Truyền Nhân Thiên Y

Chương 233




Lúc này, mọi người có mặt trên hành lang đều đang cùng lo lắng về một vấn đề, nếu như nội tạng của ai đó trong số họ có thể phù hợp với cỡ của Mộ Đình Phong thì họ sẽ phải đối mặt với số phận bi thảm như thế nào?

Nhìn khuôn mặt u ám như băng của Mu Yuntao, những người khác cũng càng lúc càng cảm thấy và nhột tim và sợ hãi, cuối cùng trong số họ có một cô gái không thể đứng vững nổi nữa định xoay người bỏ đi, nhưng chưa đi được hai bước, một ông già có cơ thể béo ụ đi chân trần đã cười ha hả mà ngăn cản cô ta lại.

“Tứ tiểu thư, gia chủ đã ra lệnh từ trước đó, không ai được phép rời khỏi địa điểm này cho đến khi có kết quả xét nghiệm của bệnh viện."

"Tôi, tôi muốn đi vệ sinh."

"Ồ, dễ thôi."

Nói xong, ông già đi chân trần kia liền sai người mang một cái ống nhổ ném xuống đất, cười nửa miệng nhìn cô gái: “Mời tiểu thư chịu khó chút, giải quyết vấn đề ngay tại đây đi?”

Cô gái vẻ mặt xấu hổ, nhưng bởi vì đối phương là cung phụng đứng đầu của Mộ gia, nên không dám mảy may tỏ ra thái độ bất kính, cô ta chỉ đành oán hận ngồi trở lại.

Cũng không biết qua bao lâu, một người mặc áo blouse trắng chạy tới, Mộ Vân Thao thấy thế hai mắt híp một cái, vội vã đứng lên gấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

“Có kết quả gì chưa?"

"Có rồi."

Người mặc áo blouse trắng gật đầu, Mộ Vân Thao lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta lại bình tĩnh ngồi xuống, thản nhiên nói: "Bác sĩ Dương, vậy anh cứ trực tiếp nói xem là ai đi.”

Nói xong ông ta lập tức liếc mắt nhìn mọi người xung quanh có mặt ở đây một vòng và nói: "Bất kể ai được gọi tiếp theo đây, tôi hy vọng người đó sẽ biết thức thời chút và chủ động đi cùng bác sĩ Dương."

“Nếu vậy đến lúc nằm xuống bổn gia chủ ta sẽ xử lý thỏa đáng hậu sự cho các người, nhưng đến lúc đó còn dám làm trò gì không phải thì, hừ, kẻ xui xẻo không phải chỉ có một mình người đó thôi đâu, mà tất cả các chi ngành của người đó đều sẽ bị liên lụy!"

Nghe xong điều này, tất cả mọi người bắt đầu run lên, trên trán đổ mồ hôi, nhìn chăm chú vào bác sĩ Dương.

"Haizz..." Bác sĩ Dương nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, sau khi đọc báo cáo kiểm tra, nói: "Mộ Khuynh Tuyết là ai?? Bây giờ có thể theo tôi vào trong?"

Mộ Khuynh Tuyết ư?

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: "Con bé đó không phải đã bị trục xuất lâu rồi sao? Hình như lần trước còn bị Miller nhìn trúng nữa đó?”

“Đúng đấy, có điều tôi nghe nói rằng cuối cùng không biết vì sao mà đại sư Miller lại không giết cô ấy và cũng không hút máu luôn."



“Vậy không phải là càng hay sao, vừa hay có thể dùng mạng quèn của cô ta để đổi lấy mạng sống của thiếu gia chúng ta."

“…”

"Phủ..."

Mộ Vân Thao cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hạ lệnh đem Mộ Khuynh Tuyết nhanh chóng đưa tới đây!

"Hồ đại sư, việc này liên quan đến tính mạng của con tôi, tuyệt không được có nửa điểm sai sót nào, nên làm phiền ngài đi một chuyến mang cô gái kia về được không?"

"Được."

Hồ Thiên Trì mỉm cười gật đầu, vỗ bụng định rời đi, nhưng Miller có mặt ở đó ngay lập tức lao tới trước mặt ông ta rồi chặn lại, sau đó gương mặt căng lại hét lớn một tiếng:

“Khoan đã!”

Bây giờ Lương Siêu đã là chủ nhân của gã rồi, với quan hệ hiện giờ của Mộ Khuynh Tuyết với Lương Siêu thì chẳng khác gì chủ mẫu của mình.

Nhìn thấy chủ mẫu của mình sắp gặp nạn, làm sao gã có thể đứng yên được.

"Này... "

"Mày chỉ là cái thằng tây ngoài cuộc thì xen vào chuyện này làm gì? Tránh ra!"

Miller cau mày nhìn Mộ Vân Thao, sau khi suy nghĩ một chút, liền nói: "Gia chủ này, Mộ Khuynh Tuyết là người phụ nữ tôi thích, và tôi đã xem cô ấy là người của mình rồi ..."

Nhưng chưa đợi gã nói xong, Mộ Vân Thao đã ngắt lời gã, xua tay và nói: “Miller đại sư à, sau này tôi nhất định sẽ tìm thêm mấy người đẹp không kém gì con nhỏ đó tặng cho ngài.”

“Bây giờ, mời tránh đường trước đi.”

“Gia chủ à, ông nhất định phải ra tay với Mộ Khuynh Tuyết sao?”

“Vậy nếu tôi nói, tôi muốn bảo vệ cô ấy đến chết thì sao?”



Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Miller trong sự kinh ngạc. Thật sự không bao giờ ngờ rằng Miller đại sư, một người bình thường cực kỳ khát máu, lại dám đối đầu với người đứng đầu gia đình vì một đứa con gái bị bỏ rơi kia!

Nhưng dù vậy, thái độ của Mộ Vân Thao vẫn rất kiên quyết. Bởi vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng của đứa con trai duy nhất của mình nên ông ta cũng không nói gì mà chỉ im lặng quay lưng lại.

Hồ Thiên Trì thấy thế lập tức hiểu ý, sau khi cười nhếch miệng với Miller một cái, ông ta lập tức tát cho Miller một cái.

"Hừ!"

"Đây đếch thèm sợ nhé!”

Miller liếm liếm môi dưới, đột nhiên bắt đầu giơ lên cánh tay đỏ sẫm tiếp đòn ông ta, trong nháy mắt liền tung cho đối phương một chưởng!

Bùm!

Sau cú đánh đó, Hồ Thiên Trì vẫn đứng đứng yên tại chỗ. Nhưng Miller ngược lại đã phải lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ mặt căm uất nhưng lại không thể làm gì được mà trơ mắt nhìn ông ta rời đi.

"Tên béo chết tiệt này .. ."

"Một ngày nào đó, tôi sẽ nuốt chửng ông đến không còn một mẩu xương!"

Miller thề trong lòng, sau đó phớt lờ Mộ vân Thao đang bắt đầu an ủi gã bằng mấy lời ngon ngọt, mà chỉ hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.

Bởi vì gã còn phải báo tin này lại cho Lương Siêu càng sớm càng tốt, để hắn có thể chuẩn bị trước.

Nửa giờ sau, Lương Siêu liền nhận được cuộc gọi từ Miller. Lúc đầu, hắn hơi ngạc nhiên. Bởi vì hắn đã không liên lạc với gã này một thời gian kể từ khi hắn thu nhận gã rồi coi như người hầu của mình.

Ấn nút nghe trên điện thoại xong, hắn còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy đầu dây bên kia hét lớn một câu: "Chủ nhân, chủ mẫu gặp nạn rồi!"

“Gần đây ngài nhất định đừng để chủ mấu thỏ mặt ra ngoài đường, bởi vì cung phụng đứng đầu Mộ gia có sức mạnh cực lớn, ông ta là cao thủ cấp 1 Kim Đan đó.”

"Hả?"

Lương Siêu nhướng mày: "Nói cái gì vậy, lung ta lung tung chả hiểu gì, chủ mẫu của ông giờ nhiều quá rồi, rốt cuộc ai mới là người gặp chuyện chứ?”

Miller sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới bên cạnh Lương Siêu quả thực có rất nhiều phụ nữ, gã nhanh chóng giải thích cặn kẽ những gì đã xảy ra trong bệnh viện. Sau khi nghe xong, Lương Siêu không khỏi nhìn ra ngoài sảnh Kim Ngọc Đường, Mộ Khuynh Tuyết cũng đang nghe điện thoại ngoài đó, nhìn bóng lưng duyên dáng dần dần run lên của cô, hắn không khỏi thở dài một hơi, không thể không nói, số phận của người phụ nữ này thật sự có chút cay đắng...