn hắn hiện tại sống cũng không tốt chút nào đâu. Mà tất cả đều do một tay tên kia hoàn thành.
Đem suy nghĩ cất vào một góc, Mộc Chiến hướng về Hải Ba Đông dò hỏi:
“Hải lão, hôm nay ngài tới là để báo cho tiểu Thanh Lân cùng Nhã Phi chuyện của Đại nhân đi.”