Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 70: Tấn công trấn Văn Lang (18)




Màn đêm che khuất ánh trăng, bóng tối đổ dồn lên bầu trời trấn Văn Lang. Ngọn lửa đỏ bốc lên từ bên dưới y quán Từ Tâm khiến cho màn đêm hiu quạnh có chút khí sắc.

Thanh Liên dùng hai tay lê thân mình đi, mỗi chỗ đi qua đều có một mảng máu huyết đỏ tươi, chảy ra từ hai tay, hai chân mình. Từng dây thần kinh trên cơ thể truyền đến cảm giác bị vô số đao kiếm đâm qua xương tủy.

Càng muốn đứng lên bao nhiêu thì cơ thể truyền đến từng cảm giác đau đớn, càng muốn chùn bước bấy nhiêu. Xương trong người cơ hồ đều vụn vỡ, như nát ra thành bụi, tinh thần càng nản lòng, mệt mỏi, càng muốn từ bỏ đi.

Thanh Liên không hề dừng lại, cơ thể càng suy nhược, muốn từ bỏ bao nhiêu thì lí trí càng vùng vẫy bây nhiêu. Thanh Liên không biết vì cái gì mà lí trí của bản thân vẫn chưa hề từ bỏ, nó vẫn muốn đứng lên, đứng lên thẳng nữa.

“Đau quá...” Đôi con ngươi đen kịt đang từ từ biến đổi, trở nên tím nhuần. Hai tuần qua, chỉ nghĩ đến di động chân thôi Thanh Liên cũng muốn từ bỏ, thế mà giờ đây cô bé đã chống được hai chân xuống đất.

Hai bàn chân đỏ tươi vì máu thịt, máu đỏ lan trên đất, bị lửa bén qua làm bốc lên một mùi khói không mấy dễ chịu.

Thanh Liên bắt đầu nhấc chân đi, mỗi bước chân đặt xuống là cơn đau tựa như thủy triều ập đến, mỗi bước chân tựa như thái sơn đè ép, như vạn đao cắt qua kinh mạch. Thanh Liên cắn răng thở dốc, giờ phút này cô bé mới biết vì sao trước giờ chưa có bệnh nhân nhiễm tà nào lại có thể đi lại lành lặn, họ thà sống một cuộc sống thực vật còn hơn trải qua cảm giác lăn trì như địa ngục này.

Nhưng Thanh Liên thì khác, ngay từ khi bắt đầu đã gắng gượng ngồi dậy đã xác định vận mệnh cảu mình khác với bọn họ rồi. Cô bé còn quá nhiều việc vẫn còn dang dở, còn quá nhiều thứ chưa thể hoàn thành, Thanh Liên có lí do để mình đứng lên.

Ngay từ khi bắt đầu, cô bé đã không cho phép mình sống như thực vật rồi. Tà khí, sự đau đớn thấu xương, tinh thần mỏi mệt này cũng đừng hòng ngăn Thanh Liên bước đi.

Cả người Thanh Liên thẳng dậy, khuôn mặt ngước lên trời cao, mang theo một loại chiến thắng, một loại thành tựu vô hình.

Làm được rồi! Hai chân... Đã thật sự đứng lên.

Thanh Liên nhìn xung quanh là bóng tối, nhờ linh khí trắng xóa khắc họa cảnh quang, giờ phút này, Thanh Liên mới chân thực đứng trong bóng tối, không có đất bằng, không có đường lối, chỉ có bóng tối trần trụi.

“Hà, cảm giác thật thoải mái.” Thanh Liên thở ra một hơi nặng nề. Trên mái tóc đen dài của mình, một vài lọn tóc đã ngả sang màu trắng xóa.

Những bước chân đầu tiên còn chệnh choạng như chực té, quả thật cảm giác phải kết hợp với thị giác thì mới có thể giữ được thăng bằng.

Thanh Liên bước tới nơi hỗn chiến ngoài kia, chậm chạp đi như trẻ sơ sinh lần đầu tập bước, lần đầu được đứng trên chính đôi chân mình. Hai chân đều đỏ tươi như máu, máu lan đỏ cả đất nơi Thanh Liên đi qua.

Nhưng mỗi lần đau đớn là mỗi lần xung sướng, sảng khoái nhất, mỗi giọt máu chảy ra từ đôi chân làm cho nụ cười trên môi Thanh Liên càng thêm sâu thẳm.

Đây chính là nhân chứng mạnh mẽ nhất, chứng minh Thanh Liên không phải là người sống thực vật, mà là một đứa trẻ bình thường, một đứa trẻ có thể nhìn, có thể nghe thấy, có thể đứng dậy và bước đi trên đôi chân của mình.

Dù cho tinh thần mỏi mệt, dù cho cơ thể trải qua lăng trì trăm mảnh, xương tủy rạn nứt cũng không thể ngăn được nụ cười chớm nở trên môi của Thanh Liên.

Thanh Liên đi qua hành lang dài, máu rỉ dọc hành lang. Cô bé nhìn những bệnh nhân đã chết trên đất vì chưởng pháp vừa rồi, không một ai sống sót cả. Bỗng nhiên Thanh Liên thấy một bóng hình quen thuộc nằm trước mặt, là vị phụ nhân kia.

Hai tuần qua, ngày nào bà ấy cũng mang tới phòng Thanh Liên những giỏ trái cây đầy ắp dù Thanh Liên chẳng bao giờ ăn hết cả. Mắt bà ấy vẫn trừng to trong khi hơi ấm sinh mệnh đã biến mất rồi.

Thanh Liên đưa tay khép mắt bà ấy lại rồi tiếp tục bước đi. Trong tinh thần của Thanh Liên, nơi tà lực hắc ám ngự trị tuyệt đối, một đốm sáng nhỏ lóe lên phút chốc rồi tan đi.

Bên ngoài là một mảng hỗn loạn, đống đổ nát bên dưới, những ván gỗ, mái ngói, mảnh vụn kiến trúc bị phá hủy mà vươn trải khắp đường, đạn lạc bay khắp nơi.

Đoàng... Đoàng... Đoàng...

Chí Nam, Phạm Ngọc Châu cùng các bệnh nhân cầm súng, xả đạn về phía Già La. Hàng chục, hàng trăm viên đạn cùng hướng về phía Già La.

“Ngục Môn Tứ Thụ – Xuân.” Già La thi triển công pháp, bốn sợi dây mây xuất hiện từ hư không, bao lấy toàn thân Già La.

Đoàng... Đoàng... Đoàng...

Dây bảo hộ liên tục bị bắn hạ, từng lớp từng lớp một không ngừng mọc ra rồi lại bị bắn bỏ.

Chí Nam đổ mồ hôi lạnh, đạn sắp hết rồi, cậu bỗng nói lớn: “Mọi người đừng bắn nữa, không ăn thua.”

Những tiếng súng đồng loạt im bặt, bọn họ cảnh giác nhìn về phòng hộ đang dần tản ra kia. Già La quẹt đi vết máu ở má, đưa lên miệng liếm một cách biến thái, cười một cách lạnh lẽo: “Đã lâu rồi ta mới bị thương thế này, các ngươi thật sự chọc giận ta rồi. Hãy tận hưởng sự đau đớn cho đến chết.”

“Ngục Môn Tứ Thụ – Thu.”

Bốn dây leo quanh người trổ lá, hàng chục, hàng trăm lá rời khỏi dây. Những đầu lá nhọn sắc bén, nương theo chỉ tay của Già La tấn công.

“A... Đau quá.” Lá nhọn cắt qua da thịt, lực đạo đủ hợp lí đến nỗi không thể giết bọn họ được, mà là đang dày vò. Già La đang đáp trả những vết đạn mình đã lĩnh trước đó.

“Mọi người, núp sau tôi.” Một thúc thúc trung niên bước ra phía trước, thi triển hộ thuẫn chắn trước bọn họ.

Keng... Keng...

Keng...

Hàng vạn lá xanh ghim vào hộ thuẫn. Cách biệt giữa linh Đồ cửu tinh và linh Sĩ bát tinh quá lớn, chưa đầy ba giây đã có dấu hiệu vỡ nứt.

Phạm Ngọc Châu sử dụng thủy lưu bao quanh mọi người, chữa trị những vết cắt mà lá nhọn cắt qua. Không chỉ thế, ma pháp này còn tăng thêm linh lực trong người bọn họ.

Bà là linh sư trị liệu nên dù là linh Sĩ nhưng khả năng, kinh nghiệm chiến đấu thậm chí còn kém cả những thợ săn linh Đồ như bọn họ.

Keng... Keng...

“Tên đó chỉ muốn dày vò chúng ta đến chết, hắn chưa thật sự ra tay.” Một bệnh nhân khác nói. Dù bọn họ đang mang bệnh trong người nhưng cũng từng là thợ săn và là linh sư, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn đó.

Già La là linh Sĩ bát tinh, nếu thi triển linh áp ngay từ đầu, toàn bộ đã bị hắn bóp chết.

Trong khoảnh khắc tấm khiên vỡ nát, bọn họ cùng nhảy tản ra, Chí Nam và mọi người đồng loạt giơ súng, bắn về phía Già La.

Đoàng... Đoàng...

“Ngục Môn Tứ Thụ – Xuân.” Già La đã có kinh nghiệm từ trước đó, hắn lui lại thi triển mộc thuẫn. Dù súng có mạnh đi chăng nữa nhưng khuyết điểm là đạn có hạn còn đám dây leo không ngừng sinh sôi.

Cạch! Cạch!

“Chết tiệt, hết đạn rồi.” Phạm Ngọc Châu kinh hãi, bà bóp cò mãi không thể bắn ra đạn được nữa.

Không chỉ bà, những người khác cũng thế. Lần đầu bọn họ dùng súng, không biết tiết chế, cứ thế mà xả hết ra, chưa từng nghĩ tới điều này, ngoại trừ Chí Nam nhưng cậu cũng chỉ còn hai viên.

Chí Nam vẫn còn hai viên đạn tam phẩm, tuy nhiên cậu sợ rằng kẻ trước mắt này đã có chuẩn bị rồi, nếu dùng xong hai viên này thì cây súng cũng nát bấy, nhưng bây giờ thứ duy nhất giết được hắn chỉ có thể là súng mà thôi, cách biệt tu vi quá lớn.

“Đã có chuyện gì vậy...” Một giọng nói xa lạ vang lên, kéo theo đó là những giọng nói xa lạ khác.

“Trời ơi, tại sao nơi này lại đổ nát thế?”

“Là linh sư, bọn họ đang đánh nhau...”

“Phạm đại phu...”

Những nhà dân thường nghe thấy tiếng động lớn, bọn họ hiếu kỳ tỉnh mộng mà chạy ra ngoài xem, không ngờ lại thấy lửa đỏ nhảy múa trên đống đổ nát, có rất nhiều người chết xung quanh trên đất và một tên linh sư mặc áo choàng đen đang tấn công đám người y quán.

Đám người này không hề biết nguy hiểm đang đón chờ mình.

“Mọi người, mau chạy đi.” Phạm Ngọc Châu vội vàng hét lớn lên.

“Ngục Môn Tứ Thụ – Thu.”

Hàng vạn lá xanh dưới mặt đất bất ngờ bay lên, dính chặt vào tất cả dân thường kia. Những chiếc lá bay về phía này, Chí Nam và mọi người cẩn thận tránh né đám lá cây.

“Cái gì thế này...”

“Sao ta không gỡ được...”

“Cút đi... Cút xuống đi...”

Già La lại đưa tay lên niệm: “Ngục Môn Tứ Thụ – Đông.” Dị biến phát sinh ngay sau đó...

“A... Đau quá...”

“Cứu tôi với... Thứ này gỡ không ra...”

“...”

Những chiếc lá xanh dính vào thân thể, đang bạo lực hút lấy máu thịt của bọn họ.

“Đúng rồi, cho ta nhiều hơn nữa đi... Công pháp của Hoàng, thật vi diệu.” Linh lực trong người của Già La đang trở lại.

Đám trẻ trong căn phòng nhìn thấy một màn này đã sợ đến kinh hồn bạt vía nhưng không có ai dám khóc lớn. Bọn trẻ sợ rằng tiếng khóc của mình sẽ hấp dẫn ác ma này tới, chỉ có thể thầm lặng mà co mình, rơi lệ.

“Ác ma, ta giết ngươi...” Hai ba linh sư hỏa hệ, lôi hệ nhìn cảnh tượng trước mắt này, phẫn nộ xông về phía Già La, đánh ra hỏa diễm, lôi đạo với niềm tin nhỏ nhoi rằng hỏa, lôi hệ có thể làm bị thương Già La, dù tu vi quá cách biệt.

Già La không hề né tránh, nói đúng hơn hắn khinh thường né tránh. Quyển trục trắng tinh xuất hiện trước mặt hắn, chỉ vài ba đường bút, chú ngữ đã hiện lên.

Bụp! Những đạo công kích kia cách hắn rất gần thì biến mất ngay lập tức.

“Sao có thể...” Ánh mắt của hai vị đại thúc mở to.

“Hắn là luyện trận sư...” Bọn họ càng kinh hãi hơn khi biết thân phận của Già La. Bọn họ là thợ săn, cũng là chiến linh sư nên rất hiểu về luyện trận sư.

Một luyện trận sư nhiều kinh nghiệm thì cùng cảnh giới không hề có đối thủ, dù cho đó có là chiến linh sư mạnh mẽ hay triệu hồi sư với binh lực áp đảo.

Huống gì trước mắt Già La còn là linh Sĩ, trong khi bọn họ là linh Đồ, Phạm Ngọc Châu là linh Sĩ duy nhất nhưng bà lại là linh sư trị liệu.

“Ha, chỉ vui đùa một chút mà đám sâu bọ lại nghĩ rằng có thể giết ta sao.” Khuôn mặt gầy hộc của Già La hiện lên sự khinh bỉ. Đột nhiên một bóng đen xuất hiện phía sau hắn.

Nhược Tâm Dị Điểm!

Chí Nam chạm một ngón tay vào lưng Già La, toàn bộ tử huyệt trên người hắn tập trung vào đầu ngón tay, tay kia bóp cò súng, nhắm thẳng vào tử huyệt, khai hỏa.

Đoàng!

Viên đạn phóng ra khỏi nòng súng, xoáy mạnh như muốn xé rách cả gió đêm, ghim thẳng vào tử huyệt của Già La.

Lúc ý thức của tất cả mọi người theo kịp một màn này thì toàn bộ lá cây hỗn loạn đã dừng lại, cả không gian như đứng yên. Chí Nam đã ám sát Già La thành công, không có một động tác thừa.

“Mọi người, làm được rồi.” Chí Nam cười, hớn hở giơ súng lên khoe khoang, cậu đã hoàn toàn buông thả bản thân trong khoảnh khắc, chưa kịp nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của mọi người.

“Coi chừng...” Đại thúc ở gần đó, nhanh nhẹn đẩy Chí Nam té ngã ra đất.

Một cành cây mọc lên, định đâm qua người Chí Nam thì Phạm Ngọc Châu kéo cậu ra.

Chí Nam ngơ ngác, chưa hiểu ra chuyện gì thì thấy mộc thủ bóc chặt toàn thân đại thúc kia, hút toàn bộ mạng sống của ông ta.

Một Già La khác xuất hiện sau tên 'Già La' bị Chí Nam giết vừa rồi. Già La nhìn Chí Nam bằng ánh mắt đắc ý. Ban sáng, một màn chào hỏi của Chí Nam quá ấn tượng làm hắn phải khắc ghi, tạo ra một vài sự chuẩn bị để tránh việc đối phương sử dụng truyền tống trục ám sát.

“Một đệ tử Quang Huy tông ra ngoài lịch luyện, lại không có lão sư ẩn núp theo sau, ngươi, rất có nhiều giá trị sử dụng.” Già La nhìn Chí Nam bằng ánh mắt đầy toan tính.

Ánh mắt ma mị dưới bầu trời đêm làm cho người ta một cảm giác sợ hãi, e dè. Chí Nam không biểu hiện ra ngoài nhưng cơ thể cậu đã căng cứng rồi. Một phần vì sợ hãi, một phần vì thoát khỏi tử vong trong khoảnh khắc.

“A...” Những dây leo, lá xanh lại tiếp tục hút cạn sinh mệnh của tất cả.

Bỗng nhiên vòng tay hắn phát qua. Già La nhíu mi một cái, nói: “Vốn còn muốn nhìn thấy những khuôn mặt tuyệt vọng của các ngươi nhưng xem ra bên kia không dễ chịu rồi.” Già La bắt đầu phóng ra linh áp của linh Sĩ bát tinh.

Linh áp mạnh mẽ quét qua toàn bộ dân thường khiến toàn bộ đột tử, cơ thể vặn vẹo. Quét qua đám bệnh nhân kia làm bọn họ cảm giác như thái sơn đè xuống người mình.

Máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng, cả đầu ong ong như muốn nổ tung ra, mạch máu trong người toát ra, lần lượt tuyệt khí bỏ mình.

Từ đầu đến giờ, bọn họ chỉ là thứ tiêu khiển của Già La mà thôi. Chỉ một cái nhấc tay hắn đã dễ dàng hủy diệt toàn bộ sinh mệnh nơi đây.

Phạm Ngọc Châu không hề ngần ngại mà ôm Chí Nam, sử dụng thủy thuẫn bảo vệ cả hai. Cách biệt tu vi quá lớn, thủy thuẫn cũng sắp nát cả ra.

“Đừng sợ... Có ta ở đây rồi.” Bà ôm chặt Chí Nam trong lòng mình, miệng ứa máu, bị nội thương nhưng bà không hề thả cậu ra.

Bàn tay vỗ vào lưng từng đợt...

Cảm giác hơi ấm quen thuộc khiến bản thân cảm thấy yên bình mà ngả lưng, mà dựa vào...

Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi cậu không nếm trải cảm giác này chứ. Không hiểu sao trong tình cảnh này, Chí Nam chỉ muốn trở lại những năm tháng vô tư lự ấy, muốn nằm mãi trong vòng tay của nương mình.

Linh áp đã dừng lại, toàn bộ người có mặt tại dây đều đã chết hết.

“Nương...” Chí Nam vội vàng ngẩn đầu lên, lo lắng hỏi.

“Chí Nam, nghe ta dặn, tiếp theo ta sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình giữ chân hắn, con hãy dùng hết sức mình, chạy thật nhanh khỏi đây, đừng quay đầu lại.” Khuôn mặt bà đầy máu, vết thương khắp người, thủ thỉ vào tai Chí Nam.

“Muốn chạy sao, mơ tưởng...” Trong thoáng chốc Già La đã xuất hiện trước hai người.

Cánh tay sắp chụp lấy Chí Nam thì cả người Già La nhảy ra xa theo bản năng, cả bốn dây leo xung quanh cũng thủ thế. Không chỉ Chí Nam, Phạm Ngọc Châu mà ngay cả chính hắn cũng sững sờ với phản úng của bản thân.

Vừa rồi, hắn lại có cảm giác chỉ cần bản thân rướng thêm chút nữa mình sẽ gặp phải điều gì đó rất không lành.

“Đáng tiếc...” Một giọng nói trong trẻo, xa lạ vang lên.

Một bóng đen bước ra khỏi màn đêm, một góc nguyệt quang lộ ra khắc họa khuôn mặt chỉnh tề.

Một mùi máu tươi bén lửa chảy khét. Dưới biển lửa đổ nát xung quanh, bóng đen dần lộ ra.

“Ngươi là...”