Chương 18: Tiến quân Hắc Giác vực – Phong Linh
Sáng sớm, trên quảng trường Đế đô, trải qua một tuần gấp rút tu sửa, bộ dáng đã không khác gì ban đầu, thậm chí càng thêm trang hoàng rộng rãi. Một đầu cao gần hai trượng Tam giai ma thú Thanh Dực Ma Ưng triễm trệ đứng đó.
Không xa, ba tốp người phân biệt tụ hợp chờ đợi tiến về Già Nam học viện.
Trong đó, nổi bật hơn ai khác chính là nhóm người Phạm Thiên. Không có cách, bọn hắn chỉ có năm người nhưng đội hình có thể nói là hoa lệ nhất trong số đám người. Trừ bỏ hắn, liền Hải Ba Đông lão đầu này đã đủ để mọi người phải kính nhi viễn chi.
Chỉ đạo đệ tử lần lượt lên trên lưng Thanh Dực Ma Ưng xong xuôi, Kha Trấn hướng về Phạm Thiên đoàn người đi tới. Sắc mặt bất đắc dĩ nói:
“Thiên Vương, ngài thật không cùng ta tiến về học viện sao”.
Nhìn trước mặt chưa từ bỏ ý định Kha Trấn, Phạm Thiên bình tĩnh đáp:
“Kha lão sư, việc này ý ta đã quyết”.
“Trước kỳ đại tái thi đấu tiến vào nội viện, ta sẽ trở lại”.
“Thời gian này, tiểu muội và Nhã Phi mấy người bọn họ, phiền Kha lão sư trông nom một hai”.
“Ài”. Thở dài một tiếng, Kha Trấn đành phải gật đầu đáp ứng. Mặc dù, để mấy người Thanh Lân tiến vào ngoại viện là trái với quy định, hắn sẽ bị viện trưởng trách tội nhưng nghĩ tới tiềm lực khủng bố của Phạm Thiên, Kha Trấn vẫn cắn răng chấp nhận thỉnh cầu của Phạm Thiên. Hơn nữa: “Nhận chỗ tốt của người ta liền phải tận lực làm việc a”.
Nghĩ tới đây, hắn tâm tình lập tức vui vẻ lên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
…
Hai ngày trước, hắn tới gặp Phạm Thiên thông báo thời gian tiến về Già Nam học viện. Khi đó, Phạm Thiên liền nói muốn ra ngoài lịch luyện, hỏi hắn thời gian diễn ra khảo hạch nội viện, không hề có ý định cùng hắn tiến về Hắc Giáp Vực.
Cái này lập tức khiến hắn khẩn trương lên, tin tức về Phạm Thiên hắn đã báo lại với học viện và nhận được hồi đáp, yêu cầu hắn phải đưa được người an toàn trở về. Thế nhưng, dù cho hắn có khuyên giải ra sao, vị này cũng không đổi ý, hơn nữa còn muốn nhờ hắn đưa đám người Nhã Phi tiến vào ngoại viện chờ đợi đến khi diễn ra đại tái.
Hắn muốn mở miệng từ chối lại không cách nào đem lời trong lòng thốt ra thành câu, bởi vì đồ vật Phạm Thiên đưa ra. Ba viên tứ phẩm đan dược, một viên Ngũ phẩm đan dược công dụng đều là tăng tiến tu vi, nhất là Ngũ phẩm đan dược, hắn cả đời này vẫn chưa từng sở hữu một lần. Hắn liền cam chịu thất thủ.
Vả lại, hắn thấy việc này có thể thực hiện, trong mấy người Nhã Phi, Băng Hoàng vị đại nhân vật này cũng cùng tiến về học viện. Có cường giả cấp bậc này, chắc hẳn viện trưởng cũng sẽ bán chút mặt mũi mà thu xếp giúp hắn.
Cho nên, mới có cuộc trò chuyện khi nãy giữa hắn và Phạm Thiên.
…
Thu xếp xong xuôi mấy người Nhã Phi, Mộc Chiến, lưu lại đồ vật cần thiết để hai người tu luyện. Tiểu Thanh Lân đã có Hải Ba Đông chăm lo. Thiên Vương phủ đám người giao lại cho Mộc Thần quản lý. Bản thân không còn gì vướng bận.
Phạm Thiên dưới ánh nhìn không bỏ, dưng dưng nước mắt nức nở, phụng phịu của tiểu Thanh Lân, cáo biệt mọi người quyết đoán ngự không rời đi.
Trong lòng có chút không nỡ nhưng sự tình đã quyết định hắn sẽ không do dự. Nhân dịp này hắn cũng muốn Thanh Nhân tiểu nha đầu này học được cách tự lập, nàng không thể mãi mãi ỷ lại vào hắn.
“Ca Ca”. Nhìn Phạm Thiên rời đi, tiểu Thanh Lân không cầm được lòng khóc lớn, kêu lên. Nhã Phi ở bên thấy vậy liền an ủi:
“Thanh Lân, đừng khóc”.
“Ca Ca sẽ rất nhanh sẽ trở lại. Nếu Thiên Vương biết được muội như vậy, chắc chắn sẽ không vui”.
“Tiểu Thanh Lân muốn để cho ca ca thất vọng sao”.
“Không nha. Muội liền không khóc”. Vội vàng lấy cái tay bé nhỏ của mình chùi chùi nước mắt, cái môi hơi bĩu lại cầm cự, tiểu Thanh Lân đáng yêu nói.
Nhưng rất nhanh tiểu bất điểm lại ôm lấy tiểu ngân lang khóc tiếp, một tay vẫn không quên lau đi nước mắt.
Bế lên tiểu Thanh Lân, vỗ về sau lưng chấn an, Nhã Phi nhìn lên thân ảnh khuất dần phía chân trời chìm vào suy nghĩ.
…
Năm tháng sau.
Phạm Thiên khuôn mặt phong trần, quần áo lam lũ, rách dưới. Áo phục chiến đấu phía trên chỉ đủ bao phủ một bên ngực trái, hai ống tay áo đều không còn, đã bị xé rách tới vai để lộ cánh tay rắn chắc, đầu tóc buông thả cuồng dã, đứng trên hắc vực bình nguyên nhìn về phía xa, tùy ý chọn một cái phương hướng, Phạm Thiên chậm rãi tiến lên.
Ngũ nguyệt trôi qua, một bên quan sát địa vực phong tình, một bên khổ tu, thi thoảng ra tay diệt sát vài thế lực sơn tặc, cho đến hôm nay Phạm Thiên mới đặt chân lên địa phận Hắc Giáp vực.
Nghiên cứu thể thuật, thử nghiệm dung hợp khí huyết, đấu khí hai loại năng lượng. Mệt mọi liền ngồi xuống tu luyện đấu khí khôi phục. Cuộc sống nhàm chán, buồn tẻ nhưng lại được hắn yêu thích.
Mặc dù chưa thể thành công dung hợp khí huyết, đấu khí nhưng tu vi cũng đã đạt đến Đấu Linh lục tinh sơ kỳ, thể chất trải qua tiểu đỉnh năng lượng cường hóa đột phá Túy Cốt lục trọng. Lực lượng tăng đến 60 long chi lực. Thể chất phòng ngự, cường độ sinh mệnh càng thêm khủng bố.
Thể thuật phương diện, hắn cũng đạt được một chút thành tựu. Tuy thất bại trong việc khai phá ra Tịch Tượng. Bù lại, hắn trong lúc vô tình sáng tạo một loại chiêu số mới, được hắn đặt tên là Thần Long Kích.
Uy lực không chút thua kém Địa giai đấu kỹ.
Thi triển bí thuật Hóa long, thôi động toàn thân huyết khí, lấy Long Vũ xà hình làm khuôn mẫu, Hồn lực kết hợp Sharingan điều khiển khí huyết tố thân, đánh ra một đạo huyết sắc thần long chất chứa cương mãnh bá đạo kình lực.
Đây chính là Thần Long kích.
…
Thu hồi suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng cuồng phong gào thét từ trên thiên không quét xuống, nhìn đầy trời phong nhận Phạm Thiên trong lòng có chút buồn bực. Tiến vào Hắc Giáp vực chưa được bao lâu, hắn đã gặp phải Hắc Phong bạo loại thiên tượng này.
Bầu trời hiện tại bị hắc vân quỷ dị che lấp, không thấy điểm cuối, tầm mắt hướng ra phía ra hoàn toàn bị cản trở. Hắc sắc cuồng phong giống như ác ma mở ra cái miệng hung hăng cắn nuốt tất cả những gì gặp phải trên đường.
Gió lốc thổi qua người Phạm Thiên mang theo phong nhận không ngừng cắt chém lên thân thể hắn, bất quá loại cấp bậc phong nhận này đối với hắn không có tác dụng, chỉ như gió nhẹ thoảng qua. Định trụ thân hình, Phạm Thiên từng bước vững trãi tiến lên. Đi được chưa xa, hắn liền dừng lại, ngước nhìn trời cao, trong đầu lóe lên một đạo suy nghĩ:
“Phía trên hắc vân kia, rốt cuộc là thứ gì”.
Ý nghĩ này nhanh chóng khơi dậy tính tò mò của bản thân, Phạm Thiên vận khởi khí huyết toàn lực hướng lên thiên không mà đi.
Một ngàn trượng.
Hai ngàn trượng.
…
Năm ngàn trượng.
Vượt qua năm ngàn trượng độ cao, xuyên qua hắc vân, nhìn thấy khung cảnh phía trên, Phạm Thiên ánh mắt nheo lại, hồn lực cấp tốc khuếch tán cảm thụ xung quanh. Lúc này, hắn đang ở trong một vùng không gian hắc ám, trên dưới không một chút ánh sáng. Hồn lực không hề cảm giác được bất kỳ thứ gì tồn tại, cho dù chỉ là một luồng gió nhẹ.
Cẩn thận từng chút du tẩu tìm kiếm. Hắn hiện tại càng thêm tò mò.
Hơn một canh giờ sau, Phạm Thiên cái mày nhíu chặt, hắn vẫn chưa có phát hiện nào, trong lòng đã có ý từ bỏ. Đột nhiên, linh hồn truyền đến cảm giác đau nhói, một bộ phận hồn lực của hắn tại khu vực phía bên trái bị thứ gì đó xoắn nát.
Cấp tốc thu hồi hồn lực, Xá Lợi khí huyết vận chuyển, hai mắt mở ra Sharingan, Phạm Thiên hướng về phía hồn lực biến mất mà đi.
Chưa được bao lâu, Sharingan của hắn liền phát hiện ra một đạo năng lượng hình gió lốc, cao khoảng ba mét, đang hướng về phía hắn mà đến.
“Là nó tổn thương hồn lực của ta sao”.
Ngưng trọng duy trì khoảng cách quan sát, không tiếng động báo trước, Phạm Thiên nâng tay đánh một quyền về phía bên phải, muợn lực trùng kích, nghiêng người né tránh một đạo trảm kích bay sượt qua gò má, mang đi vài nọm tóc của hắn.
Vừa rồi nếu không phải Sharingan bắt được một tia dấu vết, hắn đã b·ị đ·ánh trúng. Quá nhanh, đây là cảm thụ của Phạm Thiên lúc này. Vô thanh vô thức, không chút báo trước, im ắng phát động công kích. “Nó” rút cuộc là thứ gì.
Tâm thân tập trung cao độ, toàn lực thôi động Sharingan, hai tay nâng lên, kết hình hổ đầu ấn. Xung quanh khủng bố áp lực không khí dần xuất hiện.
Thể thuật – Trú Hổ.
“Gầmmmmmmm”.
Một đầu ba trượng hổ hình bị Phạm Thiên đánh về phía trước.
“Nó” như cảm giác được uy h·iếp, bắn ra một đạo to lớn phong nhận trảm kích đối trọi lại Trú Hổ của Phạm Thiên.
“Ầm…Ầm…Ầm…”
“Bùng…”
Hai loại công kích ầm vang triệt tiêu lấy nhau, tại giao điểm nổ tung bộc phát năng lượng tạo thành một đạo xung kích khiến Phạm Thiên và “Nó” đều phải lùi lại.
“Nó” còn chưa kịp phản ứng thì không biết Phạm Thiên từ khi nào đã tiến vào Hóa Long trạng thái, từ gò má trở xuống toàn thân bảo phủ một lớp kim sắc lân giáp, kinh khủng khí huyết bao phủ cả một khu vực. Tà dị nói:
“Để cho ta xem, rốt cuộc ngươi là thứ gì”.
“Ầm” một tiếng không khí bạo phá vang lên, Phạm Thiên biến mất.
Đối diện “Nó” lúc này, một đạo thân ảnh bao phủ huyết sắc quang diễm không ngừng du tẩu xung quanh huy quyền, đạo đạo trọng kích liên tục t·ấn c·ông về phía “Nó”.
Cảm nhận được nguy hiểm, không tiếc tiêu hao năng lượng, “Nó” phóng thích vô số phong nhận đón đỡ trọng kích của Phạm Thiên.
“Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh…”
Âm thanh năng lượng v·a c·hạm nổ vang liên tục. Hai bên công kích không ngừng nghỉ.
Khóe miệng Phạm Thiên khẽ nhếch lên như vừa thực hiện xong một âm mưu nào đó. Đang bắn ra trảm kích đôi công cùng Phạm Thiên. Bỗng nhiên nó nhận thấy có gì không đúng.
“Nhìn lại” đâu còn quyền kính đánh tới, Phạm Thiên bóng dáng vô tung. Lúc này, đột nhiên một đạo âm thanh từ phía trên vang lên khiến “Nó” sởn cả gai ốc:
Thể thuật – Thần Long Kích.
“Nó” hoàn toàn không kịp ứng phó, vừa mới “ngẩng đầu” nhìn lên, đã chứng kiến một đầu huyết ảnh thần long gào thét đánh về phía mình.
“Ầm…Uỳnh… Bùng…”
Mang theo cương mãnh bá đạo cương kình khí huyết lực lượng, huyết ảnh thần long thôn phệ, ma diệt toàn bộ lớp phong nhận năng lượng bao phủ bản thể của “Nó”. Lấy “Nó” làm trung tâm, một vụ bạo phá năng lượng đường kính 50 mét khu vực nổ vang, vô số cương kình tán loạn hủy diệt không gian xung quanh.
Hắc ám thế giới xuất hiện từng đạo vết rách hình mạng nhện. Tia sáng xuất hiện len lỏi qua khe nứt xua tan hắc ám xung quanh.
Phạm Thiên một bên thở dốc, mau chóng điều chỉnh lại khí huyết thâm hụt.
Bằng vào ít ỏi quang minh, hắn rất nhanh liền thấy được bản thể của “Nó”. Một đầu hắc sắc tiểu xà phong linh loại hình đồ vật, chỉ bé bằng đầu cái đũa nhưng ẩn chứa khủng bố năng lượng. Thân thể đạo đạo li ti hắc sắc phong nhận quấn quanh, ánh mắt sợ hãi đề phòng nhìn hướng Phạm Thiên.
Tạm thời ổn đỉnh khí huyết, quan sát đầu phong linh này, Phạm Thiên nở một nụ cười chiến thắng. Ban nãy, không nhìn thấy bản thế của nó không nói. Hiện tại, bản thể phong linh t·rần t·ruồng trước mặt hắn như vậy, khác nào cá nằm trên thớt.
“Sharingan - Ảo thuật”.
Đơn giản một cái ảo thuật, đầu tiểu xà phong linh này vô lực ngã xuống bị Phạm Thiên thu giữ vào không gian tiểu đỉnh.
“Không tồi thu hoạch”. Phạm Thiên trong lòng nghĩ.
Nhìn xung quanh hắc ám tan dần, phía dưới hắc vân cũng bắt đầu rút đi. Phạm Thiên thân ảnh hạ xuống phía dước Hắc vực bình nguyên, tìm kiếm một vị trí, tiến hành khôi phục trạng thái.