Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 10: Nghịch Lân




Chương 10: Nghịch Lân

Phù, thở ra một ngụm trọc khí, Phạm Thiên kết thúc tu luyện. Vài giờ trước, tiếp nhận tài liệu luyện đan từ Nhã Phi. Giao lại tiểu Thanh Lân cho Hải Ba Đông bọn họ chăm sóc, hắn liền tiến vào bế quan trạng thái. Việc luyện đan hoàn toàn giao cho tiểu đỉnh. Với tốc độ luyện đan của tiểu đỉnh chỉ cần vài giờ đồng hồ có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn muốn tận dụng thời gian này mài giũa tu vi, ổn định tâm cảnh.

Chỉ một năm, tu vi của hắn từ Đại Đấu Sư đột phá đến tứ tinh Đấu Linh, mười ba tiểu cảnh giới, một cái đại cảnh giới. Mặc dù căn cơ vững chắc cùng cực, nội tình không ngừng tăng lên nhưng hắn cảm giác tâm cảnh có chút không theo kịp.

Đây còn không tính tới chuyện hắn có được kinh nghiệm, tri thức một đời, tâm tính hơn xa cùng lứa nếu không có thể hắn đã đánh mất bản tâm điên cuồng theo đuổi sức mạnh. Tu vi không ngừng hát vang tiến mạnh, loại cảm giác này, rất dễ khiến cho con người ta mê mẩn.

Đó cũng là lý do hắn muốn bế quan, nghiên cứu công pháp, đấu kỹ, thể thuật, thư tịch nhằm tăng lên tâm cảnh cùng chiến lực.

Ít nhất, trước khi Già Nam học viên chiêu sinh, hắn sẽ chỉ tập trung rèn luyện đấu khí, không theo đuổi cảnh giới, tất cả thuận theo tự nhiên.



Trong dòng người hối hả qua lại, hai đạo thân ảnh một lớn, một nhỏ thu hút mọi ánh nhìn, thiếu nữ thần sắc thong dong, tự tin, ánh mắt câu hồn đoạt phách, thân hình bốc lửa; tiểu nữ hài lại có chút rụt rè, xấu hồ, tay phải ôm lấy một đầu tiểu ngân lang, tay trái thì nắm lấy tay của thiếu nữ vũ mị kia, ánh mắt to tròn trộm nhìn xung quanh từng cái quầy hàng bày bán bánh ngọt, kẹo đường, thi thoảng lại nuốt một ngụm nước bọt. Tổ hợp hai người này chính là Nhã Phỉ cùng tiểu Thanh Lân.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn, đáng yêu của tiểu Thanh Lân, Nhã Phỉ không khỏi có chút buồn cười, liền dẫn nàng tiến đến một quầy bánh ngọt mua cho nàng một phần đủ loại hương vị.

Tiểu Thanh Lân hai mắt tỏa sáng, ngọt ngào “Cảm ơn Nhã Phi tỷ tỷ một câu” mới cầm lấy túi bánh ngọt bắt đầu ăn hàng nhưng cũng không quên chia sẻ cùng tiểu ngân làng và Nhã Phi tỷ của nàng.

Thi thoảng Nhã Phi còn trêu trọc một chịu tiểu bất điểm này khiến nàng khúc khích cười vang, ròn tan. Nhã Phi thực sự yêu thích tiểu cô nương này.

Hơn một tháng qua, người thanh niên kia bế quan luyện đan, nhiệm vụ chăm sóc tiểu Thanh Lân được tộc trưởng cùng Hải lão tiên sinh giao phó cho nàng. Hai người bọn họ, một bận bịu ra ngoài tìm kiếm dược liệu, một thì đi biến mất.

Mà Phạm Thiên cũng không để cho mọi người thất vọng, cứ vài ngày lại có một đợt đan dược luyện chế thành công, phẩm chất toàn bộ hoàn mỹ giao lại cho Ô quản sự khiến vị mập mạp quản sự này hồng quang đầy mặt, trực tiếp túc trực ngoài phòng luyện đan của Phạm Thiên không rời nửa, hận không thể mỗi ngày bận bịu bên cạnh người kia.

Thấy bên cạnh tiểu Thanh Lân có chút mệt mỏi, Nhã Phỉ liền dẫn nàng tiến vào một tửu điểm, tìm một bàn gần cửa sổ nhìn xuống mặt đường, gọi hai phần đồ uống, linh quả liền an vị.

Tiểu Thanh Lân ngồi trên ghế dài, hai chân đung đưa đang cùng tiểu ngân lang bên canh vui vẻ ăn uống thì bị một đạo âm thanh kinh hỉ hấp dẫn nhìn qua:

“Nhã Phi, thật tình cờ”.

Một tên thiếu niên vẻ mặt hung lệ đi cùng một tên thanh niên khí chất phong nhã và một thiếu nữ xinh đẹp đều mặc luyện dược sư áo bào, chỉ khác biệt một chi tiết đó là thanh niên khí chất phong nhã kia mang nhị phẩm luyện dược sư huân chương còn thiếu nữ xinh đẹp chỉ là nhất phẩm luyện dược sư huân chương.

Nhìn vào thanh niên hung lệ trước mặt, ánh mắt thoáng chút hiện lên vẻ chán ghét, Nhã Phi lạnh lùng lên tiếng:

“Mộc Chiến thiếu gia”.

Chứng kiến hai đạo thân ảnh còn lại Nhã Phi rất nhanh đem sự chán ghét kia ẩn nấp, tười cười:

“Liễn Linh đại sư”

“Tiểu công chúa”.

Bên cạnh tiểu Thanh Lân cũng lễ phép đứng lên chào hỏi. Cử động của nàng liền hấp dẫn Liễu Linh cùng Mộc Chiến, riêng tiểu công chúa lại bị vẻ ngốc manh của tiểu ngân lang thu hút, không rời được mắt.

Liễu Linh nhìn xuống tiểu Thanh Lân thần thái cao ngạo hơi chút đáp lại. Mộc Chiến khóe mắt phát hiện từng miếng vảy rắn thanh sắc lấp lóe dưới ống tay áo tiểu Thanh Lân liền phát ra âm thanh khinh bỉ, coi thường:

“Xà Nhân tạp chủng”.

“Nhã Phi, từ bao giờ nàng lại phải làm bảo mẫu cho một tạp chủng như thế”.

Liễu Linh cùng tiểu công chúa bị lời nói của Mộc Chiến làm cho kinh ngạc, tò mò nhìn chằm chằm vào tiểu Thanh Lân khiến tiểu cô nương này cả người run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức khiến nàng sợ hãi, mặt mày tái mét.

Nàng nhớ lại quãng thời gian hắc ám trước khi gặp được ca ca, ánh mắt những người trước mặt này giống y hệt ánh mặt những kẻ buôn người đó nhìn nàng. Đó là ánh mắt dùng để nhìn những thứ đê hèn, thấp kém, những thứ khiến người ta chán ghét, ánh mắt khiến nàng không dám đối mặt.

Nhã Phi thấy phản ứng của tiểu Thanh Lân làm nàng kinh hãi, nhất là nhớ tới thân ảnh người thanh niên kia, nàng liền khẩn trương lên, vội ôm tiểu Thanh Lân vào lòng trấn an:

“Tiểu Thanh Lân, đừng nghe hắn nói, có ta ở đây rồi, không cần sợ hãi”.

“Chúng ta về nhà được không”.

Tiểu Thanh Lân co rút trong lòng Nhã Phi, giấu cái đầu nhỏ bé vào ngực nàng “Ưm” một tiếng đáp ứng.

Bế lên tiểu Thanh Lân, lạnh lùng nhìn Mộc Chiến, chỉ hơi gật đầu chào hỏi Liễu Linh cùng tiểu công chúa liền rời đi.

Bị ánh mắt lạnh lùng của Nhã Phi nhìn lại, Mộc Chiến trong lòng không khỏi bốc lên một cỗ nộ hỏa. Hắn, Mộc Chiến, thiên tài Mộc Gia, một trong tam đại gia tộc Gia Mã Đế Đô, gia gia càng là một trong thập đại cường giả Gia Mã đế quốc, Đấu Vương cường giả, hoành áp thế hệ thanh niên Đế Đô. Vậy mà, nữ nhân mình yêu thích chỉ vì một thứ tạp chúng mà đối với hắn như thế, hắn không kìm lòng được, giận dữ gắt lên:

“Tạp chủng chính là tạp chủng, ta có nói sai sao”.

“Chỉ là hạng đê hèn, tại sao nàng phải giận dữ như vậy”.

Nghe thấy vậy, bên cạnh, Liễu Linh hơi chút gật gù, hiển nhiên hắn cũng có cùng suy nghĩ với Mộc Chiến, chỉ là không thể hiện rõ ràng như hắn mà thôi. Còn tiểu công chúa cái mày nhíu lại, ánh mắt không thích nhìn Mộc Chiến nhưng cũng không ngăn cản. Đối với bọn họ, trời sinh liền hơn người khác một bậc, hiển nhiên quan niệm, cái nhìn đều có tương đồng.

Cảm nhận vạt áo bắt đầu thấm ướt, thân thể nhỏ bé trong lòng ngày càng sợ hãi, Nhã Phi càng thêm giận dữ, nàng liền dừng bước, quay người nhìn về phía Mộc Chiến bọn họ, băng lãnh lên tiếng:

“Ngươi sẽ phải trả giá vì những lời mình nói”

“Cái giá đó có lẽ sẽ khiến ngươi cả đời này phải chìm trong hối hận”



Nói xong, không thèm để ý tới phản ứng của ba người bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Hừ một tiếng giận dữ, Mộc Chiến bị lửa giận che lấp không thèm quan tâm đến những gì Nhã Phi vừa nói, liền quay đầu bỏ đi.

Liễu Linh thì tỉnh táo hơn, nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng rất nhanh liển giãn ra, không để trong đầu. Tại Gia Mã đế quốc này còn chưa xuất hiện người khiến hắn phải sợ hãi, kiêng dè.

Tiểu công chúa bên cạnh càng buồn bực, rất lâu rồi mới ra ngoài chơi đùa nhưng lại gặp phải chuyện như vậy. Dĩ nhiên, nàng cũng không có xem trọng những gì Nhã Phỉ nói. Giống như Liễu Linh, ở Gia Mã Đế quốc này, chỉ có người khác sợ hãi nàng, chứ không có chuyện nàng phải sợ hãi kẻ khác.

Chỉ là, bọn họ không bao giờ lường trước được tương lai, ngay cả thế lực sau lưng bọn họ cũng không thể bảo vệ bọn họ. Nhất là Mộc Chiến.



Hai tuần sau, cửa phòng luyện đan mở ra, thân ảnh Phạm Thiên xuất hiện, Ô Vân mập mạp quản sự vội vàng tiến lại, cúi chào:

“Thiên công tử”.

“Ô quản sự”. Gật đầu đáp lại, Phạm Thiên cũng không muốn vị quản sự này đối xử với mình như vậy, nhưng sau lần giao dịch đó, chỉ cần gặp hắn, Ô Vân liền nhất mực cung kính không dám ngang hàng giao tiếp.

Hai tháng thời gian chìm vào tĩnh tu, hắn thiếu chút quên mất, hôm nay là ngày Già Nam học viện chiêu sinh.

Phất tay ra hiệu Ô Vân quản sự không cần đi theo, Phạm Thiên rời đi.

Vừa tới đại sảnh, âm thanh kinh hỉ, ngọt ngào của tiểu Thanh Lân vang lên:

“Ca Ca”.

Phạm Thiên liền chứng kiến một đạo nhỏ bé thân ảnh lao nhanh về phía mình, khóe miệng bất giác nở một nụ cười, đưa tay ôm lấy tiểu bất điểm này.

Hai tay ôm chặt, cả người như dính vào trong ngực Phạm Thiện, tiểu Thanh Lân nghẹn ngào: “Thanh Lân rất nhớ ca ca”.

Bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ bé của tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên trong lòng ấm áp, véo véo cái má mũm mĩm đáng yêu, nói:

“Ca Ca cũng nhớ tiểu Thanh Lân”.

Nhìn tiểu Thanh Lân cơ hồ lớn lên một vòng, thân hình có chút béo mũm đáng yêu, Phạm Thiên tâm tình hài long, xem ra thời gian này, tiểu nha đầu này sống rất không tồi.

“Thiên công tử”. Nhã Phỉ nhìn tiểu Thanh Lân dính chặt trên người Phạm Thiên lên tiếng chào hỏi.

“Nhã Phi tiểu thư”.

“Thời gian qua, đa tạ ngươi chăm sóc tiểu Thanh Lân”. Bế quan thời gian, chuyện bên ngoài hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, việc Nhã Phi phụ trách chăm sóc tiểu Thanh Lân, Ô Vân cũng đã báo lại cho hắn.

“Đây là ta lên làm, hơn nữa tiểu Thanh Lân rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện khiến người ta yêu thích”. Nhã Phi cưng chiều nhìn tiểu Thanh Lân trong lòng Phạm Thiên nói.

“Ừm. Nhã Phi tỷ tỷ cho Thanh Lân cùng Tiểu Ngân ăn rất nhiều món ngon nha”. Âm thanh nũng nịu của tiểu Thanh Lân vang lên.

“Ha Ha. Vậy lên tiểu bất điểm muội mới mập thành như này a”. Phạm Thiên trêu ghẹo.

“Không có nha. Nhã Phi tỷ nói muội thật đáng yêu đâu”. Tiểu Thanh Lân không phục, l‎ý sự lên.

Ha Ha. Vui vẻ, khều khều cái mũi nhỏ của Thanh Lân, Phạm Thiên trong lòng càng thêm vui mừng:

“Xem ra tiểu nha đầu này đã bắt đầu bước ra được khỏi ký ức hắc ám kia”. Phạm Thiên nghĩ thầm, chỉ là hắn không biết rằng tiểu cô nương này lại giấu diếm hắn một chuyện.

“Thiên công tử đây là muốn tới tham dự Già Nam học viện chiêu sinh?”

“Đúng. Vốn dĩ hoàn thành chiêu sinh sẽ đi tìm các ngươi. Không ngờ lại gặp ở đây. Có hứng thú hay không cùng đi”. Phạm Thiên nhìn về phía Nhã Phi.

“Cung kính không bằng tuân lệnh”. Nhã Phi có chút trêu chọc Phạm Thiên, quyến rũ nói.

Bất đắc dĩ nhìn nữ nhân trước mặt, Phạm Thiên chỉ đành gật đầu, mang tiểu Thanh Lân cùng Nhã Phi tiến về quảng trường Đế Đô, địa điểm tiến hành chiêu sinh đợt này.

Đứng tại quảng trường Đế Đô, nguyên bản rộng lớn vô cùng nhưng hiện tại đã trật ních bóng người, âm thanh ồn ào vang lên không ngớt, vô số người trẻ tuổi liều mạng chen chúc tiến vào, nếu không phải xung quanh có hoàng gia q·uân đ·ội duy trì trật tự thì sợ rằng đám người này đã không để ý tới gì mà vọt lên. Có thể tiến vào Già Nam học viên là mơ ước của tất cả những người này.

Trên đài cao, dẫn đoàn lão sư phụ trách tuyển chọn chiêu sinh đang cùng người của tam đại gia tộc, luyện sự công hội và hoàng thất Gia Mã đế quốc vui vẻ trò chuyện, dường như không chút nào quan tâm đến phía dưới. Trong số đó, một vài thanh thiếu niên, thiếu nữ đứng sau lưng trưởng bối ánh mắt lại hứng thú đánh giá những người trên quảng trường, thần thái kiêu ngạo. Đương nhiên, bọn họ cũng không phải tới để tham gia chiêu sinh lần này, làm thiên tài đại gia tộc, bọn họ không thiếu tài nguyên tu luyện, không cần thiết phải tốn thời gian vào Già Nam học viện rèn luyện, tranh đoạt tài nguyên.

Đợi hơn khắc thời gian, trung niên lão sư phụ trách Kha Trấn, Đấu linh tam tinh cường giả ngỏ ý xin phép đám người, tiến lên phía trước đài cao, vận khởi đấu khí, sử dụng một loại nào đó âm ba công, cao giọng:

“Trật tự, chiêu sinh Già Nam học viên quy tắc: Đấu Khí Bát Đoạn trở lên, dưới hai mươi tuổi”.

“Đi tới phía trước trắc nhiệm thủy tinh, truyền vào đấu khí, chỉ cần khiến nó sáng lên liền vượt qua”.

“Hiện tại, bắt đầu đi”.

Ra hiệu cho đệ tử học viện tiếp tục công việc, Kha Trấn trở về vị trí.

Phía dưới quảng trường, từng tên thiếu nam, thiếu nữ, mang đồng phục màu trắng, thần thái tự tin, phấn chấn, mang theo ánh mắt đánh giá nhìn về phía đám người bắt đầu trắc thí. Từng đạo thân ảnh tuần tự tiến lên, có người thành công vui vẻ, có người không đáp ứng yêu cầu nhưng vẫn mang tâm l‎ý may mắn lại thất bại trở về. Âm thanh đánh giá không ngừng vang lên:

“Trương Khải, không đạt”.



“Liệt Vân, không đạt”.

….

“Tiếu Ninh, thông qua”.

Chỉ vài hơi thở đã có mấy chục người hoàn thành trắc thí, nhưng tỷ lệ thấp đến đáng sợ, đến giờ, mới chỉ có duy nhất thanh niên gọi Tiếu Ninh thần sắc cuồng hỉ đứng tại một bên kia thông qua mà thôi.

Nhìn biển người đông nghìn nghịt, không thấy điểm cuối, Phạm Thiên hơi cau mày, tiếp tục như thế không biết đến bao giờ mới có thể đến lượt, hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian chờ đợi như vậy.

Luân chuyển đấu khí hình thành một vòng bảo vệ vô hình, Phạm Thiên dẫn theo tiểu Thanh Lân cùng Nhã Phi tiến lên. Xung quang, đám người bị đấu khí bài xích ra ngoài tạo ra một khoảng trống đường kính khoảng 5 mét.

Động tác của Phạm Thiên liền hấp dấn đám người phía trên đài cao. Kha Trấn ánh mắt lấp lóe tinh quang vui vẻ, mấy người còn lại có chút tò mò về Phạm Thiên.

Mười phút sau, Phạm Thiên tổ ba người tiến vào được khu vực khoảng trống trắc thí trên quảng trường. Vừa định nhường Nhã Phi trông nom giúp tiểu Thanh Lân thì tiểu nữ hài này lại thất thanh “A” lên một tiếng sợ hãi, chui rúc vào lòng hắn.

Phạm Thiên dừng lại động tác, nhìn vào tiểu bất điểm trong lòng, quan tâm:

“Sao vậy Thanh Lân”.

“Muội… Muội không sao nha”. Tiểu Thanh Lân né tránh ánh mắt của Phạm Thiên, lí nhí nói.

Thấy vậy, Phạm Thiên sao có thể không biết đã có chuyện xảy ra, liền nghiêm giọng hỏi:

“Mau nói cho ca ca biết, có chuyện gì”.

Tiểu Thanh Lân trong lòng rối bời, không biết phải làm sao, ánh mắt quay sang cầu cứu Nhã Phi.

Bên cạnh, Nhã Phi cũng đã phát hiện thân ảnh Mộc Chiến đám người trên đài cao lập tức đoán được vì sao tiểu Thanh Lân phản ứng như vậy.

Cảm nhận ánh mắt của Phạm Thiên đưa tới, Nhã Phi trong đầu cấp tốc suy nghĩ làm sao lừa dối qua đối phương. Lần trước đụng độ Mộc Chiến chuyện kia, tiểu Thanh Lân sau khi trở về liền bắt nàng hứa không được kể cho ca ca nàng biết. Thắc mắc vì sao muốn làm như vậy, tiểu cô nương này hai mắt ngấn lệ bảo rằng “Không muốn cho ca ca gây phiền toái”. Sau đó không ngừng nài nỉ nàng, bất lực nàng chỉ có thể chấp thuận.

Quan sát phản ứng của Nhã Phỉ cùng với tiểu Thanh Lân không ngừng run rẩy thân thể trong lòng, loại phản ứng này hắn chỉ thấy thời điểm lần đầu tiên gặp mặt tại khu buôn bán nô lệ.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhã Phi, lấy một giọng điệu cực độ bình tĩnh lên tiếng: “Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì”.

Lắng nghe âm thanh Phạm Thiên bên tai, không hiểu sao Nhã Phi đột nhiên có một cảm giác rùng mình. Thông minh như nàng sao có thể không biết người thanh niên trước mặt đã thật sự nổi giận.

Đảo qua bên cạnh vẫn đang khẩn cầu tiểu Thanh Lân, suy nghĩ một lát, Nhã Phi liền cắn răng kể ra mọi chuyện rồi áy náy lên tiếng:

“Thanh Lân, xin lỗi muội”.

Hức, hức, tiểu Thanh Lân lúc này nức nở ôm lấy Phạm Thiên:

“Thanh Lân không sao, ca ca không cần lo cho muội”.

Nghe vậy, Phạm Thiên lòng càng giận dữ, vỗ về an ủi, lấy tay lau nước mắt trên mặt tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên ấm áp nói:

“Giấu được một lúc không giấu được cả đời”.

“Lần sau không được như vậy nữa”. Khều khều cái mũi bé nhỏ, Phạm Thiên cưng chiều nói tiếp.

“Ừm”. Thấy ca ca không giận mình, tiểu bất điểm này lập tức gật đầu đồng ý.

Mang theo tiểu Thanh Lân từng bước tiến lên phía trước, phụ trách trắc thí đám học viện đệ tử vừa muốn tiến lên ngăn cản liền bị khí thế của Phạm Thiên chấn nh·iếp. Phía sau, Nhã Phi nhãn thần biến ảo, sau cùng cũng liền đi theo Phạm Thiên tiến lên. Phát giác động tĩnh của Nhã Phi, Phạm Thiên trong lòng bước đầu tán đồng người thiếu nữ này.

“Tiểu mập mạp, chỉ cho ca ca biết ánh mắt của ai từng khiến muội sợ hãi”.

“Ca Ca làm chủ cho muội”. Âm thanh Phạm Thiên vang lên bên tai tiểu Thanh Lân khiến cô nàng có chút sững sỡ cùng run rẩy.

Nghiêng cái đầu nhỏ bé nhìn vào Phạm Thiên, cảm nhận được ánh mắt ôn hòa đông viên của ca ca, tiểu Thanh Lân dấy lên dũng khí đưa tay chỉ về phía đài cao:

“Người kia, người kia, người kia nữa”.

“Người kia xấu nhất”.

Trên Đài cao, Mộc Chiến đám người cũng phát giác hành động của tổ ba người Phạm Thiên, nhất là khi tiểu Thanh Lân đưa tay chỉ mặt Liễu Linh, tiểu công chúa cùng Mộc Chiến, đặc biệt là Mộc Chiến bị tiểu cô nương này nhấn mạnh là kẻ xấu nhất khiến xung quanh đám người dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về bọn họ.

Mộc Thần tộc trưởng Mộc Gia, Gia Hình Thiên hoàng đế Gia Mã Đế quốc đều đưa mắt dò hỏi Mộc Chiến bọn họ.

“Tốt lắm”. Xoa Xoa đầu tiểu Thanh Lân lên tiếng khen ngợi tiểu bất điểm này, Phạm Thiên đưa tiểu Thanh Lân cho Nhã Phi trong nom giùm.

Cất bước tiến lên, Đấu linh tứ tinh khí thế không chút giữ lại toàn diện bộc phát, không hề thua kém Đấu Vương cường giả, nhìn lên phía Mộc Thần bọn họ nói:

“Dám làm muội muội ta sợ hãi người”

“Chủ động đi ra, đứng trước mặt tiểu muội ta cúi đầu tạ lỗi chịu phạt”.

“Chuyện này, ta, có thể bỏ qua”.



“Cuồng vọng”. Hai từ này cùng lúc xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.

Mộc Chiến, Liễu Linh, tiểu công chúa đều là thiên tài đứng đầu đế quốc, tuổi trẻ khí thịnh, danh tiếng vang khắp đế đô không ai không biết. Vậy mà, bị Phạm Thiên chỉ mặt điểm tên yêu cầu cúi đầu xin lỗi, nhận phạt đối với một tiểu nữ hài hơn nữa còn là Xà Nhân hỗn huyết không khác gì đánh mặt, hạ nhục bọn họ.

Chuyện này cho dù Mộc Chiến ba người có đáp ứng, Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên cũng sẽ không đồng ý.

Bên cạnh Kha Trấn lão sư Già Nam học viên và Lôi Âu trưởng lão Mễ Nhĩ Đặc gia tộc yên lặng đứng xem. Mỗi người có tâm tư riêng.

Cảm nhận được khí tức phát ra từ Phạm Thiên, Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên thần sắc liền ngưng trọng lên.

“Đấu Linh tứ tinh cảnh giới, mới bao nhiêu tuổi, người thanh niên này là ai?”.

Hai người không ngừng suy đoán thân phận của Phạm Thiên tuy không đạt được kết quả, nhưng bọn họ đều có nhận thức chung:

“Kẻ này, lai lịch không đơn giản”.

“Có thể bồi dưỡng thiếu niên thiên tài như vậy, thế lực đứng sau chắc chắn vượt xa Gia Mã Đế quốc”.

Đáng tiếc bọn họ đều đoán sai, thực lực của hắn hiện tại đều là nhờ bản thân không ngừng cố gắng tu luyện cùng tiểu đỉnh ban tặng, không hề có thế lực nào đứng sau trợ giúp.

Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên mặc dù có chút nổi giận vì lời nói cuồng vọng khi nãy của Phạm Thiên nhưng đều nhất trí một phương án xử trí. Ánh mắt trao đổi, đạt thành hiệp nghị, hai người cùng lức tiến về phía trước, đứng trên đài cao nhìn xuống Phạm Thiên, Gia Hình Thiên thận trọng lên tiếng:

“Tiểu hữu”.

“Tuy Mộc Chiến bọn họ sơ ý làm tổn thương xá muội nhưng đều là tuổi trẻ khí thịnh, suy nghĩ chưa thấu đáo”

“Như vậy, mỗi bên lui một bước”

“Ta cùng Mộc Thần đạo hữu đồng ý làm ra bồi thường, chuyện này dừng ở đây thôi, được chứ?”.

Nghe Gia Hình Thiên nói xong, nhìn về Mộc Chiến đám người ánh mắt kiệt ngạo đứng sau, không chút hối lỗi, Phạm Thiên trong lòng càng thêm giận dữ, âm thanh băng lãnh cất lên:

“Bồi thường, các ngươi bồi nổi sao?”.

Mộc Thần bên cạnh bắt đầu thiếu kiên nhẫn, trong làm thầm nghĩ:

“Không biết điều”.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng già thành tinh, Mộc Thần vẫn bình tĩnh lên tiếng:

“Tiểu hữu, mọi chuyện cứ theo bệ hạ nói mà làm”.

“Giải quyết như vậy đã là công đạo nhất đối với tiểu muội ngươi rồi?”

“Không lên được đằng chân lân đằng đầu”.

Hai mắt lạnh lùng nhìn Mộc Thần, túc sát chi khí tràn ngập xung quanh, Phạm Thiên giọng điệu lại hết sức bình tĩnh nói:

“Công đạo?”

“Thế gian này trước này không tồn tại công đạo. Cái gọi là công đạo chỉ là cường giả đối với kẻ yếu thương hại mà thôi”.

“Mà trong mắt ta, các ngươi không phải là cường giả, ta cũng không phải là nhược kê”.

“Hừ. Ngông cuồng”

“Trẫm thấy ngươi tuổi nhỏ thiếu niên thiên tài, tương lai trưởng thành ắt là một phương cường giả mới nổi lòng yêu tài liền không so đo”

“Chỉ là Đấu linh cũng giám hò hét với chúng ta”.

“Ngươi phải biết, thiên tài chưa trưởng thành thì cũng chỉ là thiên tài mà thôi”.

Gia Hình Thiên vị hoàng đế này trước nay chưa từng chịu cảnh luồn cúi trước ai, lần này suy đoán Phạm Thiên thân phận không đơn giản mới lùi bước nhượng bộ nhưng tên tiểu tử này được đà lấn tới không biết tự lượng sức mình khiến hắn mất kiên nhẫn, thầm nghĩ “Gia Mã hoàng thất bọn hắn cũng không phải ăn chay”.

“Có những thứ vẫn phải tranh dành một chút, không thử thì sao biết kết quả chứ ?”.

“Rốt cuộc là ta nấm đấm lớn hơn hay là các ngươi”.

“Tiến lên, đánh một trận mới biết được”

Phạm Thiên khóe miệng nhếch lên, bá đạo âm thanh cất vang toàn trường khiến những người xung quanh không nhịn được hút một ngụm khí lạnh.

Khiêu khích Đấu Vương cường giả chuyện này bọn họ mới lần đầu được chứng kiến, ngoài chấn kinh ra còn có chút hưng phấn. Dù sao được chứng kiến Đấu vương cường giả xuất thủ, bọn hắn cả một đời cũng chưa chắc có cơ hội.

Phía sau, tiểu Thanh Lân thầm hô hai tiếng “Ca Ca” lo lắng, Nhã Phi bên cạnh liền an ủi tiểu cô nương này. Nhìn thân ảnh như hoàng giả bá đạo kia ánh mắt lóe lên từng tia sáng, mặc dù cũng chấn kinh nhưng nàng biết hắn không phải là người xuất khẩu cuồng ngôn.

“Hừ. tiểu tử, hôm nay trẫm sẽ dạy cho ngươi biết một điều”.

“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.

“Tiếp chiêu”.

Gia Hình Thiên giận dữ âm thanh vừa dứt, lập tức xuất thủ.