Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 65: Tấn công trấn Văn Lang (13)




Mặt trời ló dạng trên chân trời, từng miền mây trắng cực lạc kéo đến. Trong không khí bốc lên dư vị sẽ lạnh của cơn mưa hôm qua dù thời gian trôi đã lâu.

Đường xá trấn Văn Lang tản ra dư vị tươi mát, gió xuân mơn mởn uống lượn quanh con phố. Những táng cây già được uống nước no nê như hồi xuân trở lại, cành lá xum xuê, màu xanh càng đậm đà hơn. Còn những gốc cây non trẻ như trưởng thành hơn sau cơn mưa, vươn cành cao hơn, duỗi dài những chiếc lá...

Giọt mưa ứa đọng từ hôm qua đã bốc hơi khỏi cành, khỏi mặt đường, khỏi những mái hiên nhà tạo thành một tần sương mờ ảo, phủ khắp trấn Văn Lang.

“Nhanh lên, nhanh chân lên nào...” Các võ giả kéo những chiếc xe chứa đầy hàng hóa trên đường, họ lại bắt đầu buôn bán.

Phặc! Phặc!

Những người nông dân đôn thúc lũ bò ra ruộng, những đứa trẻ lại tụ tập nô đùa. Bọn trẻ được mặc trên mình bộ áo ấm, tránh cho bị gió lạnh phả vào người.

“Phù...” Một vị khách nhân ngồi trong tửu quán, hơi ấm hai tay rồi chà xá lại, tìm kiếm chút ấm áp nhỏ nhoi.

“Thời tiết này thất thường nhỉ.” Khách nhân cười nói với tiểu nhị, sau đó gọi món ăn nóng, lấp đầy cái bụng lạnh ngắt của mình.

“Đúng thế, mọi năm, thời gian này là đón gió xuân nắng ấm rồi, thế mà cả tháng nay mưa liên tục, thật kỳ quái.” Vị khách nhân kế bên còn mặc áo dày đến nỗi cả người gầy gò trông cũng có chút thịt.

Ngay cả võ giả ít nhiều đều khoác một cái khăn bông quàng qua cổ hoặc mặc bên ngoài thêm áo dày, cơ bắp gì đó trong thời tiết lạnh này đều trở nên tê tím. Các võ giả và dân thường không hẹn mà gặp nhìn về những quầy hàng, những linh sư đi trên đường với ánh mắt đầy hâm mộ.

Linh sư có linh khí phụ thể, cho dù là linh Đồ nhất tinh cũng ít bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh giá này.

“Biết sao được, kiếp phàm nhân mà...” Trong tiếng thở dài mang theo chút tiếc nuối, lại có vô vàn sự ái mộ.

“Hầy, nghĩ cũng cay, đúng là thói đời bạc bẽo, chúng ta sống không tạo nghiệp, tích đức, chăm chỉ làm ăn thế này mà không có duyên với tu hành...”

“Con trai ta cũng thế, kiểm trắc không ra linh căn, đời này chú định là phàm nhân rồi. Thôi kệ, phàm nhân cũng có kiếp sống của phàm nhân...”

“Đúng đúng đúng...” Tiểu nhị bưng ra hai phần thức ăn nóng hổi, góp vui nói: “Phàm nhân cũng tốt mà, ta thấy trong giới linh sư cũng chẳng hề yên bình chút nào,tranh đấu còn ghê gớm hơn bên ngoài.”

“Phải đó, nhìn y quán Từ Tâm của Phạm phu nhân kìa, người ta tu tâm tạo đức, cứu giúp dân thường chúng ta, ngày thường cũng không hề trêu chọc đến ai thế mà vẫn bị Hồ gia hãm hại.”

Không biết là ai bắt đầu, càng ngày càng có nhiều người trong tửu quán bàn luận về chuyện giữa Hồ gia và y quán Từ Tâm. Y quán Từ Tâm xuất hiện đã cứu giúp bao nhiêu dân thường lẫn linh sư nghèo ở trấn này, nên việc Hồ gia tuyên bố mỗi ngày đều giết một đứa trẻ của y quán khiến cho dân chúng lạnh lòng.

Không có người Hồ gia ở đây, bọn họ mặc sức mắng chửi, nguyền rủa đến mười tám đời tổ tông.

Bất mãn này không phải xảy ra ngày một ngày hai, mà đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Khi Bạch gia còn chưa đặt chân đến đây, chỉ có Hồ gia cùng Trần gia tranh phong, lúc đó dân thường gặp phải tộc nhân Hồ gia đều phải đi đường vòng, bởi đám người Hồ gia vên váo vô cùng, ý mình là thế gia Đan dược, không hề đặt mạng sống của ai vào mắt.

Lúc đó, dân thường với họ chỉ như nơi trút giận, tiêu khiển, muốn đánh muốn giết thế nào thì tùy tâm trạng. Trần gia thì không như thế, nhưng bọn họ cũng chỉ khuyên can chứ chưa hề nhúng tay vào, bởi họ cần đan dược của Hồ gia.

Bị đánh đập, bị giết oan, nam thì đánh, nữ thì bắt về áp phòng khiến cho lửa giận của người dân đối với Hồ gia ngày càng tăng. Nhưng ngoài là thế gia đan dược, Hồ gia còn là thế gia của linh sư, nổi dậy chống đối chỉ thiệt bản thân mà thôi, cho nên bọn họ cam chịu, cam chịu kiếp sống bạc bẽo này.

Tới khi Bạch gia đặt chân đến, Hồ gia mới thu liễm lại, bất mãn của người dân cũng dần dịu đi và khi y quán Từ Tâm bị chèn ép như thế này, ngọn lửa ấy lại bùng lên.

Không khí lạnh buốt bên ngoài cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa ấy, cả tửu quán sục sôi một cách kỳ lạ.

Những tửu lâu, quán ăn ven đường, thậm chí là người qua lại trên đường đều ít nhiều bàn luận, nhắc đến chuyện của y quán Từ Tâm này.

Tại Trần phủ, một bóng người đi xuyên qua hành lan, tới khoảng sân rộng lớn phía sau, nơi Trần gia chủ Trần Hạo đang luyện đao pháp.

Bóng người ấy nói gì đó làm Trần Hạo khó chịu quát: “Bảo họ cút về đi.”

Trước ngày mưa bão, Phạm Ngọc Châu đã cho đóng cửa y quán tạm thời để sửa chữa gì đó, việc buôn bán gạo linh khí cũng bị dừng lại khiến những linh sư kia không biết phải làm sao, vì gạo linh khí chỉ có duy nhất tại y quán Từ Tâm, những nơi khác chỉ là gạo bình thường.

Trần gia, vì có thỏa thuận với y quán mà được mua trước với số lượng lớn, hiện còn chất đầy trong kho bảo quản. Nhưng tường nào chẳng lọt gió, việc Trần gia con dự trữ gạo linh khí rất nhiều đã thu hút những gia tộc lớn nhỏ, linh sư kia tới xin mua.

Dù Trần Hạo là chiến linh sư nhưng trải đời đã lâu, đầu óc không hề bị đao kiếm mài mòn. Ông ta dùng gạo linh khí để móc nối quan hệ với Bạch gia, khiến hai gia tộc xích lại gần nhau hơn và chỉ bán cho Bạch gia, những gia tộc nhỏ khác đều bị bỏ qua.

Trần Hạo cầm trường đao cao năm thước, nặng gần mười tạ bổ xuống một trong hai hòn đá trước mặt. Đao pháp vô cùng tinh diệu, linh khí không ngừng lưu chuyển từ hai tay, dồn trọng tâm về lưỡi đen sắc bén, trên đó còn chứa một loại ý nhàn nhạt mà mãnh liệt.

Ngay cả hai chân đi tấn giữ thăng bằng, trong khoảnh khắc này, mọi động tác Trần Hạo thi triển vô cùng nhuần nhuyễn, kết nối với nhau không một khẽ hở. Một đao chém xuống kéo theo hỏa diễm, chặt đôi tảng đá bên trái.

Bốp! Bốp! Bốp!

Một vài tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh, đám người này được Trần Hạo mời tới, là gia chủ Mai gia, Tạ gia, Nguyễn gia...

“Trần gia chủ, chắc hẳn ngài mời chúng ta tới đây không phải để chiêm ngưỡng đao pháp đâu nhỉ.” Người đàn ông trung niên gầy gò này là Mai gia chủ. Ông ta cười nói.

Trần Hạo lấy khăn ướt lau mồ hôi, dù đang trong thời tiết lạnh này, thế nhưng ông ta lại có thể cởi trần tập luyện, những đường gân cơ bắp dưới hơi sương hiện lên càng cứng cỏi, vạm vỡ.

“Đã để các vị chờ lâu.” Trần Hạo đi tới cạnh bàn, lấy thứ trong cái hộp để trên bàn ra. Ông ta giới thiệu: “Các vị đều là chiến linh sư, chắc cũng đã hiểu biết về mọi loại vũ khí trên đời nhỉ.”

Vừa thấy vật đó, một vài người vốn hứng thú với các loại vũ khí lập tức nhận ra ngay, kinh ngạc hô: “Súng...”

“Đó là thứ vũ khí đã chống chọi với đợt thú triều vừa rồi sao?”

“Vậy ra nó có thật...”

Trần Hạo lau qua khẩu súng trên tay, nói: “Không sai, vũ khí này đã được Bạch gia hoàn thiện, uy lực phải nói là vô cùng khủng khiếp.”

Ông ta hướng khẩu súng về phía tảng đá còn lại...

Đoàng!

Âm thanh phát ra từ khẩu súng, trước khi ánh mắt của tất cả hoàn hồn, tảng đá kia đã bị vỡ nứt ở trung tâm.

“Vừa rồi là gì thế...”

“Ta không kịp thấy gì cả...”

“Trần gia chủ... Là do súng sao...”

“...”

Những ánh mắt kinh hãi xen lẫn bất ngờ, chưa kịp thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Vừa rồi, không có một dấu hiệu báo trước, không một động tác, không có dẫn nhập linh khí, chỉ có âm thanh vang bên tai, sau đó tảng đá đã nứt ra.

“Có lời này ta muốn nói ra, hi vọng các vị đừng ngạc nhiên...” Trần Hạo ho nhẹ, nói: “Hai tảng đá kia có độ cứng cáp tương đương với linh Sĩ lục tinh. Ta phải vận dụng đao pháp sở học của bản thân, luyện đến cảnh giới đao nhân đồng nhất mới có thể chặt tảng đá đó làm hai.”

Lời vừa nói ra làm đám đông thấy lạnh sống lưng. Thứ vũ khí kia không cần dùng bất kỳ diệu võ, công pháp nào đã dễ dàng làm nát cả tảng đá mà Trần Hạo phải vận dụng sở học của mình mới làm được.

Tất cả khách nhân ở đây, khi đối đầu với Trần Hạo bọn họ còn có thể nhìn thấy đường thắng, bởi trong đao pháp, một vài động tác cần có sự lấy đà, chuẩn bị hay quan sát chuyển động vai, phán đoán hướng ra đòn. Còn thứ vũ khí này, nó hoàn toàn không có sự báo trước, không cần chuẩn bị gì, vừa phát lực là nhất kích tất sát.

Một thứ vũ khí như thế, bọn họ có thể chống lại được sao.

“Hà, Trần gia chủ à, thứ đó...” Gia chủ Nguyễn gia nhìn Trần Hạo, cười lấy lòng.

Trần Hạo lắc đầu, nói: “Thứ này không thể bán...” Ông ta nhìn những ánh mắt thất vọng kia thì bồi thêm: “Nhưng có thể trao đổi, tùy theo quan hệ tốt đẹp của các vị với Hồ gia...”

Nghe câu nói đánh thép, tất cả khách nhân cùng ngồi vào bàn bàn luận, họ hận không thể lấy ra lợi ích tốt để để Trần Hạo trao đổi khẩu súng trong tay.

Tại y quán Từ Tâm, phải mất một buổi tối Chí Nam mới hoàn toàn hấp thu một viên tinh thạch thượng phẩm từ Tụ Linh Thổ.

Giờ đây đan điền đã căng tràn, có dấu hiệu muốn trương ra, muốn đột phá gông cùm. Đây chính là dấu hiệu đột phá một tinh, Chí Nam đang ở ngưỡng cửa linh Đồ bát tinh và cửu tinh, cách cửu tinh rất gần rồi.

Hiếm khi có dịp quan sát linh sư khác thăng tinh, Thanh Liên cũng quan sát vô cùng cẩn thận dòng chảy linh khí, đồng thời cũng chú ý tinh thần lực của Chí Nam. Quả nhiên, khi tấn cấp tu vi thì tinh thần lực cũng theo đó mà phát triển hơn.

Điều này trái ngược với thể trạng của Thanh Liên, tấn thăng tinh thần lực dẫn đến thăng cấp tu vi. Hiện tượng này quá quái lạ, không hề có trong ghi chép của Trần Lĩnh.

Ngoài ra, Thanh Liên còn thấy có một vài luồng khí lạ xuất khỏi cơ thể Chí Nam, đây có thể là chất thừa thải, trải qua gột rửa cơ thể, thăng tinh mà xuất ra. Trong ghi chép trước kia, hiện tượng này vô cùng phổ biến.

Cả cơ thể Chí Nam trải qua quá trình gột rửa, làn da được linh khí gia trì càng thêm săn chắc, hồng hào một chút. Chí Nam từ từ mở mắt ra, điều cậu nhìn thấy đầu tiên là Thanh Liên đang nhìn mình chằm chằm.

Chí Nam hỏi: “Gì thế?”

Thanh Liên đáp: “Không có gì.” Thanh Liên thoáng nhìn quanh rồi quay lại phân tích truyền thừa. Truyền thừa này vô cùng tinh diệu, dường như nó đang tồn tại mà lại không tồn tại. Tuy các dấu hiệu đều chỉ rõ sự tồn tại của truyền thừa, nhưng từ hôm qua tới giờ, Thanh Liên liên tục dùng tinh thần dò xét, cũng khoanh vùng rất nhiều nơi đặt trận pháp tại trấn Văn Lang này.

Thanh Liên cảm giác như có một tầng sương bí ẩn che giấu tung tích của truyền thừa.

Xẹt! Xẹt!

Ở phía sau truyền tới những âm lôi, cuối cùng Chí Nam đã thành công rồi. Cậu luyện chế thành công viên đạn tam phẩm, dù chỉ là loại sơ đẳng thôi nhưng một linh Đồ như cậu lại có thể luyện chế được vũ khí tam phẩm.

Vũ khí tam phẩm, trước giờ chỉ có linh Sĩ tứ tinh, ngũ tinh trở lên mới có khả năng luyện thành. Điều này nói rõ, phương pháp luyện khí hoàn toàn mới này của Chí Nam có thể mở ra một con đường mới cho luyện khí sư.

Ánh mắt Chí Nam vô cùng hưng phấn, trong tim có một loại hồi hộp, rung chuyển nhẹ. Cậu mừng rỡ khoe: “Thanh Liên, ta làm được rồi, ta luyện chế thành công viên đạn tam phẩm.”

Lúc này, Thanh Liên đã ở trong trạng thái minh tưởng, suy diễn truyền thừa rồi nên mọi âm thanh bên ngoài đều không nghe thấy.

Chí Nam đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt trẻ con đầy nghiêm túc của Thanh Liên, cảm giác rất lạ, vừa có sự ngây ngô của đứa trẻ tám tuổi, lại có nét già dặn, trải đời so với đám trẻ cùng lứa.

Chí Nam cũng không làm phiền Thanh Liên nữa, cậu lắp đạn vào khẩu súng của mình, trên miệng nở một nụ cười đầy thâm trầm: “Hồ Thiết Mộc, ta nhịn đủ rồi đấy...”

Chí Nam bước ra khỏi phòng, ánh nắng chiếu vào vầng trán, để lộ ra đôi ngươi đầy sát ý, toàn bộ cơ thể cậu biến mất trong giây lát.

Thanh Liên đã lần tới vị trí nào đó bên ngoài truyền thừa, cô bé cảm nhận được, có một hình ảnh như bong bóng mờ ảo. Trong bong bóng đó là một lượng nước kỳ lạ, đầy một nửa bong bóng.

Thanh Liên đã thử rót tinh thần lực của mình vào, nhưng mực nước vẫn giữ nguyên, không hề thay đổi.

Tại Hồ gia lúc này, ánh nắng chiếu xuống dãy nhà lớn với đông đảo thị vệ canh gác, lâu lâu có mùi dược liệu thoang thoảng bốc lên.

Nhờ hấp thu dược liệu mà cỏ cây trong sân tươi tốt, thậm chí còn lớn hơn những bụi cỏ, tán cây bên ngoài. Ở trong gian phòng lớn nhất chỉ dành cho gia chủ, Hồ Thiết Mộc đang ngồi giữa phòng, hai tay tập trung điều khiển hỏa lực trong lò luyện đan, ánh mắt chăm chú, thở ra từng hơi.

Bụp!

Một tiếng nổ nhẹ phát ra, cả lò luyện đan bị khói đen bao phủ, luyện đan thất bại rồi.

“Chết tiệt, sao Thăng Tinh đan lại khó luyện thành thế này, nó chỉ là loại đan dược nhị phẩm.” Hồ Thiết Mộc là linh Sĩ lục tinh, ngoài ra hắn còn là luyện đan sư tam phẩm, thế mà lại không thể luyện được Thăng Tinh đan này, dù cho có đan phương chính xác.

Đã ba ngày bế quan liên tục chỉ để luyện thành Thăng Tinh đan, kết quả vẫn không đâu vào đâu.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Đại ca, đã nghiên cứu thành công.” Một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền vào.

“Vào đi.” Hồ Thiết Mộc dọn đống dược liệu thất bại qua một bên, nói.

Một phụ nhân xinh đẹp bước vào, nàng ta là Hồ Diệp Li, nhị phòng Hồ gia, mặc trên mình chiếc áo xanh lục của luyện đan sư Hồ gia. Vì luyện dược nên cơ thể còn thoang thoảng mùi thuốc nồng.

“Đây đại ca, huynh xem đi.” Nàng ta cầm hộp thuốc vào, trong đó có một viên đan dược màu vàng đặc, tỏa ra dược lực rất mạnh.

So sánh với đan phương của Thăng Tinh đan không sai một li, thứ này chính là Thăng Tinh đan. Hồ Thiết Mộc cười phá lên: “Ha ha, làm tốt lắm. Có Thăng Tinh đan này rồi, đám linh Đồ cửu tinh kia sẽ có thể trở thành linh Sĩ.”

“Như vậy, so chiến lực, chúng ta không còn kém hai gia tộc kia nữa...”

Đoàng! Đoàng!

Bỗng nhiên hai âm thanh lạ phát ra trong phòng, trước khi ý thức của họ theo kịp sự việc, thì trên trán đã chảy máu.

Cả cơ thể Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li đổ nhào xuống đất, chết không nhắm mắt, viên Thăng Tinh đan trong tay Hồ Thiết Mộc lăn về phía chân của bóng người vừa xuất hiện trong phòng.

Chí Nam cầm khẩu súng đã bốc khói, cầm Thăng Tinh đan và đan phương lên nhìn. Trong mắt cậu có một sự lãnh đạm, vô tình khi nhìn hai cái xác dưới sàn. Khác với lần đầu tiên giết người, lần này cậu không hề nôn tháo, cũng không hề bị ám ảnh tâm lí gì, chỉ có một sự thản nhiên.

Cùng lúc đó, tại không gian truyền thừa mà Thanh Liên đang dò xét, mực nước trong bong bóng bỗng nhiên dâng cao hơn một chút.

“Hửm, hình như nó vừa dâng lên thì phải...”