Chương 130: Thu hoạch Linh Bảo
[Hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản, mỗi thành viên nhận được hai tình tiết kịch bản cấp B...]
Trình Khiếu thấy thân ảnh của Thần số hiệu 1 biến mất cùng với thanh âm của Chủ thần vang vọng trong đầu thì nhảy cẩng lên.
“ Ha ha ha ... Đội trưởng đã g·iết được nó rồi ... thật tốt quá ... Đội trưởng đúng là vô đối mà ... ha ha ha ...”
“ Hỏa diễm thật kinh khủng, so với nó thì lệ viêm của Phục chế thể chẳng đáng là gì, nếu ta ở vị trí của Thần số hiệu không biết chịu nổi 1 giây không” Trịnh Xá thấy một màn này thì không khỏi lắc đầu lè lưỡi nói.
Đứng ở bên cạnh, Chiêm Lam nắm tay Minh Yên Vi vui mừng thốt lên.
“ Chúng ta chiến thắng rồi Yên Vi”
“ Ừm, Đội trưởng của chúng ta lại giành chiến thắng” Minh Yên Vi cũng nở nụ cười duyên dáng.
Triệu Anh Không nhìn chăm chú thân ảnh của Trần Lâm rồi mỉm cười xinh đẹp nói:
“ Đội trưởng quá lợi hại, chỉ có hỏa diễm của Đội trưởng mới có thể giải quyết Thần số hiệu nhanh đến như thế, đổi lại là người khác thì không thể nào phá được trường lực dày đặc mức độ đó”
“ Còn chưa kể đến việc Thần số hiệu 1 rất có thể sẽ đánh cận chiến”
Đám Tiêu Hoành Luật, Tề Đằng Nhất nghe vậy thì liền gật đầu tán thành, Thần số hiệu này đã bị Thánh nhân da trắng động tay chân, không thể lường được khả năng của nó.
Ngay lúc này, Trần Lâm nhẹ nhàng phất tay một cái, vòi ròng lửa nhanh chóng tan biến vào hư không. Hắn thông thả quay sang nhìn đám người Trịnh Xá rồi mỉm cười nói:
“ Còn chờ gì nữa, chúng ta tiến vào tháp xem trong đó cất giấu thứ gì”
“ Vâng, Đội trưởng” đám người Trịnh Xá hào hứng hô lớn.
Tam Thanh đạo quang bao phủ tháp lúc này đã thật sự biến mất, đám Trịnh Xá thấy vậy thì không khỏi vui mừng.
Ngôi tháp có điển tịch tu chân này được xây trên một bình đài bằng đá cổ kính, cả bình đài do một loại đá màu trắng thuần như ngọc tạo thành, bề mặt bóng bẩy như gương, phảng phất như được tạc bởi một khối ngọc thạch duy nhất. Phía trên đài có chạm vô số đồ tượng, phù văn kỳ dị.
Cả đám nhanh chóng tiến vào tháp, vừa tiến vào trong, đám Trịnh Xá đột nhiên thấy như có một màn ánh sáng như nước chảy mỏng manh ập tới trước mặt, trong khoảnh khắc, bọn họ có cảm giác như bản thân đang chạy trong nước, có điều cảm giác đó cực kỳ ngăn ngủi, sau khi màn ánh sáng kia biến mất, không gian xung quanh lập tức trở lại bình thường.
“Chẳng lẽ đây là cấm chế người tu chân đặt ra? Để kiểm tra chủng tộc người tiến vào?” Trịnh Xá thầm suy nghĩ nhưng khi thấy Trần Lâm vẫn an ổn không có chuyện gì thì nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
Mặc dù nhìn từ ngoài vào, ngôi tháp này đầy vẻ cổ điển, tao nhã, nhưng bên trong lại ngập mùi khoa học viễn tưởng, đám Trịnh Xá không khỏi trầm trồ.
Bên trong tháp được chia làm ba tầng, tầng một lại chia làm bốn khu lớn, phân biệt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn hình ảnh lớn lấp lóe sáng. Những hình ảnh này hoàn toàn do ánh sáng lập thể tạo thành, nhìn giống như loại phim ba chiều vượt xa trình độ khoa học hiện đại, hình thái vô cùng sống động.
Ở giữa bốn hình ảnh là tám quẻ bát quái không ngừng xoay tròn, giống như ánh sáng đã hóa thành thực thể, kỳ cảnh huyền diệu khó tả đó thật sự còn kỳ ảo hơn cả công nghệ trong phim khoa học viễn tưởng. Ở trong tám ký hiệu bát quái có đầy những tấm thủy tinh to bằng bàn tay, mỗi tấm đều trong suốt lấp lánh, phản xạ ánh sáng tỏa ta từ bát quái, mọi thứ phảng phất như trong một giấc mơ.
Đám Trịnh Xá ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Vốn trong ấn tượng của bọn họ, tu chân hẳn phải là thứ gì đó vô cùng cổ xưa, không cần biết là công pháp, hay là cái gì phi kiếm, luyện khí, kỹ năng các loại, hoặc là người học tập tu chân, hẳn đều phải vô cùng cổ xưa. Giống như thời cổ đại, ở trong nhà trúc, uống tiên trà ngát hương, thân mặc đạo bào, đó mới là tu chân trong suy nghĩ của hắn. Nhưng tại ngôi tháp này, mặt ngoài nhìn tuy đúng là kiểu kiến trúc cổ điển nhưng bên trong lại là công nghệ cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc này hắn mới để ý, đến cả mặt đất cũng do những văn tự ký hiệu tạo thành, giữa những văn tự ký hiệu ánh sáng năng lượng lưu động như dịch thể, tất cả hợp thành một đồ hình Cửu cung hoàn chỉnh.
“Con mẹ nó, đây là tu chân hay là công nghệ cao? Nhìn có vẻ hàm lượng công nghệ hơi bị cao quá?” Trịnh Xá cất tiếng nói.
Đám Trịnh Xá giống như dân quê lần đầu ra thành phố, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi không định thần lại được, đến khi sau lưng vang lên một tiếng động cực lớn, cả đám mới giật mình tỉnh dậy.
Trịnh Xá cũng không chần chừ, vội lao về phía hình ảnh Bạch Hổ, vung Nạp giới hướng về những tấm thủy tinh, nhưng mặc cho hắn truyền nội lực, những tấm thủy tinh đó vẫn không có cách nào thu vào trong Nạp giới được. Sau khi thử hai ba lần, Trịnh Xá cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định. Vốn hắn còn muốn bỏ hết những tấm thủy tinh đó vào trong Nạp giới hoặc túi không gian, cứ như vậy một lượt quét cả vạn quyển, tốc độ chắc chắn là đủ, nhưng nếu không được ... Chưa cần nói hắn có đủ tốc độ để lấy được mấy vạn cuốn sách bằng thủy tinh này hay không, cứ cho là hắn có mấy vạn cánh tay đi, một lúc có thể mang theo được bao nhiêu đây?
Trần Lâm thấy hành động của Trịnh Xá thì không khỏi mỉm cười nói:
“ Không cần vội, cứ để đấy từ từ mà xem, không ai có thể lấy những thứ này của chúng ta cả”
Trịnh Xá gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “ Đội trưởng nói chí phải ... là ta quá tham ... ha ha ha”
Cả nhóm chậm rãi đi lên tầng 2, tại tầng 2 là một quang cảnh hoàn toàn khác. Tầng hai là cả một đồ hình Thái cực phân biệt rõ ràng, phía bên màu đen có một điểm sáng hơn tất cả mọi thứ, phía bên màu trắng thì có một điểm tối tăm hơn mọi chỗ khác, hình ảnh một đen một trắng, trong đen có trắng, trong trắng có đen rõ ràng là hình Thái cực đồ. Cả tầng hai như hòa hợp thành một thể.
Ở tầng hai không có một tấm thủy tinh nào mà là từng khối từng khối kim cương to cỡ đầu ngón tay lơ lửng trên trong trung. Phía bên ma lực là kim cương lấp lánh ánh trắng, bên chân nguyên lực là kim cương tỏa ánh sáng đen, những khói kim cương lơ lửng giữa dòng năng lượng mơ hồ, phảng phất như vô số ngôi sao trên trời.
Cả đám cũng chỉ xem sơ lược qua mấy khối kim cương sau đó lên thẳng tầng 3. Khi tới tầng thứ ba, đập vào mắt cả nhóm không phải là những thứ có thể ghi chép tin tức mà là... Một loạt pháp bảo.
Ở nơi này là một mảnh hỗn độn, không còn trạng thái tứ tượng, bát quái, cho đến thái cực như lúc trước nữa mà tràn ngập linh khí.
Tại đây, vô số vật phẩm, v·ũ k·hí đủ loại hình dạng kích thước, lơ lửng trong năng lượng hỗn độn. Mỗi món đều có tiết tấu năng lượng riêng của mình, mỗi thứ đều phảng phất như vật sống đang ở đó "hô hấp" bằng năng lượng. Đây đều là những tinh hoa mà người tu chân để lại, có thể có khí cụ uy lực cực mạnh, có thể có khí cụ năng lượng kỳ diệu, tóm lại, những thứ này đều là hàng cực phẩm, giá trị chắc chắn đều phải vượt quá cấp A, thậm chí là cấp 2A.
“ Linh bảo ... tất cả đều là linh bảo mà còn cấp độ rất cao ...” Trương Tuấn kinh hỉ thốt lên.
Lý Phi Yến lúc này cũng không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt, nàng lên tiếng nói:
“ Là hạ phẩm linh bảo trở lên, cảnh giới của ta không thể xác định được phẩm cấp của nó”
“ Ha ha ha ... lần này chúng ta phát tài rồi, ta quyết định tu chân quả nhiên không sai” Vương Hiệp cười lên ha hả.
Trần Lâm mở ra thần thức quan sát đám linh bảo tại đây rồi chậm rãi nói:
“ Ở đây có tất cả 789 kiện Hạ phẩm linh bảo, 234 kiện Trung phẩm linh bảo, 24 kiện Thượng phẩm linh bảo, ngoài ra còn có 6 kiện Tiên Thiên Linh Bảo ... bọn họ để lại quả thật không ít bảo vật”
Trần Lâm nói xong thì phất tay một cái, cả ngàn kiện linh bảo ngay lập tức bay bổng xung quanh gian phòng, sau đó được phân ra thành 4 nhóm riêng biệt.
Đám người Trịnh Xá ánh mắt đều tập trung quan sát vào hai nhóm sau cùng, có số lượng bảo vật ít nhất nhưng bọn họ biết mỗi món đều có sức mạnh không thể tưởng tượng được. Đặc biệt là 6 kiện Tiên Thiên Linh Bảo đang lơ lửng.
Sáu kiện này lần lượt là một thanh kiếm màu đen dài khoảng bảy tấc, một cái quạt hình bầu dục dài khoảng ba tấc, một cái chuông màu hoàng kim cỡ nắm tay trẻ con, một cái đỉnh màu đen tuyền to cỡ đầu người, một tấm gương tròn cỡ bàn tay bị vỡ một góc và cuối cùng là một cuộn dây màu hoàng kim óng ánh.
Lý Phi Yến thần sắc kích động nhìn chằm chằm sáu kiện Tiên Thiên Linh Bảo đang lơ lửng, rồi nhẹ giọng nói:
“ Đây là Tiên Thiên Linh Bảo, những bảo vật được tạo ra từ hồng hoang khai thiên tích địa sao?”
“ Đội trưởng, ngài hẳn biết tên của sáu kiện Tiên Thiên Linh Bảo này ?” Trương Tuấn quay sang nhìn Trần Lâm nói.
Trần Lâm mỉm cười, nhìn thấy mọi người đang chú ý nhìn mình thì nhàn nhạt nói:
“ Thanh kiếm đen này gọi là Lục Tiên Kiếm, một trong Tru Tiên Tứ Kiếm”
“ Cái quạt này là Bàn Cổ Phiên”
“ Cái chuông này là Hỗn Độn Chung”
“ Cái đỉnh đen này là Càn Khôn Đỉnh”
“ Sợi dây vàng này chính là Dây Trói Tiên”
“ Còn tấm gương vỡ này là Tạo Hóa Ngọc Điệp tàn khuyết”
Đám Trịnh Xá nghe Trần Lâm giới thiệu tên của từng kiện Tiên Thiên Linh Bảo thì không khỏi kinh hãi.
Vương Hiệp hoa tay múa chân, kích động nói:
“ Vậy ra những Tiên Thiên Linh Bảo trong tiểu thuyết Hồng Hoang đều là thật ? Không thể tưởng tượng nổi”
“ Ái chà chà ... trong Chủ Thần thế giới quả thật là không có gì là không thể” Trình Khiếu xuýt xoa nói.
“ Đủ loại đao, thương, kiếm, kích, áo giáp, bao tay ... Đội trưởng, chúng ta nên làm gì với những bảo vật này ?” Trịnh Xá xoa xoa hay bàn tay, nhìn Trần Lâm mỉm cười nói.
Trần Lâm mỉm cười nói:
“ Đương nhiên là chúng ta sẽ tiếp quản tất cả ... 24 kiện Thượng Phẩm Linh Bảo này mỗi người lấy một kiện, Trương Tuấn, Lý Phi Yến, Trịnh Xá, Triệu Anh Không, Vương Hiệp, Chiêm Lam, sáu người các ngươi mỗi người lấy hai kiện”
“ Mỗi người được tùy ý chọn mười kiện Hạ Phẩm Linh bảo và mười kiện Trung Phẩm Linh Bảo ... ta đề nghị các ngươi nên chọn các loại linh bảo hình phòng ngự để bảo vệ thân thể”
“ Còn sáu kiện Tiên Thiên Linh Bảo này yêu cầu linh lực để sử dụng vô cùng lớn, hiện các ngươi không có cách nào sử dụng, ta tạm thời sẽ giữ lấy”
“ Dạ đội trưởng” cả nhóm gật đầu đồng ý.
Sở Hiên bỗng nhiên tiến đến phía Trần Lâm, lên tiếng nói:
“ Đội Trưởng, ta rất có hứng thú với cái quạt, tấm gương và cái chuông nhỏ này, không biết ngài có thể cho ta nghiên cứu chúng ?”
Trần Lâm nghe vậy thì thầm ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu nói:
“ Được thôi, nhưng nhớ cẩn thận trong lúc nghiên cứu”
Trần Lâm nói xong thì cái quạt, tấm gương và cái chuông vàng đã bay đến trước mặt Sở Hiên.
Sở Hiên nhanh chóng đón lấy rồi mở miệng nói:
“ Đa tạ Đội trưởng”
“ Không có gì” Trần Lâm phất tay nói.
Trong lúc đám người Trịnh Xá tranh nhau lựa chọn những linh bảo theo sở thích của bản thân thì Trần Lâm đang hội ý với hệ thống.
“ Hệ thống, những điển tịch và linh bảo này tại sao ngươi lại không thu ? Còn điểm thưởng của ta đâu ?”
“ Tích … Tích … tất cả những thứ nơi đây đều là bản sao không phải bản chính, cho nên giá trị thu hoạch không cao … Ký chủ không phải đang thực hiện nhiệm vụ nên không được thưởng điểm … Tích”
Trần Lâm nghe vậy thì gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“ Đều là bản sao à ? Nghĩ ra cũng phải, những Tiên Thiên Linh Bảo quý trọng như vậy thì không thể nào cất giấu ở chỗ này, những Thánh Nhân đó không cần giữ để phòng thân hay sao ?”
Một lúc sau, thấy đám người Trịnh Xá đã chọn lựa xong linh bảo, Trần Lâm phất tay nói.
“ Mọi người đã chọn xong thì mau ra khỏi tháp, ta sẽ luyện hóa ngọn tháp này để đưa về Chủ Thần không gian, ngọn tháp này cũng là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo”
“ Dạ đội trưởng”
Một tháng sau, cả nhóm đã quay trở lại Chủ Thần không gian.
Tại quảng trường trắng xóa trong Chủ Thần không gian, một ngọn tháp cao ngất đứng sừng sững.
“ Ta sẽ để ngọn tháp này tại đây, người nào muốn tu luyện hay tham khảo điển tịch có thể tùy thời vào đây … bây giờ mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, bộ phim tiếp theo là Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn, ngày mai chúng ta sẽ hội ý sau”
Trần Lâm ôn tồn nói trong sự sùng bái của đám người Trịnh Xá cùng thân nhân đang quây quanh.
“ Dạ Đội trưởng, ngày mai gặp”
Tối hôm đó, Trần Lâm để lại một phong thư truyền chức vụ Đội Trưởng cho Trịnh Xá sau đó lặng lẽ rời đi.