Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 819: Mở lối ra




- Còn một bước cuối cùng, xem ra sẽ phiền phức.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói mà chăm chú nhìn trận bàn màu đen kia, bản thể của Thái Dương Chân Hỏa hiện tại còn đang bị phong ấn, mặc dù phong ấn đã bị Thái Dương Chân Hỏa đục một lỗ hổng nhưng vẫn chưa đủ để Thái Dương Chân Hỏa thoát ra, bây giờ mình chỉ có cách giải phong ấn mới luyện hóa được nó.
Thủ ấn trong tay ngưng kết, sắc mặt của Nhạc Thành sau đó cũng trở nên ngưng trọng không ít, ngay lập tức một thủ ấn quỷ dị của hắn bắn về phía trận bàn màu đen, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu bắn vào đó.
Một mảng sương mù màu đỏ nhạt từ trong trận bàn mà tràn ra, có thể nhìn thấy pháp lực trên trận bàn như kích động vậy, pháp lực tràn ngập, không gian xung quanh mấy nghìn thước cũng trở nên gợn sóng. s
- Phong ấn thật là lợi hại.
Thân hình của Nhạc Thành bỗng dưng thả lên, thủ ấn của hắn quỷ dị đánh về phía pháp lực gợn sóng kia.
Ở trên không trung lúc này có một thần dị khí tức bao trùm, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Nhạc Thành, thủ đoạn thần dị này khiến cho mọi người được đại khai nhãn giới.
Từng luồng thủ ấn quỷ dị đánh ra, sắc mặt của Nhạc Thành sau đó cũng trở nên trắng bệch, xem ra hắn đã tiêu hao không ít pháp lực.
- Thái Dương Chân Hỏa, đi ra cho ta.
Nhạc Thành hét lên một tiếng, hai bàn tay của hắn hóa thành hai thủ chưởng quỷ dị, bàn tay tạo thành pháp lực rung động, trực tiếp xé rách khe hở nho nhỏ kia.
- Xèo xèo.
Một mảng lửa từ trong trận bàn truyền ra, ngay lập tức mang theo một gợn sóng vô cùng lớn xé rách không trung.
- A…a
Huyết khí bên trong của Nhạc Thành nhịn không được mà trở nên cuồn cuộn, một ngụm máu của hắn nhịn không được mà phun ra, Nhạc Thành sau đó từ giữa không trung ngã xuống mặt đất.
- Phong ấn thật là lợi hại.
Nhạc Thành cắn răng mà bò người lên, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, không hề do dự mà móc ra một viên Hồi Nguyên đan nhét vào trong miệng, ở trong Cực Viêm địa, phục dụng đến hai viên Hồi Nguyên đan khiến Nhạc Thành tiếc nuối không thôi.
- Thái Dương Chân Hỏa, trở về cho ta.
Thủ ấn của Nhạc Thành ngưng kết, sau khi phục dụng Hồi Nguyên đan, sắc mặt của hắn trở nên hồng hào không ít.
Ngọn lửa của Nhạc Thành hiện tại không còn là Vô Thượng Chân Hỏa nữa mà chính là Thái Dương Chân Hỏa, một luồng Thái Dương Chân Hỏa này tuy không bằng Thái Dương Chân Hỏa chính thức nhưng uy lực vẫn ở trên Vô Thượng Chân Hỏa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một ngọn lửa vượt không gian bao vây lấy ngọn lửa kia, hai ngọn lửa không ngừng đấu tranh, một lát sau đã trở nên an tĩnh,/
Bản thể của Thái Dương Chân Hỏa tạo thành ba bàn tay lửa, uy lực khủng bố vô cùng, tuy nhiên hiện tại linh trí của Thái Dương Chân Hỏa đã bị Nhạc Thành luyện hóa, Thái Dương Chân Hỏa hiện tại giống như là một hài nhi mới sinh vậy, cảm nhân thấy khí tức ngọn lửa xong quanh cũng cảm thấy thân cận.
Nhìn bản thể của Thái Dương Chân Hỏa ở trên không trung, trong lòng Nhạc Thành không khỏi cảm thấy run run, may mà mình đã luyện hóa được linh trí của nó nếu không thì phiền toái sẽ rất là lớn, bản thể của Thái Dương Chân Hỏa mình tuyệt đối không thể nào đối phó.
- Thu.
Thủ ấn của Nhạc Thành tu lại, một luồng Thái Dương Chân Hỏa bao vây lấy bản thể của Thái Dương Chân Hỏa thu hồi từ trên không trung.
- Xèo xèo.
Nhạc Thành khẽ há miệng hút lấy, Thái Dương Chân Hỏa đã bị Nhạc Thành hút vào trong bụng.
- A…
Một thanh âm thảm thiết kêu lên từ trong miệng của Nhạc Thành, Thái Dương Chân Hỏa tiến vào trong người của Nhạc Thành xong thì biến thành một ngọn lửa nóng bỏng, ngọn lửa này so với phân thân thì còn mạnh hơn máy chục lần, lục phủ ngũ tạng của Nhạc Thành mặc dù đã trải qua sự rèn giũa của phân thân Thái Dương Chân Hỏa nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi.
Nhạc Thành vẫn cắn răng chịu đựng, toàn thân của hắn vận chuyển pháp lực, bắt đầu từ từ luyện hóa bản thể của Thái Dương Chân Hỏa.
Năm ngày sau, ở trên không trung của hạp cốc, ngọ lửa vẫn ngập trời, xông lên mây trăm thước, mà ở bên ngoài ngọn núi, bọn Bàn Thiên Lão Ma, Kim Lão Quái, thần sắc cũng trở nên lo lắng, Trần Đào, Vũ Văn Giác bên cạnh cũng lo âu.
- Bàn Thiên Lão Ma, tộc trưởng không đi ra, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nam Tương Tử cất tiếng hỏi Bàn Thiên Lão Ma.
- Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu tộc trưởng không đi ra thì sẽ bị giam ở nơi này năm trăm năm.
Ktq cất tiếng nói.
-Chưa hết thời gian, tộc trưởng nhất định sẽ đi ra.
Bàn Thiên Lão Ma cất tiếng nói.
Mà lúc này ở bên trong Thần Hoàng Tộc, cả kết giới của bọn họ bắt đầu chuyển động, tựa hồ như Cực Viêm đại đã từ từ mở ra.
- Hộ vệ đội của Thần Hoàng Tộc nghe lệnh, bảo vệ kết giới của tộc, có người tự tiện xông vào thì giết không tha.
Hoàng Thanh tộc trưởng nói với đám hộ vệ đội phía sau.
Trong kết giới trên một ngọn núi, có mấy đạo thân ảnh hiện đang ở đó, đứng trước nhất chính là Hoàng Tôn lão tổ và Thanh Dương lão tổ, hai người này lo lắng không thôi, ở trong Cực Viêm địa, tình huống rất nguy hiểm, hai người đã từng trực tiếp trải qua.
Ở bên trong Hạo Thiên Tháp, toàn thân của Nhạc Thành bao trùm một ngọn lửa nồng đậm, đây chính là Thái Dương Chân Hỏa, so với khí tức của Vô Thượng Chân Hỏa thì mạnh hơn không ít.
Bản thể của Thái Dương Chân Hỏa đã tu luyện tới tu vi Tụ khí hậu kỳ, Nhạc Thành mặc dù đã luyện hóa linh trí của nó nhưng tu vi vẫn còn.
Khí tức trên người của Nhạc Thành không ngừng tăng vọt, đã trải qua ba ngày, khí tức tăng vọt này khiến cho Đại Song Tiểu Song Thanh Đồng bọn họ kinh ngạc không thôi, bọn họ cảm nhận thấy Nhạc Thành sắp đột phá.
- Tiểu tử này tại sao không tỉnh lại, hôm nay đã tới kỳ hạn ba tháng.
Hỏa Lão tính toán thời gian xong sắc mặt liền trở nên lo lắng.
Ở phía trên thung lũng hẹp, tại một chân trời xa xa, một mảng khí tức quỷ dị lưu động, mà ở Cực viêm địa, không gian bắt đầu chấn động, một mảng mây đen bắt đầu bao phủ.
- Cực viêm địa xem ra đã muốn mở ra.
Trần Đào chăm chú nhìn mà bất đắc dĩ nói.
- Nhưng Nhạc Thành hiện tại vẫn chưa xuất hiện, chúng ta phải làm sao?
Vũ Văn Giác cất tiếng hỏi Trần Đào.
- Chúng ta không có biện pháp, ở hạp cốc không có ai có thể xuống dưới, ngọn lửa này đủ khiến đốt chúng ta thành tro bụi.
Trần Đào bất đắc dĩ thở dài.
Ở trên không trung, màn mây ngày càng trở nên dày đặc, một khe hở lớn lại xuất hiện, khí tức trở nên cuồng bạo, Cực viêm môn đã mở ra.
- Bàn Thiên Lão Ma, cửa đã mở, chúng ta phải làm sao bây giờ, tộc trưởng vẫn chưa ra.
Nam Tương Tử nói.
- Chúng ta chờ nửa canh giờ nữa.
Bàn Thiên Lão Ma nhìn không trung mà lẩm bẩm nói.
- Thanh Sơn lối ra đã mở, chúng ta ra ngoài.
Long Dược nói với Thanh Sơn lão tổ.
- Chờ một chút.
Thanh Sơn lão tổ oán hận mà nói, Thanh Sơn lão tổ còn muốn xem xem có thể tiêu diệt ngọn lửa lấy trận bàn màu đen hay không, nhưng hiện tại xem ra không cách nào.
Trong Thần Hoàng Tộc, kết giới to lớn biến mất, một không gian màu đỏ khổng lồ xuất hiện ở trên không trung ngay tại lối ra của Cực Viêm địa, Hoàng Tôn lão tổ cùng với Thanh Dương lão tổ hai người chăm chú nhìn lối ra, cả hai đều cảm thấy kỳ quái vô cùng, chẳng lẽ không ai muốn ra ngoài bọn họ hay sao?
- Vũ Văn Giác, Thượng Quan Uyển Nhi, Bàn Thiên Lão Ma, chúng phải rời khỏi đây.
Trần Đào bất đắc dĩ nói.
- Nhưng mà tộc trưởn còn ở bên trong.
Bàn Thiên Lão Ma lúc này cảm thấy rất bế tắc.
- Chúng ta đi ra ngoài trước tìm biện pháp, bị nhốt ở bên trong vẫn còn cơ hội.
Trần Đào nói.
- Mọi người đi ra ngoài, chúng ta ngoài đi ra thì không còn biện pháp nào khác.
Vũ Văn Giác cất tiếng nói.
- Thanh Sơn, nếu ngươi không đi ra ngoài thì chúng ta sẽ bị giam ở đây đó!
Long Dược cất tiếng nói với Thanh Sơn lão tổ, sau đó thả người đi ra ngoài.