Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 62: Tấn công trấn Văn Lang (10)




Ánh nắng chói chang chiếu xuống cánh đồng, soi qua từng biểu cảm kinh hãi, hốt hoảng của tất cả mọi người.

“Chí Nam, mau kiểm tra tinh thạch.” Giọng nói của Thanh Liên vang lên trong đầu Chí Nam.

Cậu lập tức lấy một cái tinh thạch ra, quả nhiên nó cũng đang bị hút đi linh khí, Chí Nam thử hấp thu ngược lại nhưng không thể, dường như lực hút vô hình ấy còn mạnh hơn cậu.

“Nương...” Chí Nam đưa tinh thạch cho Phạm Ngọc Châu xem, bà cũng như Chí Nam, đều vô cùng bất ngờ.

“Nếu còn có tinh thạch nào gần đó thì cho hết vào nhẫn không gian.” Thanh Liên lại truyền âm cho Chí Nam thông qua trận pháp theo dõi.

Chí Nam nhìn xung quanh, thật may mắn vì toàn bộ tinh thạch kiếm được từ gạo linh khí đều được Phạm Ngọc Châu lưu giữ trong nhẫn không gian rồi. Cùng lúc đó Phạm Ngọc Châu cũng lấy nhẫn không gian ra, nhìn vào trong thì thấy tinh thạch bình thường, lúc này bà mới an tâm. Thế nhưng...

“Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?” Phạm Ngọc Châu nghi hoặc, nói: “Có lẽ nên mời luyện trận sư của Trần gia, Bạch gia tới đây.” Luyện trận sư tinh thông kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, lí giải mọi sự trên đời.

“Nương à, chúng ta không thể bán gạo nữa sao?” Nữ hài tử tên Kim Bảo xụ mặt hỏi. Nhờ bán gạo linh khí mà đám trẻ mới cải thiện bữa ăn, được ăn những món trước giờ chưa từng nếm tới, còn được ăn vặt nữa.

“Đừng lo, ta sẽ sớm tìm ra cách thôi.” Phạm Ngọc Châu xoa đầu đám trẻ, an ủi tụi nhỏ. Bà quay sang Chí Nam, nói: “Tiểu tử, con hãy đi mời luyện trận sư của Trần gia, Bạch gia tới đây đi.”

“Chí Nam, hãy ngăn bà ấy gọi luyện trận sư của hai nhà kia tới.” Thanh Liên lại truyền lời cho Chí Nam.

“Nương à, không cần gọi bọn họ tới đâu.” Chí Nam gãi gãi đầu nói: “Thật ra có một chuyện con đã giấu người hai tuần nay.”

Chí Nam lại gần Phạm Ngọc Châu, nói nhỏ vô tai bà. Sau khi nghe xong, bà nhéo má Chí Nam một cái, nói: “Được rồi, chút nữa ta sẽ tới phòng của sư muội con. Thật tình, có gì bí mật cứ nói đi, ngại gì không biết nữa.”

Chí Nam cười cho qua chuyện, ở đây còn có vài linh sư của Trần gia, sao có thể nói ra bí mật được chứ.

“Phạm phu nhân, tất cả mạ đều không còn linh khí bên trong nữa rồi...” Một lão bệnh nhân nói, lão vừa là bệnh nhân, vừa là người Phạm Ngọc Châu thuê để gieo vụ và thu hoạch.

“Phải làm sao đây, gạo linh khí lại không có linh khí...” Một nông dân khác lại nói.

“...”

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Phạm Ngọc Châu đành nói: “Các vị, có lẽ hôm nay không thể sản xuất gạo linh khí rồi.” Bà quay sang đám linh sư đến từ Trần gia, nói: “Chư vị, cảm ơn các vị đã giúp đỡ, khoản thời gian này có lẽ các vị nên nghỉ ngơi, đợi khi tình trạng này được làm rõ ta sẽ báo cho chư vị sau.”

Phạm Ngọc Châu vừa dứt lời thì đột nhiên toàn bộ người có mặt tại cánh đồng này đồng loạt ngất đi, nằm bệt xuống đất, chỉ trừ bà và Chí Nam.

“Chuyện gì thế?” Phạm Ngọc Châu chưa kịp hiểu chuyện đang xảy ra thì Thanh Liên đã xuất hiện ở trước mặt bà, chân vẫn giữ nguyên tư thế lúc trên giường. Thanh Liên giơ tay chạm vào mặt đất, đầu niệm chú ngữ.

“Ủa, sao con bé lại ở đây được?”

Vầng sáng chú ngữ bên dưới mặt đất phát ra, cùng lúc đó, Thanh Liên thu được một loạt thông tin lớn. Cô bé lẩm bẩm: “Chẳng trách...”

Nơi này, cả trấn Văn Lang này, đã bị ai đó thiết lập trận pháp phong tỏa không gian, không chỉ vậy, trên đó còn một trận pháp huyết tế nữa. Bố trí trận pháp với khu vực rộng thế này, lại dùng bao nhiêu tầng ẩn chú che giấu, bảo sao Thanh Liên không thể phát hiện ra được.

“Nơi này xuất hiện truyền thừa...” Thanh Liên nói.

“Hả, thật ư?” Chí Nam kinh ngạc hỏi.

Thanh Liên gật đầu, nói: “Trước khi xuất hiện truyền thừa sẽ có những điềm báo như thú triều, linh khí mọi vật xung quanh bị hút cạn, sau đó truyền thừa sẽ mở ra.”

Thú triều vừa rồi gồm ba yêu tộc: Điện Lang, Vân Du Tước và Phong Linh Miêu. Trong đó Phong Linh Miêu là yêu tộc mẫn cảm nhất với âm khí của truyền thừa. Còn hai tộc thú kia, sợ rằng là do người dẫn đến, cố ý che giấu dị tượng truyền thừa mở ra.

“Truyền thừa? Là truyền thừa của ai, linh Đồ... Linh Sĩ sao?” Vẻ mặt Chí Nam trở nên hưng phấn, có chút tò mò nhẹ.

Thanh Liên suy nghĩ chút, nói: “Ít nhất là... Bậc Tướng lĩnh.” Truyền thừa của linh Sĩ sợ là còn chưa đủ để kẻ phía sau này mạo hiểm bố cục thú triều vừa rồi, chắc chắn là truyền thừa của linh sư Tướng lĩnh mới có thể làm kẻ này động tâm.

“Này này... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao con lại có thể nhìn, nghe được bình thường như thế?” Phạm Ngọc Châu bị bất ngờ quá độ, bà quay sang Chí Nam, véo má cậu một cái, nói: “Tiểu tử, đây là bí mật con muốn nói cho ta?”

“Ai da, nương à, con không cố ý giấu đâu?” Hu hu, tại sao lần nào cũng là cậu bị nhéo chứ.

Thế là Chí Nam phải giải thích cho bà về toàn bộ việc đã xảy ra hai tuần nay cũng như Thanh Liên có thể dùng dao động linh khí mà nghe, nhìn được. Biểu cảm của Phạm Ngọc Châu vô cùng phong phú, từ bất ngờ, ngỡ ngàng, sáng tỏ cho tới giận dữ, phẫn nộ khi biết y quán tâm huyết của mình lại là cái bia để tam đại gia tộc nhắm vào.

Bà vẫn có phần khó tin lắm. Cũng dễ hiểu thôi khi một người lớn như bà nghe những phân tích của một đứa trẻ tám tuổi ấy, chắc chắn cho rằng đứa trẻ ấy chỉ đang kể chuyện cười mà thôi.

Thế nhưng sự việc bày ra trước mắt này, bà không thể không tin được. Những bệnh nhân nhiễm tà kia nói không ngoa là người thực vật, còn Thanh Liên, cô bé hoạt động chẳng khác gì người bình thường cả.

Bên cạnh đó, Thanh Liên còn là một luyện trận sư, Phạm Ngọc Châu nhớ lại cảnh tượng Thanh Liên đột nhiên xuất hiện vừa rồi thì bị chấn động không nhẹ. Thiên tài luyện trận sư của trấn Văn Lang này là Trần Minh Công cũng chỉ mới vẽ được những trận pháp đơn giản như trói, hỏa trận, thủy trận, phong trận... mà thôi. Trình độ luyện trận so với Thanh Liên trước mắt này, kém xa một trời một vực.

Lúc này dường như bà nhìn không thấu Thanh Liên nữa rồi, cảm giác Thanh Liên mang đến cho bà vô cùng bí ẩn, thâm sâu. Lúc Chí Nam còn đang giải thích thì trận pháp Thanh Liên bày ra đã mờ nhạt dần.

Thanh Liên mở mắt ra, nhíu mi khó hiểu. Có chút rắc rối rồi, một cái là Huyết Tế trận còn một cái là trận pháp có liên quan đến ánh trăng, hai thứ này thuộc nhóm trận pháp Thanh Liên chưa từng nghiên cứu qua.

Bỗng nhiên Phạm Ngọc Châu quơ quơ tay trước mặt Thanh Liên, như để kiểm chứng lời giải thích của Chí Nam. Bà tò mò hỏi: “Con thật sự nhìn được sao, đây là số mấy?” Bà giơ hai ngón tay ra, Thanh Liên lập tức trả lời đúng hai ngón.

Bà giơ ba ngón, Thanh Liên trả lời ba, giơ bốn trả lời bốn, tất cả đều đúng. Lúc này bà đã thật sự tin là Thanh Liên có thể nhìn thấy rõ. Nếu vậy thì căn bệnh này...

Dường như Thanh Liên biết bà đang suy nghĩ gì đó, nói: “Chỉ có linh Sĩ mới có thể dựa vào linh khí để nhìn.” Dù sao phải đến linh Sĩ nhị tinh Thanh Liên mới có thể dựa vào dao động linh khí mà nhìn rõ, tuy nhiên có vài thứ còn rất hạn chế tỉ như sức mạnh nguyên tố.

“Cũng phải...” Bà thở dài một tiếng. Nghe được, nhìn được thì như thế nào, cũng chỉ có thể ở yên một chỗ mà thôi. Cô bé này là luyện trận sư, thần thông quản đại, xuất quỷ nhập thần so với những bệnh nhân khác cũng chỉ ở yên một chỗ mà thôi.

Có điều, bà chưa từng nghe Thanh Liên than vãn, tuyệt vọng hay bất lực gì đó như những bệnh nhân kia, cũng chưa từng khóc nháo qua. Tĩnh lặng đến mức đáng sợ, một nữ hài chỉ mới tám tuổi, tại sao tâm tính lại vững vàng thế này.

“Sư muội, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây. Nếu linh khí cứ bị hấp thu thế này sao có thể sản xuất gạo linh khí được?” Chí Nam nhìn Thanh Liên, cậu vô cùng tin tưởng Thanh Liên sẽ có cách nào đó.

Suy nghĩ của Chí Nam rất đơn giản, nếu linh khí bị rút đi sẽ không bán được gạo, mà không có gạo sẽ không có tinh thạch, không có tinh thạch thì cuộc sống sẽ lại khó khăn lần nữa.

Thanh Liên lại suy nghĩ khác, đây có thể chính là cơ hội để phá cục diện này. Việc mỗi ngày giết một đứa trẻ kia không phải là ngẫu nhiên, mà là sắp đặt cho trận pháp huyết tế này.

Nếu Hồ gia biết về truyền thừa sắp mở, bọn họ sẽ không mạo hiểm đối đầu với hai nhà kia và ngược lại, vậy chỉ có thể nói khả năng rất lớn là thương đoàn Ngục Môn kia. Đồng thời xuất ra hai loại trận pháp cao giai thế này, chỉ sợ truyền thừa này không chỉ là Tướng lĩnh bình thường.

“Ta đã rút toàn bộ đoạn ký ức vừa rồi của bọn họ, lúc này người chỉ cần thông báo với bọn họ nghỉ làm một tuần để tân trang lại y quán là được.” Thanh Liên đưa ra yêu sách.

“Cách làm này hợp lí đấy, nhưng không thể kéo dài được.” Phạm Ngọc Châu nói. Theo bà, việc sửa sang y quán này chỉ mất khoảng hơn một tuần là cùng, không thể che giấu được lâu.

“Tuần sau, cuộc chiến sẽ nổ ra.” Giọng điệu Thanh Liên vô cùng chắc chắn, thậm chí cô bé đã xác định, vào ngày trăng tàn xuất hiện, Ngục Môn sẽ ra tay, cuộc chiến sẽ bắt đầu.

“Hai người phải phối hợp, diễn một vở kịch cho bọn họ xem.” Một vở kịch đau thương mất mát, phẫn nộ vì đám trẻ bị giết đi.

Vào lúc này, tam gia Hồ Hải đã rời khỏi Xuân Ý lâu, trong phòng chỉ còn lại đám người mặc đồ đen kia. Cả căn phòng bị cách âm, từng tiếng lẩm bẩm truyền trong đó.

“Ta không hiểu, Già La, vì sao mà ngươi cứ phải thỏa hiệp thế này...” Tên Đao Quỷ Ly Quân bất mãn nói.

“Phải đấy, trước sau gì cũng sẽ huyết tẩy toàn bộ trấn Văn Lang này, ba thế gia kia rồi cũng sẽ hủy diệt, cần gì phải dây dưa nhiều thế.”

“Không phải chỉ cần xuất ra thực lực mạnh nhất là có thể hủy diệt bọn họ rồi sao?”

“...”

Từng lời bất mãn phát ra, tuy không phục nhưng bọn chúng buộc phải nghe theo gã luyện trận sư Già La này, bởi hắn không chỉ là thủ lĩnh của nhóm mà còn là đồ đệ của tông chủ.

“Đám thất phu chỉ biết chém giết các ngươi đúng là ngu ngốc. Được rồi, để ta nói thẳng.” Già La giải thích: “Sở dĩ không cho các ngươi trực tiếp đánh với ba gia tộc là vì muốn các ngươi giữ lại chiến lực của mình, chuẩn bị cho việc đột kích truyền thừa.”

“Cái gì, truyền thừa sao...” Ly Quân kinh ngạc, trong ánh mắt hắn hiện lên sự tham lam. Nhờ đạt được cơ duyên truyền thừa, có được đao pháp Càn Long Tru Thiên hắn mới có thể tung hoành giang hồ. Hắn là người vô cùng hiểu rõ truyền thừa có bao nhiêu lợi ích.

“Tại sao ta lại không biết nhỉ...”

“Sao các ngươi biết được, việc này chỉ có tông chủ và các thủ lĩnh mới được biết.” Già La khinh bỉ nói.

“Rốt cuộc là truyền thừa của ai...” Đám người đó bắt đầu tò mò, khuôn mặt của Già La cũng rất suy tư, gã nói: “Sư phụ cũng không tra rõ là ai nữa, có điều, khả năng rất lớn là của hai nhân vật xuất hiện chín vạn năm trước: Lí Bí và Trần Bá Tiên.”

“Cái gì, Vạn Xuân Vương Lí Bí...”

“Không thể nào, Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên...”