Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 78: Lửa nhiệt




Ánh sáng truyền thừa xóa tan cả màn đêm âm u, từng cành cây ngọn cỏ, từng dãy núi, từng căn nhà hiện rõ tựa như một bức thủy mạc.

Một lão nhân đang thiền định trên cành cây cách đó sáu dặm thì chợt mở mắt ra. Lão nhìn thấy ánh sáng lập lờ từ phía xa truyền đến, nghiến răng: “Già La, tên ngu ngốc này.”

Trên tay lão là một tấm da dê, có hai điểm sáng nhỏ lóe lên trên đó làm lão kinh hãi mở to mắt: “Là song truyền thừa, không phải một mà là hai.”

“Dạ Trạch Vương Trần Bá tiên và Vạn Xuân Vương Lí Bí, ta chỉ suy đoán là một trong hai, thế mà thật sự là cả hai sao?”

Lão già đứng dậy, nhíu mi nhìn về phía cột sáng chạm trời. Từ cổ chí kim, phàm là truyền thừa của quân Vương mở ra đều sẽ dẫn tới một hồi tranh đoạt giữa các thiên kiêu trong thiên hạ, tàn khốc hơn những bậc truyền thừa khác.

Bởi vì truyền thừa quân Vương trở xuống là sở hữu của riêng vực phát hiện, nhưng nếu là của quân Vương thì cả năm vực sẽ cùng hướng về phía này.

“Đáng hận, vậy mà là song truyền thừa, Già La, phen này nếu ngươi không giải thích rõ ràng ta sẽ phế ngươi.” Cả cơ thể lão ta biến mất khỏi cành cây.

Mộc Trung Nhân là một số ít người nắm giữ đặt quyền đi qua màn chắn phòng hộ, ông trực tiếp tới trước cột sáng truyền thừa kia.

“Tại sao ta lại có cảm giác truyền thừa quân Vương này còn mạnh hơn của Bắc Bình Vương năm đó nhỉ?” Dao động mà ông cảm nhận được thật sự rất khủng bố, có phần hơn cả truyền thừa năm đó bản thân tham gia vào.

Kỳ lạ hơn nữa là xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, đáng lẽ truyền thừa xuất hiện phải làm mọi người kinh động chứ?

Mộc Trung Nhân bay sà xuống dưới mây mù, trấn Văn Lang hiện ra bên dưới. Nhìn toàn cảnh này ông phải thốt ra một tiếng: “Trời đất.”

Xác chết nằm la liệt khắp mọi nơi, trên nóc nhà, đường lớn, trong con hẻm. Không chỉ vậy còn có xác chó lẫn lộn nữa. Mùi máu bốc lên bên mũi vẫn còn hơi nhiệt, là thú triều sao?

Không thể nào có thú triều vào sâu như thế này được, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra chứ? Mộc Trung Nhân tiếp tục bay đến phía nam trấn Văn Lang, hướng về Bạch phủ.

Keng! Keng!

“Giết chúng...”

“Trả thù cho huynh đệ ta...”

“Hồ Quân, ta phải giết ngươi...”

Từng tiếng binh khí va chạm, tiếng chém giết truyền đến. Bình thường ông luôn đi khẻo sát quanh thành nên rất rõ thế lực xung quanh đây, là binh sĩ Hồ gia và Bạch gia đang nội chiến với nhau.

Binh sĩ Hồ gia xuất hiện ở đây, chắc chắn là không có thiện ý rồi.

“A... Nhãi ranh, tao phải giết mày...” Một tiếng gầm lớn xuyên qua màn đêm. Một người đàn ông đang đuổi theo một nữ hài.

Hắn là Hồ Nghĩa, tay trái hắn chảy đầy máu vì bị bắn. Ban đầu hắn dẫn người tập kích phía sau, bắt sống gia quyến của Bạch Minh, sau đó đem nộp cho Hồ Hải, nhưng lại không đề phòng đối phương có phòng bị, đụng phải lão già Bạch Nhật, gia chủ đời trước Bạch gia.

Những người hắn dẫn theo đều bị chiến sĩ Bạch gia quét sạch. Hắn tẩu thoát thì gặp được Phong Vân, một trong ngũ kỳ nhân thế hệ linh sư này, cũng là đóa hoa của Bạch gia.

Hắn nghĩ một linh Sĩ như bản thân chỉ cần một chút là tóm được Phong Vân, chỉ không ngờ thân thủ Phong Vân lại quỷ dị như thế, còn có vũ khí kỳ lạ kia làm bị thương hắn nữa.

Hồ Nghĩa thân là linh Sĩ nhị tinh, hắn chưa bao giờ bị uất thẹn thế này. Nếu Hồ Hải biết được hắn tay không trở về, có khi hắn chỉ còn lại cái đầu, cho nên bằng mọi giá phải bắt được Phong Vân.

“Khỉ thật, tên này nhanh quá.” Phong Vân thầm hô không tốt, cách biệt giữa linh Đồ và linh Sĩ quá lớn. Nàng chỉ có thể luồng lách những cú vồ lấy của Hồ Nghĩa, bắn đạn để giữ khoản cách mà thôi.

“Phong Vân, có một luồng năng lượng cực mạnh đang tới.” Một âm thanh vang bên tai Phong Vân.

“Hả...” Trong giây lát lơ là đó, Hồ Nghĩa đã bắt được cánh tay Phong Vân. Hắn cười âm hiểm: “Khà khà, nhãi con...” Hắn đưa linh lực của mình vào, hòng phế đi Phong Vân.

Pằng! Pằng! Pằng! Nàng bắn đạn liên tục nhưng khoản cách gần thế này, Hồ Nghĩa có thể dựa vào hướng súng mà né đi.

“Buông ra...” Phong Vân kinh hãi giãy dụa, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra. Cả tay như là huyền thiết khóa cứng tay Phong Vân lại. “Buông lão nương ra...”

Bang!

Đột nhiên Hồ Nghĩa bị ai đó tập kích vào đầu, cú đánh tựa như thái sơn chấn xuống, chấn động toàn thân. Hồ Nghĩa ngã xuống, chết không nhắm mắt.

“Không sao chứ cô bé?” Âm thanh trầm thấp đầy nội lực vang bên tai Phong Vân, nàng thấy được diện mạo của người vừa cứu mình. Là một người đàn ông tuổi trung niên, tướng mạo bình thường nhưng cơ thể cường tráng, chưa kẻ còn phát ra một loại bá khí uy nghiêm khiến người ta phải cúi đầu.

“Phong Vân, dao động của người này cực mạnh, tương đồng với cột sáng đằng kia.” Ma vật không kiểm thấy ác ý từ Mộc Trung Nhân thì an tâm nói.

“Ngài là...” Phong Vân nghĩ đến điều gì đó, vội nói: “Tiền bối, xin hãy cứu phụ thân thúc thúc ta, họ ở ngoài kia, đang giao chiến với Hồ gia.”

Mộc Trung Nhân kinh ngạc nhìn Phong Vân, hình như cô bé này có gì đó khác với đám trẻ bình thường, không có dáng vẻ sợ hãi muốn cúi mình trước ông. Dường như mang đến cho ông một loại tiêu sái hiên ngang tuổi trẻ mà ông đã mất đi từ lâu.

Nhìn đến đứa trẻ trước mắt, không hiểu sao ông lại có một giây sững sờ. Sau đó thì hoàn hồn lại, cười thân thiện: “Được.”

Phong Vân định dẫn ông đi thì cả cơ thể được linh khí nhấc lên. Phong Vân vừa sợ hãi vừa thích thú, Mộc Trung Nhân nói: “Chỉ đường đi.” Phong Vân gật đầu, lập tức chỉ đường tới nơi hỗn chiến.

“Phong Vân, ta nhớ ra rồi, linh lực này còn hơn cả lão giả khi đó nữa, là... Là Vương...”

“Vương sao?” Phong Vân nhìn đến Mộc Trung Nhân, rồi nhìn lại bản thân đang lơ lửng. Vương, thật mạnh mẽ, cảm giác như có thể đi tới chân trời góc bể, có thể dời núi lấp sông, chấn nhiếp thiên hạ.

Tim nàng đập thịch một cái, có một cảm giác nóng rực muốn đấu tranh hơn nữa. Chỉ có thành Vương mới có thể bảo vệ người nhà an toàn.

Vù... ù... ù...

Gào... Gào...

Tiếng long tru vọng khắp trời đêm, bao phủ toàn sân trước này.

“Ha ha, Bạch gia các ngươi chỉ có bây nhiêu bản lĩnh thôi sao?” Tiếng cười mạnh mẽ chấn nhiếp toàn bộ cường giả Bạch gia.

Hắn là Đao Quỷ Ly Quân, một thời nhuộm đỏ cả giang hồ bởi Càn Long Tru Thiên đao pháp, hắn mạnh mẽ, ngông cuồng, cả Bạch Minh, Bạch Phong Vĩ, Bạch Trực, Bạch Nhật liên thủ cũng không thể đánh với hắn.

Khắp sân là xác của chiến sĩ Bạch gia, bọn họ đã hi sinh cả mạng của mình, cũng không thể lấy được cái mạng của Ly Quân. Hắn quá mạnh.

Cường giả cao tầng Bạch gia đều bị hắn chém đến thập tử nhất sinh, nằm trên đất lạnh. Lúc chiến ý Ly Quân đang dâng cao thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Gia gia, phụ thân, các thúc thúc...”

Một nữ hài không màn nguy hiểm mà xông đến chỗ bọn họ.

Bỗng nhiên cả cơ thể Ly Quân căng cứng, toàn thân hắn bị linh lực khổng lồ khóa chặt, tựa như thái sơn đè ép. Hắn nhìn đến người đàn ông đằng sau Phong Vân, kinh hãi thốt lên: “Vương...”

Vương của thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân đã xuất hiện, hẳn là bị truyền thừa dẫn đến. Không được, hắn phải thoát ra. Một khi rơi vào tay Vương, hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

“Vẫn còn muốn chạy sao. Mộc Thủ – Trói.” Theo tiếng niệm, những dây leo xuất hiện trói chặt hai tay, hai chân Ly Quân, trói cả miệng hắn lại.

“Ui da, nữ nhi ngoan, đừng có chạm vào chỗ đó...”

“Chúng ta không sao, Vân nhi đừng lo...”

Nhìn cơ thể mọi người chằng chịt vết thương thế này, hơi thở cũng suy yếu, không hiểu sao bên trong Phong Vân lại có một cỗ xúc động, nàng chợt rơi lệ.

“Úi, Vân nhi...”

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, ta không sao rồi.” Phong Vân rơi vào cái ôm ấm áp của Bạch Phong Vĩ. Ông liên tục vỗ lưng trấn an nhưng Phong Vân không hiểu sao lại không cầm được nước mắt, cứ thế mà khóc.

Phải, nàng đã suýt nữa mất đi bọn họ rồi, nếu không có Vương đến, e rằng bọn họ đã bị chém chết.

“Tham kiến Vương...” Lão gia Bạch Nhật vừa định đứng dậy thi lễ thì Mộc Trung Nhân xua tay: “Miễn lễ đi... Nói cho ta biết, rốt cuộc nơi này là chuyện gì?”

Bọn họ lập tức tường thuật lại toàn bộ sự việc, rằng Hồ gia đã tập kích bọn họ ra sao. Tuyệt nhiên không ai biết rằng, trận chiến này ít nhiều có liên quan đến Bạch Minh.

“Là vậy sao?” Mộc Trung Nhân suy tư, chắc chỉ là muốn hủy diệt lẫn nhau để giành lấy lợi ích gì đó thôi. Nhưng không hiểu sao ông lại có cảm giác rất lạ, truyền thừa xuất hiện và việc hai gia tộc đánh nhau, rồi cả thú triều kia, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao.

Mộc Trung Nhân híp mắt lại, nhìn Đao Quỷ Ly Quân nằm dưới đất, có lẽ tên này sẽ cho ông biết cái gì đó đây.

Nhìn đến ánh mắt kia, xương sống của Ly Quân lạnh buốt, hắn xong rồi, mạng hắn đã xong rồi. Một linh Sĩ như hắn, rơi vào tay của quân Vương đã xác định là không có lối thoát.

Mộc Trung Nhân nhìn ra cột sáng kia, nói: “ Bạch gia các ngươi hãy tập hợp những đứa trẻ tư chất tốt nhất lại, tiến vào truyền thừa kia. À, tám tuổi cũng được, chỉ cần là linh sư đều sẽ được vào đó.”

“Vương...” Bạch Nhật kinh ngạc nói: “Chẳng phải để vào đó chỉ có thể là đệ tử của Quang Huy tông hoặc những tông môn lớn sao, sao lần này đến chúng ta cũng có phần?'

“Hơn nữa, mỗi lần đều là đệ tử tu vi linh Sĩ, sao lần này có thể để cả linh đồ vô?” Bạch Nhật từng làm trong triều trước khi bị đày đến đây nên ông ta biết về luật chiếm hữu truyền thừa của các thế lực.

Việc để linh Đồ vào đó, không khác gì đi chịu chết cả, tối thiểu cũng phải là linh Sĩ thì mới có năng lực sinh tồn.

“Nếu các đứa trẻ là linh Đồ không muốn đi vào đó cũng không sao, có điều, ta phải nói một câu, đây là truyền thừa của quân Vương.”

Lời vừa ra khiến cho toàn bộ người còn sống ở đây kinh hách. Truyền thừa của... quân Vương, đó lại là truyền thừa của quân Vương. Lấy được truyền thừa đó, những linh sư có thể có một phần cơ hội thành Vương.

“Hãy cân nhắc cho kỹ, vì lần này ngũ Vương chúng ta sẽ cho phép toàn bộ linh sư học đồ dưới Tướng lĩnh vào truyền thừa. Kẻ nào đạt được truyền thừa, sẽ là Vương thế hệ tiếp theo.”

Lời vừa ra khiến cả người lịch luyện lâu năm như Bạch Nhật phải kinh hãi. Không phải vì quyết định của ngũ Vương mà vì phía sau đó.

Vương Mộc Trung Nhân, đã từng xuất hiện rất nhiều truyền thừa từ linh Sĩ cho tới Tướng lĩnh, nhưng tuyệt nhiên chỉ cho phép linh Sĩ trở lên tham gia khảo hạch, chưa từng có tiền lệ như thế này. Rốt cuộc ngũ Vương đang mong muốn điều gì, chẳng lẽ muốn để đám trẻ đi chết sao?

“Vương, con muốn đi.” Một giọng nói ngọt ngào, yếu ớt vang lên, là Phong Vân.

Bạch Trực hãi hùng ngăn cản: “Phong Vân, con biết con đang nói cái gì không?”

“Vân nhi à, lần này phụ thân không thể theo ý con được, con không được đi vào đó.” Bạch Phong Vĩ nghiêm mặt. Truyền thừa của Vương quả thật quá dụ hoặc, lợi ích rất lớn nhưng quá nguy hiểm, Phong Vân chỉ mới bắt đầu tu hành, không có năng lực sinh tồn trong đó.

Đó là truyền thừa quân Vương, cả năm phương Đại Việt sẽ tề tựu, cường giả như mây, ngươi chém ta giết, đi vào đó quá nguy hiểm.

“Mọi người đừng cản con, con quyết định rồi. Phong Vân này sẽ đi vào đó, sẽ trở thành Vương.” Ánh mắt trong trẻo, mang theo tín niệm kiên cường thách thức phong ba làm Mộc Trung Nhân thích thú gật đầu.

“Con nữa...” Một thằng nhóc mập mạp từ đâu chui ra, đúng lúc nghe được thì xung phong giơ tay.

“Con theo nàng ấy...”

“Phong Vân ở đâu con ở đó...”

“Con...”

Bốn đứa trẻ từ đâu nhảy ra, là Trần Minh Công, Nguyễn Bá Tĩnh, Tạ Sùng Hy, Mai Nghị. Bọn trẻ đã núp ở đâu đó rồi đồng loạt xuất hiện. Nhờ có họ gây rối luồng lách với Hồ gia mà Bạch gia mới có thể phản kháng lại sự tấn công bất ngờ của Hồ gia lần này.

“Rất có phong phạm của bổn Vương năm đó, ha ha ha... Người trẻ tuổi phải như thế chứ. Tháng sau, truyền thừa chi môn sẽ thật sự mở ra, lúc đó ta hi vọng đám trẻ các ngươi sẽ đến.”

Mộc Trung Nhân cũng biết một hai về ngũ kỳ nhân trấn này, thuộc hạ bẩm báo ông chỉ cười xuề xòa cho đến khi tận mắt thấy. Quả là những đứa trẻ có thiên phú rất cao, đặc biệt là đứa nhóc Phong Vân này, không chỉ mang trong mình hai luồng nguyên tố mà còn có một loại nhiệt huyết xong pha nơi đáy mắt.

Ông cảm giác được, rất có thể trong tương lai, ngũ kỳ nhân này sẽ gây nên một hồi sóng gió đây.

Mộc Trung Nhân nở nụ cười, vừa định bay đi thì Bạch Nhật tới gần, nói nhỏ: “Vương, rốt cuộc...”

“Bạch Nhật... Tình thế Đại Việt hiện nay rất không ổn, cấp bách lắm rồi.” Nụ cười trên môi mất đi, ông nói: “Ngươi chỉ cần biết một điều, chỉ có chém giết và tranh đấu chân chính mới sinh ra cường giả, ngay cả ta cũng không thể nào bảo vệ các ngươi.”

Nói xong, ông liền bay đi, để lại lão nhân Bạch Nhật thẫn thờ. Câu cuối cùng là ý gì chứ, ngay cả Vương, tồn tại tối cao của Đại Việt, lại không thể bảo vệ bọn họ được, là ý gì chứ.

Hơn nữa, vừa rồi ông ta cảm giác được có một sự trầm lắng, đôi chút tuyệt vọng chờ mong của Vương. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên trong thành Thăng Long rồi?