Chương 101: Trở về Chủ Thần không gian
Lửa khói tan biến, trên bầu trời xuất hiên thân ảnh của ba người đó chính là Trần Lâm, Lý Anh Kỳ và Liêm Hình.
“ Ha ha ha ... Chưởng môn đã thành công, U Tuyền Huyết Ma đã bị tiêu diệt” Liêm Hình vui mừng cười lên ha hả.
“ Đúng vậy, Huyết hà đã tan biến, U Tuyền Huyết Ma đ·ã c·hết” Lý Anh Kỳ mừng rỡ nói.
“ Chưởng môn thắng rồi ... chưởng môn thắng rồi ...” trên đỉnh Nga Mi sơn, đám đệ tử Nga Mi hò reo sung sướng.
Trịnh Xá nhìn trên trời cười nói: “Đội trưởng đã thành công, nhiệm vụ Chủ thần đã hoàn thành, lại một bộ phim nữa chúng ta trải qua một cách dễ dàng”
[Tích ... Tích ... g·iết thành công U Tuyền Huyết Ma, cấp độ Thiên Tiên sơ kỳ, thưởng 40000 điểm, 1 chi tiết kịch tính cấp S]
[Tích ... Tích ... Tích ... nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành, mỗi thành viên thưởng 5000 điểm, 1 chi tiết kịch tính cấp B]
Mười hai cột sáng phủ xuống, tất cả mọi người được đưa về Chủ thần không gian.
Trần Lâm lại phải trải qua thời gian mấy chục năm để cột sáng dịch chuyển trở về. Qúa trình chờ đợi hắn cũng không biết phải làm gì nên đành tĩnh tọa tìm hiểu các loại trận pháp mà hắn được biết trong quá trình đàm đạo với Bạch Mi chân nhân.
Cuối cùng, cả nhóm cũng đã về đến Chủ Thần không gian.
Nhìn thấy quả cầu ánh sáng to lớn ở giữa quảng trường, Trịnh Xá không khỏi vui mừng thốt lên:
“ Chúng ta đã trở về, lần này nhờ Đội trưởng, chúng ta lại kiếm được đầy bồn đầy bát”
Tiểu La Lệ từ đằng xa chạy đến, nhào vào lòng Trịnh Xá.
“ Bé Lệ, ta đã trở về” Trịnh Xá vuốt ve gương mặt của cô bé rồi đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn thật sâu.
Tiêu Hoành Luật thấy vậy thì bất đắc dĩ nói:
“ Hai người muốn làm gì thì về phòng nhé, không cần giáo dục giới tính ngay tại đây ...”
Hắn chưa nói dứt lời thì một bàn tay đã gõ lên đầu hắn, đó là mỹ nữ y tá xinh đẹp do hắn chế tạo.
“ Ui da ... sao tỷ lại đánh đệ” Tiêu Hoành Luật cầm tay mỹ nữ y tá phàn nàn thì được nàng hôn một cái nhẹ nhàng lên má.
“ Ca ca ...” một cậu bé nhỏ nhắn tóc vàng, vô cùng xinh xắn, ăn vận kiểu con gái ngượng ngùng hướng Zero chạy tới.
Zero gương mặt lạnh lùng bỗng giãn ra, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc, hắn giang tay ôm lấy cậu bé rồi bế cậu để lên vai mình một cách nhẹ nhàng.
Một cô nàng da trắng tóc vàng, thân hình vô cùng bóc lửa cũng đi đến ôm lấy cổ Bá Vương. Bá Vương cười khà khà, bế bổng nàng lên bằng một tay.
Cô nàng tỏ vẻ tức giận, đánh bốp lên vai của Bá Vương nhưng ánh mắt nhìn hắn rất nhu tình.
Sở Hiên thấy hành động tình cảm của mấy người Trịnh Xá, Tiêu Hoành Luật thì lắc đầu, biểu lộ xem thường.
Chiêm Lam nhìn quanh một lượt, thấy cả đội đều về đủ, ngoài ra còn thêm hai người mới thì mừng rỡ hướng về phía Trần Lâm đang đứng nói:
“ Lần này lại nhờ có Đội trưởng mà chúng ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy, cám ơn Đội trưởng”
“ Đúng vậy, cám ơn Đội trưởng”
Bọn Trịnh Xá, Tiêu Hoành Luật đang nhu tình bên người thân cũng không quên hướng về phía Trần Lâm cung kính nói.
Trần Lâm nhìn mọi người một lượt rồi phất tay nói:
“ Chúng ta là đồng đội, không cần nói những lời thừa thãi đó ... à, mà này, ta cho các ngươi hai ngày nghỉ ngơi, sau hai ngày tất cả sẽ có 300 ngày huấn luyện địa ngục ở Thục Sơn thế giới ... tận hưởng hai ngày này đi, lần huấn luyện này sẽ gian khổ hơn lần huấn luyện trước nhiều”
Trần Lâm nói xong thì đi thẳng về hướng cung điện của mình rồi đóng rầm cửa lại.
Mọi người Trịnh Xá đã không lạ gì tính tình của Trần Lâm nên chỉ lắc đầu cười khổ, ai ai cũng lo lắng cho lần huấn luyện sau hai ngày nữa.
“ Trời đất, lại huấn luyện địa ngục, lần trước cả thân thể ta không còn một cái xương nào lành lặn, lần này không biết sẽ như thế nào đây” Tiêu Hoành Luật vò đầu bức tai nói.
“ Ngươi là còn đỡ đó, ta và Zero bị ngọn lửa của con trâu đó đốt cháy khét lẹt luôn” Bá Vương vỗ vai Tiêu Hoành Luật cười khà khà nói.
Minh Yên Vi nghe vậy thì lắc đầu nói:
“ Trịnh đại ca, Anh Không muội là bị hành dữ nhất, do hai người là chủ công mà, ta cũng may chỉ đánh tầm xa nhưng vẫn b·ị t·hương không nhẹ”
“ Lần trước cũng may có sự bố trí đội hình của Sở Hiên, nếu không chúng ta càng bị c·hấn t·hương nặng hơn” Tề Đằng Nhất cười khổ nói.
Hai tên người mới nghe vậy thì sợ hết hồn, vội tiến về phía Chiêm Lam nhờ nàng hướng dẫn cặn kẽ.
Sau khi nghe được Chiêm Lam giải thích thì vẻ mặt hai người không khỏi tái mét, ngồi phịch dưới đất bất động, vẻ mặt kinh sợ nhìn về hướng cung điện của Trần Lâm.
Trịnh Xá cười ha hả, vỗ tay nói:
“ Huấn luyện thì huấn luyện, có huấn luyện chúng ta mới càng mạnh, càng khó c·hết trong các bộ phim kinh dị không phải sao ... Chuyện huấn luyện bỏ qua một bên đi, hai ngày tới chúng ta phải ăn chơi cho đã ... Ngày mai, mọi người tập trung tại nhà ta nhé”
Trịnh Xá nói xong thì ôm La Lệ chạy nhanh về căn phòng của hắn.
Chiêm Lam nhìn theo thân ảnh của Trịnh Xá, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Sau đó, mọi người vẫn theo lệ cũ nghỉ ngơi một đêm để lấy lại năng lượng.
Sáng hôm sau, mọi người tập trung tại căn phòng ngầm của Trịnh Xá, để có hoàn cảnh vui chơi, Trịnh Xá và La Lệ nghiên cứu rất kỹ ảnh chụp núi Everest, cuối cùng tạo nên một khu vực rộng hơn trăm km vuông, có núi tuyết, có thảo nguyên và một dòng suối nhỏ, trăm phần trăm là chốn nghỉ ngơi thiên nhiên tuyệt với, ngoài đời chắc chắn bị các du khách dẫm nát sạch sẽ.
Mọi người tụ họp ở đó, sáu nam, bảy nữ cười nói vui vẻ, họ mang theo các loại thức ăn để chế biến, nhưng món ăn chính là cá nướng. Để tạo cảm giác thật, Trịnh Xá đã thả rất nhiều loại cá nước ngọt vào suối, mọi người muốn nghỉ ngơi, vậy thì câu cá nướng đồ ăn là thích hợp nhất.
Khi bước vào hầm ngầm, mọi người đều kinh ngạc kêu lên, một thềm núi phủ đầy cỏ xanh mềm mại, màu xanh mát ngút ngát tầm mắt, tít đằng chân trời là núi tuyết trắng, trời xanh, nắng vàng, khung cảnh như chốn thiên đường. Dưới chân núi là một khu rừng rậm, sương mờ quấn quýt ẩn hiện, không xa là một dòng suối trong vắt, thi thoảng có cá quẫy nhảy phát ra tiếng nước róc rách.
“ Wow, đẹp quá à”
Chiêm Lam là người đầu tiên phát ra tiếng cảm thán, tiếp theo là Minh Yên Vi, Lý Phi Yến, nhìn nhau nhoẻn cười, kéo La Lệ, Triệu Anh Không, mỹ nữ y tá và cô nàng da trắng nóng bỏng chạy về phía con suối. Bảy người có bảy vẻ đẹp, thậm chí bình thường nhất là Lý Phi Yến cũng toát ra một vẻ đẹp thanh tú động lòng người. Bảy cô gái cười hi hi, vốc nước suối uống, thậm chí cả Triệu Anh Không cũng hi hãn xuất hiện một nụ cười, không lâu sau quay lại. Đám Trịnh Xá nhân lúc đó đã trải thảm, gác bếp, sắp than, đào hố tạo bếp.
“ Sở Hiên không đến à ?” Tề Đằng Nhất nhìn Trịnh Xá nói.
Trịnh Xá lắc đầu cười khổ nói:
“ Không biết trong đầu tên đó nghĩ gì, có hai ngày nghỉ mà cũng không biết tận dụng. Chắc giờ này y đang nghiên cứu ra cái gì đó lợi hại cũng không biết chừng”
Trịnh Xá bắt đầu lôi ra một đống cần câu, hắn đưa ra một cái hộp rồi cười nói:
“5 điểm thưởng một hộp mồi câu siêu cấp, trong chú thích viết là cá nào cũng khoái”
Hộp vừa mở ra tỏa một mùi hương kỳ dị, bụng mọi người bất giác réo lên ầm ĩ, đám đàn ông nhìn nhau cười phá lên. Trong hộp là một dạng hồ sệt màu trắng, hộp tuy nhỏ cũng bằng cỡ bàn tay người lớn, số mồi câu thậm chí có vẻ nhiều. Tiêu Hoành Luật dính ít mồi câu vào lưỡi câu, nhìn dòng suối hỏi:
“Ở đây có nhiều cá lắm à? Có những loại gì?”
Trịnh Xá cười nói:
“Đừng nhìn bề ngoài con suối này chỉ rộng có sáu mét mà coi thường, sâu đến mấy mét đấy, nước trong nên không cảm giác được thôi, nếu không biết bơi thì tốt nhất cậu nên ngồi xa một chút. Trong đó có cá chép Tùng giang, cá trôi, cá quả, cá trắm và nhiều loại cá hiếm, dẫu sao cũng miễn phí nên rất nhiều. Dọc theo suối xuống dưới kia có cá sấu hồ, nghe nói thịt rất ngọt, khi nào rảnh cũng nên thử”
“Thật ra em không thích ăn cá, dễ hóc xương, ăn côn trùng hay hơn, khi nào mọi người thử xem, châu chấu rang, bò cạp rán hay là nhện nướng đều rất ngon, chẹp chẹp, tuyệt...” Tiêu Hoành Luật thở dài nói.
Đúng lúc đó cần câu của Trương Tuấn trĩu xuống. Trịnh Xá phản ứng rất nhanh, nắm chặt cần câu kéo lên, cười nói:
“Dây câu bằng sợi thủy tinh tổng hợp, cá mập cũng không kéo đứt được ... ha ha ... lên rồi ...”
“Ha, gặp may rồi, đây là cá Hoa man li, nghe nói rất ngon và không có xương nhỏ, thỏa mãn chưa?”
“ Wow, cám ơn anh Trịnh Xá” Trương Tuấn cười khoái trá nói.
Tiêu Hoành Luật chưa kịp cảm thán đã lại câu lên một con cá to đùng, mồi câu của Chủ Thần quả là đáng sợ, chưa đầy mười phút mọi người đã câu được cả một xô cá, thậm chí còn phải thả bớt một số. Thời gian còn sớm, các cô gái chưa về nên đám đàn ông nằm trên bãi cỏ tán phét, gió hiu hiu khiến ai nấy đều cảm thấy buồn ngủ.
“ Anh Trịnh Xá, Đội trưởng từ trước tới giờ đều khó gần như vậy à ?” Trương Tuấn nằm trên cỏ nghi hoặc hỏi.
Trịnh Xá rít một hơi thuốc rồi cười nói:
“ Cậu em cẩn thận lời nói đó, Đội Trưởng tùy thời đều có thể nghe chúng ta nói hoặc làm gì, đó là y có muốn hay không mà thôi. Nếu cậu em để cho Đội trưởng thấy không thuận mắt thì bộ phim sau kể như tiêu rồi đó”
Trương Tuấn nghe vậy thì hết hồn, vội ngồi bật dậy, hướng lên bầu trời cúi đầu nói:
“Em xin lỗi đội trưởng, em xin lỗi đội trưởng, tha cho em”
Đám Trịnh Xá, Bá Vương thấy vậy thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“ Không cần phải như vậy, Đội trưởng sẽ không chấp nhất những việc nhỏ nhặt, quan trọng là cậu phải thể hiện được giá trị bản thân, bởi vì y đã từng nói sẽ không cứu những người không có giá trị gì trong đội, để được y công nhận là thành viên Trung Châu đội, phải mạnh mẽ lên” Trịnh Xá phun ra một đám khói rồi nói.
“ Vâng em đã biết rồi, cám ơn Trịnh đại ca” Trương Tuấn cúi đầu nói.
Trịnh Xá rít một hơi rồi nói tiếp:
“ Có Đội trưởng dẫn dắt, Trung Châu đội có thể nói là tiểu đội luân hồi mạnh nhất trong tất cả 17 tiểu đội. Hai tiểu đội Ác Ma và Thiên Thần ta không biết thế nào nhưng chắc cũng không thể nào mạnh hơn Đội trưởng được, sức mạnh của y đã ở cấp độ của Thần”
Trương Tuấn nghe vậy thì ánh mắt đầy ước ao nói:
“ Chúng ta có thể mạnh như Đội trưởng được không ?”
“ Vậy phải xem thành quả của đợt huấn luyện địa ngục lần này” Trịnh Xá cười nói.