Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 63: Tấn công trấn Văn Lang (11)




Mười vạn năm trước kể từ thời khắc Đại Việt khai sinh, rất nhiều Tướng lĩnh, quân Vương của vực ngoại bị đại trận hộ quốc giam giữ, bọn chúng không thể thoát ra, lựa chọn đồng quy vu tận với muôn dân Đại Việt.

Hơn hai nghìn năm sau đó chìm trong chiến loạn liên miên, Đại Việt bị tàn phá nặng nề. Trong thời kỳ đen tối ấy, cường giả Đại Việt xuất hiện vô số, Tướng lĩnh như sao trên trời nối tiếp nhau kháng chiến với cường giả ngoại vực.

Nhưng không có quân Vương tọa trấn, sao có thể là đối thủ của cường giả ngoại vực. Mọi cuộc kháng chiến đều bị đánh bật, mọi nỗ lực đều bị đàn áp, khắp nơi là cảnh chém giết triền miên. Đại Trận hộ quốc, vừa là bảo hộ cũng vừa là lồng giam cho bọn chúng mặc sức chém giết.

Giữa thời đại đen tối ấy, một ánh lửa nhỏ nhoi được sinh ra tại phía tây Đại Việt, Lý Bí.

Ông sinh thời trong cảnh loạn lạc, xã tắc gian nguy, ngay cả thân phụ, thân mẫu đều bỏ mạng trong chiến tranh khi còn rất nhỏ, bị chết dưới tay Vũ Lâm Vương Tiêu Tư. Lý Bí lấy đó làm động lực, từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú kinh người.

Khi Lý Bí xông vào cảnh giới Tướng lĩnh, ông bị các Tướng lĩnh của Tiêu Tư phục kích, lần lượt là Trần Hầu, Ninh Cự, Úy Trí, Nguyễn Hán... Dựa vào tuyệt học Bôn Lôi Đao pháp của mình, ông đã giết liền bốn Tướng lĩnh của Tiêu Tư.

Tới đây truyền kỳ của ông bắt đầu mở ra, ông bắt đầu được những cường giả khác đầu nhập, hợp sức để đánh đuổi ngoại vực cường giả. Lý Bí đã đánh bại cả hai đạo quân lớn do Tôn Quýnh, Lư Tử Hùng lãnh đạo. Lý Bí vượt cấp giết Tôn Quýnh, Lư Tử Hùng đã làm cho sĩ khí quân đội dâng cao, đồng thời cũng đối mặt với bao nhiêu cuộc truy sát của quân Vương Tiêu Tư.

Bôn Lôi đao pháp kinh động thiên hạ một phen, làm nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Người đến người đi tới, hoặc là luận bàn võ công hoặc là hạ sát Lý Bí. Trải qua bao nhiêu trận chiến tàn khốc, cuối cùng Lý Bí đã làm được, ông thành Vương. Ngày Lý Bí thành Vương, thây xác quân thù chất đầy dưới chân, ông ngạo nghễ dâng cái đầu Tiêu Tư lên trước muôn dân thiên hạ, đây chính là thời kỳ mới, trang sử mới. Quân Vương đầu tiên sau ngũ Vương khai quốc đã xuất hiện.

Sau khi đánh bại Tiêu Tư, ông thành lập nên thành Vạn Xuân, tự xưng là Vạn Xuân Vương. Thành Vạn Xuân xuất hiện như là một ánh lửa hi vọng của muôn dân Đại Việt trong thời khác đen tối này. Có Lý Bí tọa trấn, mọi cuộc tấn công của cường giả vực ngoại vào phía tây Đại Việt đều bị thất bại.

Thế nhưng nghiệt ngã thay, thành Vạn Xuân mới thành lập, còn non trẻ đã phải chạm trán với một tồn tại khủng bố khác, Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.

Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên chính là quân Vương mạnh nhất bị giam giữ tại Đại Việt này, hắn thống trị cả vùng phương bắc. Nghe tin Tiêu Tư tử trận, hắn lập tức xuất quân đánh xuống phía tây, hòng hủy diệt thành Vạn Xuân, tia hi vọng vừa được thắp sáng.

Trận đại chiến thảm khốc diễn ra trong một ngày mưa bão, Tướng lĩnh của Lý Bí tử thương vô số. Lý Bí chống trả quyết liệt nhưng một quân Vương còn non trẻ sao có thể là đối thủ của kẻ đã bước chân vào cảnh giới này lâu như Trần Bá Tiên. Bên cạnh đó, Bôn Lôi đao pháp của Lý Bí bị đánh bại bởi Dạ Long kiếm pháp, kiếm pháp được Hoàng ban cho Trần Bá Tiên.

Kết cục quân đội của ông càng đánh càng bị đẩy lui, phải tháo chạy khỏi thành Vạn Xuân, cho đến thời khác cuối cùng, Lý Bí cùng đồng quy vu tận với Trần Bá Tiên. Trận chiến thảm khốc, hai bên không một người sống sót. Nơi ông cùng Trần Bá Tiên vẩn lạc không còn ai biết đến cả, đã chìm trong dòng lịch sử.

Tuy thành Vạn Xuân thành lập ngắn ngủi, truyền kỳ về quân Vương đầu tiên Lý Bí đã đứt đoạn, chưa nở đã tàn nhưng dư chấn nó mang lại còn đọng mãi trong tâm trí muôn dân Đại Việt, thổi vào họ một tia hi vọng trong thời thế ảm đạm này.

Để rồi sau đó, những quân Vương Đại Việt luân phiên xuất hiện, lần lượt đánh đuổi cường giả ngoại vực, quét sạch quân thù khỏi đất Việt.

“Sau đó Thành Vạn Xuân bị vây công dữ dội, hoàn toàn biến mất khỏi bản đồ lịch sử. Và đó là toàn bộ câu chuyện về vị quân Vương đầu tiên của Đại Việt sau thời ngũ Vương khai quốc...” Chí Nam vừa lật đến trang cuối, vừa cười nói.

Chí Nam lại nói: “Ngài là quân Vương đầu tiên kể từ thời đại ngũ Vương khai quốc, truyền kỳ về ngài được ghi chép vẫn còn rất đầy đủ, không như những quân Vương khác.” Mỗi thời đại đều có năm Vương được sinh ra, tuy nhiên những ghi chép về các Vương sau đó ít nhiều đều bị thiếu khuyết, không hề đầy đủ như Vạn Xuân Vương Lý Bí.

Vạn Xuân Vương có lẽ không phải là Vương sở hữu lực lượng mạnh nhất trong lịch sử các Vương Đại Việt, nhưng điều mà ông mang đến lại chính là động lực, là nền móng cho các Vương sau này. Nhờ đó mà khi thời đại của ông sụp đổ, Đại Việt vẫn không mất đi hi vọng. Nhờ ông mở đường, các quân Vương khác đã bắt đầu xuất hiện, đánh đuổi linh sư ngoại vực.

Đao pháp mà ông sáng tạo ra truyền cảm hứng cho những ai theo đuổi võ đạo Đại Việt, nói rõ công pháp của Đại Việt nếu đại thành hoàn toàn có thể đọ sức với cường giả ngoại vực. Vạn Xuân Vương chính là biểu tượng, là hi vọng mở ra để Đại Việt đối chiến với chư Hoàng.

“Thanh Liên, chẳng lẽ truyền thừa này... Là của Vạn Xuân Vương Lý Bí.” Chí Nam vô cùng tò mò, nhiều hơn là hưng phấn, chờ mong lời giải đáp.

Thanh Liên lắc đầu, nói: “Không biết, có thể là cả hai bọn họ.” Thanh Liên nhận được thông tin từ đám người Ngục Môn kia, chỉ đến đây là tịt.

“Huynh kiếm sổ ghi chú về truyền thừa đi, sau đó tìm mục ghi chép hiện tượng.” Thanh Liên nói. Tất cả những ghi chép của Trần Lĩnh, tuyệt học, nghiên cứu một đời của ông đều nằm trong đống giấy này cả. Ông nghiên cứu vô vàn thứ lúc còn sống, kể cả là truyền thừa, cổ độc, đan dược, luyện khí...

Lạch! Lạch! Lạch!

Chí Nam lật trang ghi chú liên tục, quả thật trong quyển sổ này có ghi chép về các hiện tượng truyền thừa, từ linh Đồ, linh Sĩ cho tới quân Vương. Cậu bắt đầu đọc:

“Truyền thừa của linh sư, dấu hiệu đầu tiên luôn là xuất hiện thú triều. Kế đến là sức mạnh nguyên tố lúc còn sống của linh sư, như thủy thì mưa kéo đến, hỏa thì nhiệt độ tăng, lôi thì sấm chớp giăng trời, ánh sáng...”

“Linh sư càng mạnh, khi xuất hiện truyền thừa thì linh khí xung quanh bị hấp thu càng yếu, ngược lại càng yếu thì sẽ hấp thu linh khí thiên địa càng mạnh.”

Chí Nam vừa đọc tới đây, cả hai người đều đã chứng thực. Việc linh khí bị hấp thu với tốc độ mắt thường không nhìn thấy được này, khả năng rất cao là truyền thừa của quân Vương rồi.

Ầm! Ầm!

“Hai tháng này, mưa liên tục kéo đến trấn Văn Lang... Công pháp tu hành của Vạn Xuân Vương Lý Bí là lôi nguyên tố.” Chí Nam đăm chiêu suy nghĩ chút rồi nói: “Chẳng lẽ là của tên quân Vương ngoại vực kia, Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên?”

Thanh Liên không lập tức đồng ý ngay, bởi trong cơn mưa kia, cô bé vẫn nghe văng vẳng những tiếng sấm ầm ầm.

Tí tách! Tí tách!

Những hạt nước va chạm vào tường gạch, ngày càng nhiều, càng mạnh hơn. Không khí trong phòng thoang thoảng hơi ẩm, pha chút se lạnh.

Ầm! Ầm!

Sét lại vọng xuống một tiếng gầm vang...

“Mưa rồi.” Chí Nam nhảy lên cửa sổ ở chỗ cao trên tường, nhìn ra bên ngoài nói. Ban ngày nóng hừng hực thế này vẫn có mưa, suốt hai tuần nay Chí Nam đều cho rằng thời tiết chuyển biến thất thường, nhưng hôm nay thì không phải, đó là dấu hiệu của truyền thừa.

Nước mưa lạnh bắn vào trán cậu, Chí Nam vội vàng đóng cửa sổ lại, cậu nhảy xuống, chạy ra ngoài khiêng cái lò luyện vô, nói: “Bây giờ ta cũng nên luyện chế súng rồi.”

Thanh Liên gật đầu đồng ý, kể từ hôm qua khi biết được nơi này xuất hiện truyền thừa, Thanh Liên cũng thay đổi nước cờ của mình. Vị trí binh lực của Ngục Môn cũng không cần biết nữa, quá nguy hiểm, gã luyện trận sư kia vô cùng cảnh giác, dù cho lúc đó Thanh Liên kịp thời thay đổi chú ngữ nghe lén đi nữa nhưng có lẽ hắn đã cảm giác được gì đó, sau này sợ là sẽ không còn lui tới Xuân Ý lâu nữa rồi.

Ban đầu Thanh Liên định âm thầm đẩy thuyền, gây náo loạn để khiến Ngục Môn ra tay với Hồ gia, nhưng khi biết ưu tiên quan trọng nhất của bọn họ là truyền thừa thì đã phá hỏng kế hoạch Thanh Liên định bày ra.

Nếu tất cả thế cục đã bày ra, trận chiến nổ ra đã định sẵn, chi bằng lật đổ tất cả đi, đặt xuống một con cờ hỗn loạn là truyền thừa này, hất đổ toàn bộ nước cờ của bọn họ.

Đúng như sư phụ nói, chuyện ngoài ý muốn trên đời xuất hiện rất nhiều, cũng rất đột ngột. Cái quan trọng chính là bản thân sử dụng việc đó ra sao thôi.

“Thế sự vô thường, thật là thú vị.” Trên khuôn mặt tĩnh lặng của Thanh Liên hiện lên một nụ cười nhạt không dễ thấy.

Thanh Liên không để ý đến cơn mưa bên ngoài, chú tâm vào phá giải trận pháp của gã luyện trận sư kia, đồng thời tìm cách khởi động truyền thừa.

Ầm! Ầm!

Sấm chớp lại gầm thét, ẩn hiện tử quang trên tầng mây. Cơn mưa rì rào nặng hạt, mây đen giăng kín bầu trời.

Những ngọn đồi xanh ở phương xa xuất hiện mờ ảo, trùng trùng điệp điệp tạo thành một màn xám tro, dệt trời với đất làm một.

Tách! Tách! Tách!

Mưa phùn phủ xuống, khắp mặt đường ươn ướt trơn trượt, lướt trên những mái ngói tạo thành những âm thanh ồn ào. Cơn mưa ngày xuân, mang theo dư vị tươi mát, lại có gì đó hối hả, vội vàng.

“Đường trơn, đi chầm chậm thôi.” Người đi lại trên đường đi khép nép vào dãy nhà để tránh bớt mưa.

“Sử dụng phòng hộ để bảo vệ hàng hóa.” Những gian hàng có linh sư, bọn họ liền lộ ra thần thông, sử dụng hộ thuẫn của mình che chở hàng hóa khỏi ướt.

Linh khí lưu chuyển phía trên, ngăn cách cơn mưa. Còn những gian hàng của dân thường chỉ có thể dầm mưa chịu ướt, những hàng hóa trên gian đều bị cơn mưa bao phủ.

“Thời tiết chết tiệt gì thế này!” Bọn họ cũng có mặc áo mưa dệt từ những lá cọ tự nhiên nhưng hiệu quả vẫn không thể bằng những linh sư kia, có chỗ khô chỗ ướt.

Trong cơn mưa, ít nhiều đều vươn một ít linh khí thiên địa, nên thời tiết xấu thế này, dù cơ thể võ giả rèn luyện cường tráng dầm mưa thì hoặc là bị đau rát nhẹ hoặc là bệnh một trận, họ vẫn không phải là linh sư, chỉ là cơ thể phàm nhân.

Cả những tán cây to cũng bị những cơn gió lạnh làm phiền, thổi vươn vãi những phiến lá xanh xuống đất, cuốn bay lên không trung mịt mù. Thời tiết xấu thế này, ngay cả những yêu thú cũng tìm chỗ trú đi, riêng những chú nhái, ếch nhỏ thì nhảy nhót tưng bừng, cất tiếng hò reo trong mưa.

Tuy là ban ngày nhưng ngay cả một tia nắng cũng không hề nhìn thấy, tất cả đã khuất sau mây mù.

Ầm! Ầm!

Hồ phủ, Trần phủ, Bạch phủ cũng như bao nhà khác, toàn bộ khoản sân vườn đều ướt sũng, không khí bốc lên từng cơn lạnh buốt.

Bạch phủ, một bóng người đứng trên lầu hai, vươn bàn tay thô ráp của mình ra, hứng lấy những hạt mưa lạnh giá.

“Biểu hiện của Hồ gia hôm nay thế nào, có gì thay đổi không?” Bạch Minh nhìn nước mưa đọng vũng trong bàn tay mình, hỏi.

“Thưa chủ tử...” Một bóng đen phía sau hắn bẩm báo: “Bọn họ không có gì thay đổi, sinh hoạt như thể Hồ Tĩnh vẫn còn sống... Phía y quán Từ Tâm cũng không xuất hiện sát thủ như lời đồn.”

“Vậy sao...” Bạch Minh úp bàn tay xuống, thả vũng nước mưa đi, nở một nụ cười thâm thúy, nói: “Hồ gia không phải là gia tộc dễ chịu thiệt, nhất là Hồ Hải. Ta giết con trai hắn, giết đi người có thiên phú tốt nhất trong lịch sử của bọn chúng, không dễ gì lại yên tĩnh thế này.”

Bạch Minh ngước mặt lên trời, nhìn cơn mưa vô tận không ngớt, nói: “Trừ phi bọn chúng đang lấy lui làm tiến, tích lũy binh lực.”

Hắn quay sang tên ẩn vệ, nói: “Ngươi, lập tức tra hết toàn bộ những nơi có dấu vết của Hồ gia, từ sai vặt, nô bộc cho đến cao tầng, nhìn xem rốt cuộc bọn họ che giấu điều gì... Cũng không được quá lộ liễu, tránh đánh rắn động cỏ.”

“Tuân lệnh.” Tên ẩn vệ biến mất khỏi phòng.

Ầm! Ầm!

Cơn mưa triền miên rơi xuống mái hiên, mây mù giăng cả bầu trời, quang cảnh xám tro nặng nề.

Một cơn gió lạnh thổi qua khung cửa sổ, lâu lâu có vài hạt bắn vào trong, đậu trên y phục Bạch Minh.

“Mai nhi, nếu nàng nhìn thấy việc ta làm, liệu nàng sẽ ghét ta chứ?” Bạch Minh cầm di ảnh lên ngắm, thủ thỉ vào trong mưa lạnh.

“Hồ gia... Sau tất cả, dù tồn tại hay hủy diệt, ta sẽ biến mất cùng các ngươi...”

Ầm! Ầm!

Sấm chớp rực trời, mưa càng lúc càng nặng hạt...