Truyền Nhân Thiên Y

Chương 154





"A!"
"Không!"
Phó bộ chủ kia trừng to mắt như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, sau đó đã bị Lương Siêu dùng một kiếm chém thành hai đoạn!
"Khốn nạn!" Võ Thiên Tích lập tức nổi giận, tăng tốc độ mà tung một chưởng hung ác vào lưng Lương Siêu.

"Phốc!" Lương Siêu phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài, nhìn có chút chật vật.

Chẳng qua trong năm năm hắn học nghệ, sư phụ Thiên Huyền từng dùng vô số linh tài cấp Dược Vương tẩm bổ, làm dịu, cường hóa thân thể của hắn, khiến tố chất thân thể đã sớm vượt qua người thường.

Bởi vậy, một chưởng của Võ Thiên Tích thật sự làm hắn bị thương rất nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng qua dáng vẻ chật vật miệng đầy máu của hắn làm trái tim Cung Bình hơi siết chặt.

"Tiểu Lương, cậu..."
"Không có việc gì." Lương Siêu xua tay, chậm rãi đứng lên rồi lau máu trên khóe miệng, tiếp theo lại nhếch miệng cười cười với Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt kinh sợ.


"Dùng tổn thương để đổi mạng, vụ mua bán này cũng rất đáng giá."
"Hừ! Cho dù mạng mày dai không chết, bây giờ cũng đã bị tao đánh trọng thương, giết phó bộ chủ của tao xong, mày cảm thấy tao sẽ để mày còn sống rời đi?"
"Hừ, nghe ý ông là nếu như tôi nương tay không giết hắn thì ông sẽ để tôi sống sót rời đi? Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, không ngu như vậy."
Nói xong, Huyền khí trong cơ thể lại bắt đầu điên cuồng vận chuyển, lại toả ra một khí thế hung hãn không kém trước đó chút nào, hắn lại chủ động tiến công!
Như một con rồng tức giận lao thẳng đến tấn công Võ Thiên Tích!
Thấy đối phương bị thương nặng mà không những không chạy trốn, còn muốn cận chiến với mình, Võ Thiên Tích giận dữ cười một tiếng.

Trùng hợp sở trường của ông ta chính là cận chiến!
"Tới tốt lắm! Trước khi mày chết, tao đảm bảo để mày cảm nhận được cái gì gọi là mỹ học bạo lực!"
Nói xong, Võ Thiên Tích cũng lao ra, lập tức sáp lá cà với Lương Siêu.

Bành!
Bành bành bành!
m thanh trầm đục khi từng quyền nện vào thịt liên tụcc vang lên, mà tốc độ tấn công của hai người cũng nhanh đến cực hạn, Cung Bình, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhìn mà hoa cả mắt.

"Lão Đào." Ngô Nguyên Trung vẫn trốn trong góc đụng Đào Khiêm một cái, nhẹ giọng mà hỏi: "Anh cảm thấy, Võ bộ chủ có là đối thủ của họ Lương không? Hiện tại trong lòng tôi cứ thấy hơi sợ?"
Nhìn Lương Siêu như con gián đánh mãi không chết, ngược lại thế công càng ngày càng mạnh, đánh với Võ Thiên Tích càng ngày càng kịch liệt, Đào Khiêm cười khổ.

Trong lòng anh không chắc, tôi thì có tốt hơn bao nhiêu?
"Yên tâm, thằng nhãi kia bị thương, cho dù hiện tại đánh hòa nhau với Võ bộ chủ, nhưng nhất định không bền, chống đỡ không được bao lâu thì sẽ thua trong tay Võ bộ chủ."
"Đến lúc đó, chỉ cần Võ bộ chủ xử lý hắn, hai nhà chúng ta có thể triệt để kê cao gối không lo, còn về tổn thất trước đó, cứ để Cung gia đền bù!"
"Đúng!" Ngô Nguyên Trung gật gật đầu, hung ác nói: "Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó tôi trực tiếp diệt Cung gia, chiếm đoạt tất cả gia sản, sản nghiệp rồi chia đều!"
"Còn đứa con gái như hoa như ngọc của Cung Bình nữa, mẹ nó tôi nhất định phải..."
"A!"
Ngô Nguyên Trung còn chưa nói hết lời đã nghe Võ Thiên Tích đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.

Gã tập trung nhìn lại, đã thấy Võ Thiên Tích bị một quyền quấn quanh từng luồng tia sét của Lương Siêu đánh trúng ngay ngực! Lảo đảo liên tục lùi lại!
Một chiêu thua thì liên tục thua!
Chỉ thấy toàn thân Lương Siêu sáng bừng lên ánh sáng vàng nhạt, toàn thân trên dưới đều có tia chớp quấn quanh, vừa cưỡng ép tăng khí thế của mình lên đỉnh cao, vừa không bỏ qua cơ hội mà xông tới trước mặt Võ Thiên Tích.


Không để ông ta có cơ hội thở dốc, hắn tay cong thành trảo bắt lấy cổ tay ông ta rồi đột nhiên bẻ ngược lại!
"Kẽo kẹt, răng rắc!"
Nương theo hai tiếng giòn vang, Võ Thiên Tích bỗng ngửa đầu kêu thảm một tiếng, hai tay đã bị triệt để phế bỏ!
Vậy còn chưa hết, Lương Siêu giống như đang đánh bao cát mà liên tục đánh ra một trăm tám mươi quyền vào ngực, bụng dưới, hai chân, cánh tay, phía sau lưng của ông ta!
Trong nhất thời, Võ Thiên Tích bị đánh cho áo quần rách nát, da cũng bị những tia sét quấn quanh nắm đấm của Lương Siêu làm cháy đen, toàn thân trên dưới rất khó tìm ra một khối thịt còn nguyên vẹn...!
Sau đó, Lương Siêu lại như một ngọn núi sắt vừa nhanh vừa mạnh đâm cho ông ta bay ra ngoài như diều đứt dây, thân thể lại lóe lên, dẫn đầu xuất hiện ở nơi ông ta rơi xuống.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hắn chuyển hai tay thành trảo, nắm chính xác vào hai cổ chân của ông ta rồi đột nhiên dùng lực.

"A!" Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cứ như vậy, sau khi Võ Thiên Tích ngã xuống đất, tứ chi và tu vi đều bị phế, cho dù đau đớn đến mấy cũng không động đậy được chút nào.

"Hô..."
Lương Siêu thở ra một hơi, lắc lắc tay hoạt động xương toàn thân, châm chọc nhìn về phía Võ Thiên Tích nằm trên mặt đất.

"Xem ra mỹ học bạo lực của ông không đặc sắc bằng tôi"
"Lửa giận của tôi xem như phát tiết ra hết rồi, cảm giác rất thoải mái, chỉ là cảm giác của ông lúc này chắc không thoải mái lắm đúng không?"

Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt đau khổ, dữ tợn, nhiều lần há mồm lại sửng sốt nói không ra lời, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi, tôi thân là bộ chủ một phân bộ!"
"Cậu đánh gãy tứ chi, hủy tu vi của tôi, không khác gì vả mặt toàn bộ Võ Minh! Võ Minh tuyệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! Sớm muộn gì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!"
"Lấy Võ Minh đe dọa tôi à?" Lương Siêu khinh thường cười một tiếng, nói: "Được, đừng nói tôi không cho ông cơ hội báo thù, tôi sẽ ở lại Xuyên Nam thêm bảy ngày.

Trong bảy ngày này ông có thể kêu bạn gọi bè báo thù cho mình, cũng có thể trực tiếp cầu viện tổng bộ Võ Minh của các người, nói tóm lại, cho ông tuỳ tiện tung mọi thủ đoạn đấy, không tiếp nổi coi như tôi thua, được chứ?"
"Ngươi!" Hai mắt Võ Thiên Tích đỏ bừng, cắn răng mà nói: "Họ Lâm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ trả giá bằng mạng sống vì sự ngông cuồng của mình!"
"A...!Đã bị tôi đánh thành như vậy mà còn mặt mũi đe dọa à?"
"Cút!"
Tiếng quát vừa dứt, Lương Siêu đã vươn một chân đá Võ Thiên Tích ra khỏi biệt thự, lại bảo Cung Bình giúp ông ta gọi một chiếc xe cứu thương.

"Được rồi." Cung Bình gật đầu đáp lại, vội vàng liên hệ bệnh viện, Lương Siêu cũng không có nhàn rỗi, quét mắt nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đang trốn trong góc hẻo lánh kia.

"Trừ tên nửa chết nửa sống bên ngoài biệt thự kia ra, xin hỏi hai vị còn mời viện binh nào khác không?"
"Hiện tại tôi còn chưa đánh đã hứng, còn viện binh thì tranh thủ kêu ra đi, nếu như không còn, vậy..."
"Tôi đành bắt hai người các anh để luyện thêm một hồi.".