Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 97




Chương 97

Cả người Phùng Công cứng lại sau đó liều mạng dập đầu nói: “Tôi tình nguyện thần phục, tình nguyện thần phục.”

Nhà họ Phùng tồn tại suốt bao nhiêu năm tất nhiên không chỉ dựa vào vũ lực. Tài lực của bọn họ cũng rất khủng bố. Hơn nữa bao nhiêu năm dựa vào lực ảnh hưởng của Phùng Công cũng đã vơ vét được không ít của cải.

Dù có đau lòng không bỏ được thì hiện tại cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tần Trạm quét mắt nhìn ông ta một cái, sau đó ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, một cái ấn kì lập tức bay tới giữa chân mày của Phùng Công.

“Nếu ông dám có tâm tư phản loạn, kết cục của ông và con trai ông sẽ không khác gì nhau.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.

Phùng Công cười khổ không thôi. Ông ta vốn nghĩ rằng lần xuất quan này ắt có thể tung hoành thiên hạ, lại không ngờ rằng vừa xuất quan thì đã thua trên tay của Tần Trạm.

Hồ tông chủ đứng ở một bên cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, ban nãy còn nghĩ sẽ thu Tần Trạm làm đồ đệ, bây giờ xem ra bản thân làm gì có tư cách ấy.

“Chúc mừng anh Tần!” Không biết ai là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nhao nhao chen tới không ngừng đưa lời chúc mừng.

Tần Trạm mặc dù biết những người này chỉ là kẻ đón gió chiều nào thì xoay chiều ấy không đáng giá thâm giao nhưng những chuyện xã giao như thế này dù gì cũng phải tiếp đón một hai lần.

Vì thế nên Tần Trạm cũng chỉ gật nhẹ đầu, nói đôi ba câu xem như tiếp đón. Mà Phùng Công thì chỉ dám quỳ ở đó, không nói một lời. Bữa tiệc lần này chuyện đáng chú ý nhất chính là chuyện giữa Tần Trạm và Phùng Công, mà giờ thắng bại đã phân, bữa tiệc cũng nên đến lúc kết thúc.

“Mai nhớ đưa nhân sâm tới biệt thự.” Tần Trạm đảo mắt nhìn qua Phùng Công, nhàn nhạt nói.

Phùng Công vội vàng gật đầu. “Nhất định rồi, nhất định rồi!”

Sau khi đi ra khỏi hội trường, Hứa Bắc Xuyên kia quả nhiên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

Thấy Tần Trạm đi ra, Hứa Bắc Xuyên hưng phấn chạy tới nói: “Tôi biết là anh nhất định sẽ sống sót mà ra ngoài!”

Tần Trạm cười nói: “Sao cậu còn chưa đi nữa?”

“Tôi… tôi muốn bái anh làm sư phụ.” Hứa Bắc Xuyên nghiêm túc nói.

Tần Trạm liếc mắt đánh giá Hứa Bắc Xuyên, người này thật ra không tệ, tư chất cũng tốt nhưng Tân Trạm không có ý thu đồ đệ nên anh xua tay nói: “Nếu cuối năm cậu có thể bước vào cảnh giới nội kình đại sư thì tôi có thể thu cậu làm đồ đệ.”

“Thật không?” Hứa Bắc Xuyên kích động nói.

Tần Trạm gật đầu: “Nói được thì làm được.”

“Được!” Hứa Bắc Xuyên dùng sức gật đầu, sau đó cũng không ở lại lâu, hưng phấn mà chạy ra ngoài.

Tần Trạm nhìn bóng dáng của Hứa Bắc Xuyên, không khỏi lắc đầu. Nghèo tu văn, giàu tu võ, từ xưa đến nay đã là quy luật như vậy. Hứa Bắc Xuyên này gia cảnh không tốt, mà từ giờ tới tết chỉ còn thời gian ba tháng nữa, để cậu ta bước vào cảnh giới nội kình đại sư là điều không thể.

“Cậu Tần.” Lúc này Hồ tông chủ cũng đi tới.

Tần Trạm hơi khom người có lễ nói: “Hồ tông chủ, ông có việc gì sao?”

Hồ tông chủ cười nói: “Tuần sau là đại hội luận võ của Cẩm Khê chúng tôi, tôi muốn mời cậu cùng tham gia.”

Tần Trạm nói: “Tôi cũng đang có ý ấy.”

Hồ tông chủ hưng phấn nói: “Vậy thì tốt quá, lúc đó tôi sẽ để cậu làm chủ tịch ban giám khảo.”

“Giám khảo?” Tần Trạm sửng sốt nói: “Hồ tông chủ, hình như ông hiểu lầm rồi. Tôi muốn tham gia thi đấu…”

“Tham gia thi đấu?” Hồ tông chủ dở khóc dở cười.

“Cậu Tân, cậu đừng nói giỡn với tôi nữa, lấy thân thủ của cậu thì không phải mặc định giành được giải quán quân rồi hay sao?”

Tần Trạm trầm mặc không nói. Lời này nói cũng đúng. Nhưng mà Tần Trạm muốn tham gia đại hội luận võ cũng chỉ vì giải thưởng mà thôi!

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu giúp đỡ miễn phí đâu.” Hồ tông chủ dường như nhìn thấu ý nghĩ của Tần Trạm nói. “Đến lúc đó tôi sẽ lấy một gốc thuốc ngàn năm làm thù lao cho cậu.”

Ánh mắt Tần Trạm sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Được.”

Lúc này ở nhà họ Trần, Trần Thiên Tông đang ngồi ở trên ghế sô pha, vô cùng tức giận. “Còn chưa có ai dám đối với Trần Thiên Tông tôi như thế!” Gã thở hổn hển nói.

Cô gái bên cạnh vội vàng an ủi nói: “Cậu chủ Trần, anh cần gì phải tức giận với một kẻ đã chết nè.”

Trần Thiên Tông lúc này mới nhớ ra, gã nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường, thấp giọng nói: “Bây giờ gã Tần Trạm kia hẳn đã chết rồi.”

Vừa dứt lời thì cha của Trần Thiên Tông là Trần Côn đã hưng phấn mà chạy về nhà.

“Thiên Tông, sao con lại ở nhà? Con không tới tham gia bữa tiệc của Phùng Công hay sao?” Trần Côn nhíu mày nói.

Trần Thiên Tông không muốn nói ra chuyện mất mặt kia nên chỉ có thể nói dối: “Con tới xong về trước.”

Trần Côn có chút không vui nói: “Về trước? Con thật là, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để kết giao a!”

“Kết giao?” Trần Thiên Tông sửng sốt: “Kết giao với ai?”

“Tần Trạm, đương nhiên rồi. Con không biết à, hôm nay Tần Trạm đã đánh bại Phùng Công ở trong bữa tiệc, mà Phùng Công cũng đã thần phục Tần Trạm”

Trần Côn hào hứng nói. “Con với Tân Trạm tuổi tác cũng tương đương, ắt hån có cùng tiếng nói. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”

“Sao có thể?” Trần Thiên Tông nghe thấy lời này, mặt mày xám ngoét lại, lẩm bẩm: “Sao Phùng Công lại thua Tần Trạm được.”

Trần Côn là người thông minh, nghe con mình nói vậy thì lập tức có dự cảm bất an, ông ta lạnh giọng nói: “Mày đắc tội Tần Trạm rồi?”

Trần Thiên Tông rụt cổ, không dám hé răng.

“Cái thắng mất dạy!” Trần Côn giáng cho Trần Thiên Tông một cái tát.

“Tao có dặn mày phải thu lại cái tính cách của mày lại hay không hả?”

“Con làm sao.. làm sao mà biết là Tần Trạm sẽ thắng chứ…” Trần Thiên Tông cảm thấy có chút uỷ khuất nói.

Trần Côn nghiến răng nói: “Làm sao tao lại sinh ra đứa con vừa ngu si vừa kiêu ngạo, ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, cao cao tự đại như mày chứ hả? Cái tính này là ai dạy mày như thế hả?”

Trần Thiên Tông không dám nói gì, chỉ có thể im lặng nghe Trần Côn mắng mỏ. Trần Côn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy cây linh dược nhà họ Trần chúng ta cất bao nhiêu năm kia ra đây, lát nữa mày cùng tao đi xin lỗi người ta!”

Trên đường quay lại nhà họ Tô, Tần Trạm có thể nói là nở mày nở mặt. Cụ Tô cũng mừng rỡ cười không khép được miệng.

“Có bản lĩnh như vậy thật là khiến nhà họ Tô chúng ta nở mày nở mặt” Cụ Tô cười ha hả nói. “Uyên, mau tìm thời gian định ra hôn sự đi.”

“Ông nội!” Sắc mặt Tô Uyên lại đỏ lên.

Tần Trạm thì cảm thấy có chút lo lắng. Cụ Tô nhiều nhất chỉ có thể sống được tới Tết mà thôi. Mà với tình yêu thương của ông dành cho Tô Uyên thì chắc hẳn ông muốn được tận mắt nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của ông gả chồng.

“Aizz..” Nghĩ tới đây, Tần Trạm không nhịn được thở dài, không biết còn có cách nào có thể kéo dài thọ mệnh cho cụ Tô hay không.

Lúc này, bên trong khuôn viên nhà họ Tô ở Thủ Đô. Có một người phụ nữ đang ngồi trong phòng sách.

Toàn bộ phòng sách hết sức xa hoa lãng phí, chỉ một bộ giá sách thôi giá tiền cũng phải lên tới vài tỷ. Phòng sách này chính là thuộc về con dâu thứ hai của nhà họ Tô, Tiêu Dĩnh Thiến.

Tiêu Dĩnh Thiến đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt không hiện lên một chút dấu vết thời gian nào. Nghe nói vì để lưu giữ thanh xuân, Tiêu Dĩnh Thiến còn cố tình mời đại sư ở nước ngoài tới giúp. Vì thế nên dù bà ta đã bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ như thiếu nữ mới hai mươi mà thôi.

“Bà hai, cậu chủ Tô” Một quản gia đi tới.

Tô Vũ không buồn ngẩng đầu lên, nói. “Nói đi.”

Quản gia vội vàng nói: “Chuyện của nhà họ Phùng và Tần Trạm đã có kết quả.”

Tô Vũ cười nhạo nói: “Sự tình này còn cần phải bẩm báo hay sao? Chẳng phải Phùng Công kia đã bước vào cảnh giới tông sư đỉnh phong hay sao? Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được kết quả.”

“Một cái tông sư đỉnh phong, ở Thủ Đô không được coi là gì nhưng ở Gia Thành, hay Tân Châu thì lại là một vị cường giả có thể trấn thủ một phương.” Tiêu Dĩnh Thiến gật đầu nói.

Nghe thấy vậy thì quản gia hơi có vẻ xấu hổ. Tô Vũ thấy thế thì có chút khó hiểu nói: “Sao thế? Còn chuyện gì à?”

Quản gia lau mồ hôi, khẩn trương nói: “Bà… Bà hai, cậu chủ Tô, Phùng Công thua.”