Chương 55: Gia Đình phản Đối.
Chuyện đội bóng của tỉnh sắp có cơ hội thi đấu ở giải quốc gia là một tin mừng không chỉ với các cầu thủ mà còn với rất nhiều người dân yêu bóng đá nơi đây. Hoàng Long, một tài năng trẻ đầy triển vọng, đã gần chạm tới giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng niềm vui ấy vừa nhen nhóm thì cuộc sống thực tại đã nhanh chóng dập tắt.
Cha của Hoàng Long, ông Hòa, là một doanh nhân thành đạt và không thể ngồi yên khi nghe tin đội bóng có sự thay đổi lớn. Từ lâu, ông đã âm thầm cử người theo dõi cuộc sống của con trai trong đội bóng. Giờ đây, ông cảm thấy cần phải đưa Hoàng Long trở về với con đường mà ông cho là đúng đắn.
Tối hôm đó, khi Hoàng Long trở về nhà sau buổi tập thể lực tại sân vận động, cậu cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm căn nhà. Trong không gian tĩnh lặng, cậu thấy có vài vị khách lạ mặt, trong đó có ông Hùng, người quản lý đội bóng, ngồi cạnh cha mình với vẻ mặt nghiêm trọng. Những ánh mắt của mọi người dồn về phía Hoàng Long khiến cậu cảm thấy chột dạ. Mặc dù không khí ngột ngạt, cậu vẫn cất tiếng chào hai bác theo phép lịch sự và chào cô bạn Ngọc Anh đang ngồi bên cạnh.
Ông Hòa, với giọng điệu trịnh trọng, bảo Hoàng Long ngồi xuống. “Con à, ba có chuyện quan trọng muốn nói.” Ông nhìn vào mắt con trai, không hề chớp mắt. “Ba đã làm hồ sơ để con đi du học ở Anh Quốc. Sang tháng, con và Ngọc Anh sẽ sang đó.”
Hoàng Long tròn mắt ngạc nhiên, tâm trí cậu như trôi dạt trong bão tố. “Du học? Tại sao lại đi du học?”
“Chương trình đào tạo bên đó tiên tiến hơn, học tập ở đó sẽ có lợi cho tương lai của con,” ông Hòa thản nhiên đáp, giọng điệu không một chút do dự.
“Không… ý của con không phải vậy,” Hoàng Long phản ứng mạnh mẽ, cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong lồng ngực. “Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận sao? Nếu con giúp đội bóng lên đá ở giải quốc gia, ba sẽ để con tự do làm điều mình thích, đúng không?”
Ông Hòa gật đầu, nhưng ánh mắt ông lại đầy cương quyết. “Đúng, nhưng là một người cha, ba không thể nhắm mắt để con lạc lối trong một tương lai vô định. Con có thể yêu bóng đá, nhưng con không hiểu bóng đá. Thứ con thấy chỉ là bề nổi mà truyền thông muốn cho con thấy. Anh Hùng, hãy nói cho con trai tôi vài điều.”
Ông Hùng, người quản lý đội bóng, cảm thấy khó xử. Hoàng Long là một cầu thủ quan trọng của đội bóng, mất cậu ta đồng nghĩa với việc mất đi một phần sức mạnh. Nhưng với cương vị của một người bác, ông cảm thấy Hoàng Long không hợp để theo nghiệp bóng đá.
“Hoàng Long à, cháu đã thi đấu giao hữu, cháu cũng đã gặp những khó khăn khi làm cầu thủ phải không? Thi đấu 90 phút, v·a c·hạm trên sân liên tục. Cháu có biết tiền lương mà đội bóng chi trả là bao nhiêu không? Bốn triệu đồng một tháng. Đó chỉ là một phần nhỏ so với những gì cháu đang sở hữu. Liệu có đáng để cháu mơ ước không?”
Nghe đến đây, lòng Hoàng Long quặn lại. Cậu yêu bóng đá, nhưng không phải vì số tiền lương đó. Cảm giác bất an dâng lên khi nghĩ đến việc ông Hùng sẽ không cho cậu tham gia đội bóng nữa. Từng giấc mơ, từng nỗ lực của cậu bỗng chốc như bị dội nước lạnh.
“Ba… Bác Hùng, sao hai người lại làm thế? Chẳng lẽ con muốn trở thành cầu thủ, muốn đá cho đội tuyển Việt Nam, điều đó có gì sai? Tại sao không cho con thực hiện ước mơ của mình?” Giọng nói của Hoàng Long vang lên, chứa đầy sự kiên quyết, nhưng cũng không kém phần đau đớn.
Thấy khí thế của con trai dâng cao, ông Hòa bấy giờ mới chốt lại. “Xem ra con được chiều quá nên sinh hư rồi phải không? Ngậm thìa vàng từ bé, con chưa nếm được mùi vị của sự khó khăn. Nếu con muốn theo nghiệp bóng đá thì cứ việc, nhưng từ giờ gia đình sẽ cắt đứt mọi viện trợ về kinh tế. Hãy tự kiếm tiền và nuôi sống đam mê của mình đi.”
Hoàng Long hậm hực bỏ lên phòng, nhưng ông Hòa lại gọi lại. “Còn muốn lên phòng dọn đồ à? Đó đều là tiền của ba đấy.”
Hoàng Long xoay người rời khỏi nhà, lòng cậu đầy bức xúc. Trước sự bàng hoàng của cả gia đình, Ngọc Anh xin phép mấy người lớn tuổi rồi hớt hải đuổi theo, cố gắng lý giải cho cậu bạn hiểu.
Mọi người trong nhà nhìn ông Hòa với ánh mắt lo lắng. “Có cần phải làm như vậy không? Cắt đứt hết hỗ trợ kinh tế, thằng bé sẽ ra đường trong tình trạng không một xu dính túi thì nguy hiểm lắm.”
Ông Hòa bướng bỉnh, giọng điệu kiên quyết. “Tôi đã trải thảm cho nó, mà nó còn dám giận tôi sao? Nó chưa từng nếm qua khó khăn nên không ý thức được bản thân may mắn đến cỡ nào. Cứ để nó ăn thử trái đắng của cuộc đời một chút đi. Nó là con trai tôi, tính của nó tôi lạ gì. Được vài ngày thì tự động lết cái thân về nhà thôi. Chuyện du học vẫn sẽ tiếp diễn như thường.”
Ông Hòa, với vẻ mặt không hề thay đổi, dường như không nhận ra rằng ông đang đẩy con trai vào một ngã rẽ mà cậu không hề muốn đi. Cảm giác lạc lõng, bất lực bao trùm lấy Hoàng Long. Giữa cuộc tranh luận, ông Hòa vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, không hề nghĩ rằng quyết định của ông đang khiến Hoàng Long xa rời đam mê và ước mơ của chính mình.
Cuộc sống và những giấc mơ của Hoàng Long bỗng chốc trở nên mờ mịt, như thể bầu trời u ám sau cơn bão, khiến cho cậu cảm thấy lạc lõng giữa hai thế giới: thế giới của đam mê và thế giới mà cha cậu mong muốn. Từng bước chân cậu rời khỏi nhà như để lại đằng sau một phần cuộc sống của mình, những khát khao và ước mơ đang dần xa cách. Câu chuyện chưa kết thúc, nhưng mỗi giọt nước mắt của Hoàng Long như là một dấu hiệu cho những cuộc chiến mà cậu sẽ phải đối mặt trong hành trình tìm kiếm chính mình.
Mẹ của Hoàng Long nhìn sang mẹ của Ngọc Anh, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bà không thể ngăn mình so sánh sự chững chạc, hiểu chuyện của Ngọc Anh với sự bồng bột, bướng bỉnh của con trai mình.
“Ngại quá, tuy con cái chúng ta đồng niên đồng lứa, nhưng Ngọc Anh chững chạc và hiểu chuyện hơn thằng Long nhà tôi nhiều,” bà nói, giọng có chút lo lắng. “Sau này sang bên đó du học, phiền anh chị nhắn nhủ con gái để ý Hoàng Long nhà tôi một chút.”
Mẹ của Ngọc Anh mỉm cười, vẻ vui vẻ hiện rõ trên gương mặt bà. “Tụi nó còn là bạn từ thuở nhỏ, chắc chắn sẽ bao bọc cho nhau thôi. Mới ngày nào còn là những đứa trẻ ở tiểu học, giờ đã thành thanh niên cả rồi. Bậc cha mẹ của chúng ta cũng không giữ được mãi.”
Đúng lúc này, Hoàng Long bỏ ra khỏi nhà, lòng đầy bối rối, không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho bạn bè thời cấp ba, xin qua tá túc một đêm. Ngọc Anh chạy theo, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng. Cô thuyết phục Hoàng Long quay về nhà xin lỗi ba má, nhưng lời nói của cô dường như không lọt vào tai cậu.
“Cậu đừng nói nữa, tôi sẽ không về nhà đâu,” Hoàng Long cương quyết.
“Không về nhà, thế ông định đi đâu?” Ngọc Anh hỏi, giọng cô ngập tràn sự quan tâm.
“Tôi đâu đâu là chuyện của tôi. Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, không có họ thì tôi vẫn sống được, tôi vẫn sẽ theo đuổi đam mê của mình.”
Ngọc Anh kéo tay Hoàng Long lại, cảm nhận rõ sự tức giận và quyết tâm trong cậu. Cô lục trong túi xách và đưa cho cậu một cái ví màu hồng. “Ông cầm tạm đi, không nhiều nhưng tôi nghĩ là đủ tiền ăn một thời gian đó.”
Hoàng Long chần chừ một lúc. Trên người cậu có vài trăm ngàn và chiếc điện thoại iPhone Pro Max, nhưng hành động này của Ngọc Anh khiến cái tôi của cậu trỗi dậy. “Bà cất đi, tôi không cần tiền của bà đâu.”
“Cái tên ngốc này. Tôi chỉ muốn giúp ông thôi mà,” Ngọc Anh nói, giọng đầy thất vọng.
Hoàng Long lạnh lùng rời đi, để lại Ngọc Anh đứng lại, lòng nặng trĩu. Cô cảm thấy bị hiểu lầm, như thể lòng tốt của mình bị xem là thương hại, vì vậy không dám đuổi theo thuyết phục, chỉ sợ rằng hiểu lầm sẽ càng lớn thêm. Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu, lòng trĩu nặng với những lo lắng không nguôi.