Từ Cẩm Chi

Chương 48: Xin Tiền.




Khi Đoạn Vân Lãng bước vào, Tân Diệu theo phản xạ nhìn về phía cửa.

Đoạn Vân Lãng phản ứng cực kỳ nhanh nhạy: “Đại ca nói muốn ôn lại sách thêm một chút, chúng ta không chờ huynh ấy, trở về trước thôi.”

“Được.”

Thấy Tân Diệu đồng ý, Đoạn Vân Lãng thở phào nhẹ nhõm, trên đường về thở dài than: “Biểu muội, ta nghe nói rồi, mấy ngày trước có người gây hỏa hoạn, mở thư quán quả là không dễ!”

Tân Diệu vén rèm xe, nhìn thanh niên cưỡi ngựa bên cạnh, mỉm cười: “Học hành cũng không dễ dàng.”

Nghe đến chuyện này, Đoạn Vân Lãng liền nhăn mặt, nghĩ đến kỳ thi tháng sắp tới liền than thở.

“Nhị công tử, biểu tiểu thư đã về.” Theo tiếng thông báo, hai người bước vào Như Ý Đường.

Lão phu nhân thấy cháu ngoại gái và cháu trai cùng trở về, trên mặt lộ nét vui vẻ, lời định nói cũng tạm gác lại.

“Thanh Thanh, lại đây ngồi cạnh ngoại tổ mẫu.”

Tân Diệu mỉm cười, bước đến ngồi bên cạnh lão phu nhân, hoàn toàn không để lộ chút gì về những mâu thuẫn giữa hai bà cháu trước đó.

“Ở bên ngoài một mình, ăn ở đã quen chưa?”

“Tạ ơn ngoại tổ mẫu lo lắng, mọi thứ đều tốt.”

Sau khi hỏi han một hồi, Tân Diệu lại đến viện của Nhị phu nhân Chu thị để vấn an, rồi mới trở về Vãn Thanh Cư.

Vãn Thanh Cư yên tĩnh vô cùng, rõ ràng chỉ xa cách có ít ngày mà lại mang đến cảm giác trống vắng lạ lùng.

Cảm giác này nhanh chóng bị phá vỡ khi Tiểu Liên reo lên: “Tiểu thư đã về rồi.”

Vương ma ma và Lý ma ma nhanh chóng bước ra, cùng cúi đầu hành lễ với Tân Diệu: “Tiểu thư.”

Tiểu Liên thắc mắc: “Hàn Tuyết đâu?”

Vương ma ma cẩn thận đáp: “Mấy ngày trước, Hàn Tuyết đã được điều đến viện của lão phu nhân.”

“Ồ, quả là may mắn, được lão phu nhân để ý tới.”

Nghe giọng điệu đầy châm biếm của Tiểu Liên, Vương ma ma không nói gì thêm.

“Nghe nói cha mẹ nàng ta đã nhờ đến Dương quản sự phụ trách việc điều phối nhân sự.” Lần này, người lên tiếng là Lý ma ma.

Tân Diệu nhìn Lý ma ma một cái.

Nàng vẫn còn nhớ rõ đôi bàn tay từng siết c.h.ặ.t cổ Tiểu Liên. Lý ma ma là người của Cảnh thị, nhưng sau khi Cảnh thị bị đuổi đi, thế lực của Cảnh thị trong phủ Thiếu khanh cũng tan biến theo, Lý ma ma ở lại Vãn Thanh Cư dường như đã trở nên không đáng kể.



Lời đáp của Lý ma ma lần này khiến Tân Diệu thấy thú vị.

Người từng muốn hại Tiểu Liên, nay lại ngầm bày tỏ sự hướng về phía nàng. Quả nhiên, lựa chọn của con người có thể thay đổi.

Tiểu Liên nghe vậy liền bĩu môi: “Đúng là có bản lĩnh—”

“Nước lên thì thuyền lên thôi.” Tân Diệu nhàn nhạt đáp, rồi bước vào phòng.

Tiểu Liên không theo vào, mà lấy chìa khóa mở căn phòng dùng làm kho, kiểm tra lại đồ đạc.

Những món đồ để lại cũng đáng giá không ít. Sau này về lại, nàng sẽ kiểm tra một lượt mỗi lần, tránh để ai dòm ngó.

Gần đến trưa, Như Ý Đường gửi lời mời, cả nhà sẽ dùng cơm tại đó.

Tân Diệu chỉnh trang qua rồi bước ra ngoài, trên đường gặp Tam tiểu thư Đoạn Vân Linh rõ ràng đang chờ nàng.

“Thanh biểu tỷ, mấy ngày nay ở thư quán thế nào rồi?”

“Có chút phiền toái, nhưng đã giải quyết xong cả rồi.”

Đoạn Vân Linh lộ vẻ ngượng ngùng: “Muội cũng muốn đến thăm tỷ, nhưng tổ mẫu nói đại tỷ và nhị tỷ không ra thể thống gì, bắt muội giữ gìn quy củ, ít ra ngoài.”

Nhắc đến Đoạn Vân Hoa, Đoạn Vân Linh chớp mắt, khẽ nói: “Từ lúc nhị tỷ bị phạt quỳ từ đường, tổ mẫu không cho tỷ ấy ra khỏi viện nữa, hôm nay biểu tỷ chắc cũng không gặp được đâu.”

Tân Diệu chẳng để tâm chuyện có gặp được Đoạn Vân Hoa hay không, hai tỷ muội cứ thế trò chuyện rồi đến Như Ý Đường.

Bữa cơm được dọn trong sảnh, gồm có lão phu nhân, Đoạn Thiếu khanh, mẹ con Chu thị, hai huynh đệ Đoạn Vân Thần và Đoạn Vân Lãng, thêm Tân Diệu và Đoạn Vân Linh, tất cả đã đủ, Nhị lão gia Đoạn Văn Bách hôm nay có việc không có mặt tại phủ.

Trong bữa cơm, mọi người đều im lặng, đến lúc dùng trà sau bữa ăn, lão phu nhân mới hỏi chuyện.

“Thần nhi, Lãng nhi, mấy hôm nay công khóa thế nào rồi?”

Đoạn Vân Thần điềm nhiên đáp: “Tạ tổ mẫu lo lắng, công khóa vẫn ổn.”

Đoạn Vân Lãng thì hơi bối rối, cười ngượng ngùng đáp cũng vẫn ổn.

Lão phu nhân liếc hắn: “Lần nào cũng giống như đại ca ngươi, nói là ổn, để rồi lúc có điểm số thì sững sờ.”

Đoạn Vân Lãng uống một hơi trà, không dám nói thêm lời nào.

Biết rõ tổ mẫu tính tình, càng nói chỉ càng bị trách phạt, hắn quyết định giữ im lặng là tốt nhất.

Lão phu nhân không có ý trách phạt hắn, ánh mắt chuyển sang Tân Diệu: “Thanh Thanh à, ngoại tổ mẫu nghe nói có người phóng hỏa thư quán?”



Tân Diệu đặt ly trà xuống: “Quả có chuyện này, người đã bị giao cho quan phủ, nhưng kẻ đứng sau thì chưa điều tra ra.”

“Đã nói rồi, kinh doanh thư quán chẳng phải chuyện dễ dàng, trong ngoài đều cần phải lo liệu rất nhiều.”

Tân Diệu cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Thanh Thanh nay đã hiểu.”

Khóe miệng lão phu nhân không tự chủ giãn ra: “Chuyện buôn bán của thư quán thế nào rồi?”

“Buôn bán rất ế ẩm.”

“Đã nói trước rồi—”

Chưa kịp để lão phu nhân khuyên nàng quay lại phủ Thiếu khanh, Tân Diệu đã đỏ hoe mắt: “Là do Thanh Thanh trước đây suy nghĩ đơn giản, cứ nghĩ thư quán lớn như vậy, ít nhất cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt, không ngờ lại thua lỗ, mới mấy ngày đã tiêu hết số tiền tháng dành dụm. Ngoại tổ mẫu cho cháu thêm chút tiền nhé, nếu không thư quán mới tiếp quản đã phải đóng cửa mất.”

Nụ cười trên môi lão phu nhân chợt đông cứng.

Đoạn Thiếu khanh đặt ly trà xuống, nhíu mày: “Thanh Thanh, ngoại tổ mẫu nói không sai, kinh doanh thư quán không phải chuyện đơn giản, cháu là tiểu thư khuê các, sao có thể gánh nổi, vẫn nên về nhà thì hơn—”

Tân Diệu ấm ức mím môi: “Kinh doanh thư quán không dễ dàng, nhưng từ đầu Thanh Thanh đâu có tiền để kinh doanh, ngoại tổ mẫu chỉ cho cháu tiền mua thư quán mà thôi.”

Đoạn Vân Lãng sững sờ: “Biểu muội, chẳng lẽ muội không mang theo tiền vốn xoay sở?”

Đoạn Thiếu khanh bị lời nói của Tân Diệu làm nghẹn không nói nên lời, nghe cháu trai nói lại càng tức giận thêm.

Thằng ngốc này!

“Khắc bản in, mua truyện, tiền công thợ, các loại chi tiêu… đâu đâu cũng cần tiền.” Tân Diệu đếm từng thứ một, mắt ngước lên nhìn lão phu nhân, “Thanh Thanh cũng là trải qua mới hiểu rằng không chỉ cần tiền mua thư quán, mà kinh doanh cũng cần vốn.”

Mọi người ngồi quanh bàn đều nhìn về phía lão phu nhân.

Trong phòng còn có các cháu khác, lão phu nhân vì giữ thể diện, nén lại hơi thở, bình tĩnh hỏi: “Cần bao nhiêu?”

“Cháu nghĩ, năm nghìn lượng hẳn là đủ.”

Lão phu nhân hơi run tay, mặt sa sầm: “Thanh Thanh, cháu còn nhỏ nên không hiểu giá trị của bạc, có biết năm nghìn lượng là một khoản khổng lồ không?”

“Thanh Thanh biết ạ. Nhưng đã bỏ ra hai vạn lượng mua thư quán, nếu vì thiếu tiền xoay sở mà phải đóng cửa chỉ sau vài ngày thì quả là tiếc nuối, nghĩ đến cũng không cam lòng.”

Nghe đến ba chữ “không cam lòng”, lão phu nhân giật giật huyệt thái dương, nhẫn nhịn, giọng trầm xuống: “Ngoại tổ mẫu cho cháu hai nghìn lượng, nếu vẫn không kinh doanh được thì dẹp thư quán mà về nhà.”

Tân Diệu mỉm cười: “Đa tạ ngoại tổ mẫu.”

Trên đường về thư quán, Tiểu Liên nhìn Tân Diệu đầy ngưỡng mộ: “Tiểu thư, người thật lợi hại, trở về phủ Thiếu khanh ăn một bữa mà cũng lấy được hai nghìn lượng!”