Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 27: Sóng ngầm (4)




Ầm... ầm...

Ào... ào... ào...

Cơn mưa đêm lạnh buốt trút xuống cánh rừng, làm ướt sũng cả người đám đệ tử Quang Huy tông, bọn họ băng qua cơn mưa lạnh hướng về ngọn núi của mình.

Các lão sư, trưởng lão vừa bảo vệ lũ trẻ vừa đánh giết tà linh nên uy lực kém hơn bình thường. Ai cũng hiểu được điều này nên việc tiên quyết là dẫn đám trẻ về tới ngọn núi, ở đó có trận pháp phòng hộ của Trần Lĩnh sẽ an toàn hơn, lúc đó bọn họ mới có thể toàn lực ứng phó với đám tà linh.

“Nhanh lên, sắp tới rồi.”

“Ta sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa đâu...”

“Hu hu, tốt quá rồi...”

Phụt!

Bỗng nhiên một cành cây bắn xuyên qua lồng ngực của một nữ hài, giết chết nàng ta trong thoáng chốc.

“Không, đệ tử của ta...” Lão sư của nàng ta chặt cái cây kia đi, ẵm lấy đệ tử của mình, kiểm tra thì không còn hơi thở nữa.

Các trưởng lão dâng lên cảnh giác, phát tan thần thức ra xung quanh. Nhị trưởng lão không nhịn được nói: “Sinh vật xung quanh đã bị tà linh xâm thực rồi.”

Nữ hài vừa chết kia đột nhiên có dị động, thịt thối rữa một cách nhanh chóng, trở nên đen kịt, lão sư nàng ta vội vàng quăng thân xác đi. Tại nơi đó nữ hài đứng bật dậy, ánh mắt trở nên đỏ tươi âm u, móng tay dài ra, răng nanh trở nên sắc nhọn.

Gào... Nữ tà linh vừa định tấn công thì bị một kiếm của tam trưởng lão chém chết, ông ta quát to: “Chạy lên núi mau, không được quay đầu lại.”

Hỏa Lang Vũ Kích – Tam trưởng lão chém ra một kiếm đốt cháy hàng cây bên trái đám trẻ.

Bôn Lôi Hạc Thiểm – Nhị trưởng lão xuất ra đao phát lôi điện đánh về phía hàng cây bên phải, kết hợp với công kích của tam trưởng lão tạo thành một bước tường mở đường cho lũ trẻ chạy lên núi.

Đám cây tà linh bị lửa, điện bén qua trở nên quằng quại đau đớn. Phẩm cấp bọn chúng quá thấp nên chết dưới hỏa đạo, lôi đạo. Thế nhưng trận mưa này quá lớn, bức tường lửa này đang lu mờ dần, đám trẻ phải tăng tốc hơn nữa.

Cuối cùng tất cả đệ tử đã lên được ngọn núi của chiến linh sư, sau đó các lão sư học đường thi triển thủ ấn mở trận pháp phòng hộ của Trần Lĩnh khiến cho đám tà linh không thể thâm nhập vào được, cả cơn mưa cũng bị ngăn lại. Còn các trưởng lão bên ngoài vẫn chiến đấu với đám tà linh.

Có đệ tử không nhịn được, hỏi lão sư mình: “Sư phụ, tại sao các ngài ấy lại không vô đây?”

Vị sư phụ kia, trong mắt hiện lên chút bất lực, nói: “Họ không thể vào được, tà linh xuất hiện sẽ không dừng lại cho đến khi tiêu diệt hết tất cả hoặc bị tiêu diệt. Nếu để thế bọn chúng sẽ sản sinh ra càng nhiều tà linh, nếu có con may mắn tìm được lỗ hổng ra khỏi không gian này, đó sẽ là họa của người dân bên ngoài.”

Những đệ tử khác xì xầm to nhỏ, những câu hỏi khác bắt đầu nói ra: “Lão sư lão sư, tà linh là gì?”

“Sinh vật đó ta chưa thấy bao giờ...”

“Con quái vật khổng lồ kia là...”

“...”

Trong đám đông hỗn loạn, Chí Nam tìm được đám đồng học của mình, thế nhưng cậu tìm mãi mà chẳng thấy Thanh Liên đâu cả.

Ào... ào...

Cơn mưa rơi nặng hạt, vừa rồi lúc Thanh Liên chạy thì một cành cây phóng ra giết chết nữ hài bên cạnh, Thanh Liên lại nhìn thấy những bóng đen kia, cô bé cảm thấy đám tà linh này dường như không hề để ý đến mình, thế là cô bé đứng lại.

Trong rừng tối, xung quanh là tà linh đang lao lên tấn công các trưởng lão, Thanh Liên vẫn đứng một mình ở đó, dường như trong mắt lũ tà linh không hề có sự tồn tại của Thanh Liên.

Tại sao lại như thế? Ánh mắt Thanh Liên hiện lên sự kinh ngạc, cô bé quay đầu lại, nhìn thấy đám thú vật bị nhiễm tà xông đến, bọn chúng bước qua người cô bé như không hề nhìn thấy Thanh Liên.

Rốt cuộc đây là chuyện gì? Thanh Liên đưa tay lên nhìn, bàn tay vô cùng bình thường, không có dấu hiệu bất thường nào. Những bóng đen mà Thanh Liên thấy vẫn luôn hiện diện bên cạnh lũ tà linh kia.

Ánh trăng bị cơn mưa làm nhòe đi, ở phía sau Thanh Liên hiện lên một cái bóng lên, cô bé quay người lại, có một con sói lớn nhìn chằm vào mình. Con sói có ánh mắt âm u, đã bị nhiễm tà rồi, khác với đám tà linh kia, dường như nó thấy được Thanh Liên thì phải.

Trước giờ Thanh Liên chưa từng coi thường cảm giác của mình, cô bé vội vàng nhảy lên những cành cây mà chạy đi, về hướng ngọn núi của mình.

Ấu... ấu... Con sói tru lên một tiếng, vọt theo sau Thanh Liên. Nó nhìn thấy Thanh Liên rõ ràng, không hề mù quáng như đám tà linh kia. Tiếng tru của nó kéo theo một vài con tà linh quay sang đuổi theo Thanh Liên.

Cùng lúc này, tại không gian lĩnh vực của con yêu xà, xung quanh bóng tối hiện lên tử quang của lôi điện. Thủy nguyên tố của Võ Cực Lạc bị quy tắc lĩnh vực áp chế khiến thực lực của bà suy giảm, chỉ có thể dựa vào kiếm ý mà đối đầu với nó.

Đoạn Thiên Tì.

Kiếm quang lóe sắc mang theo kiếm ý mãnh liệt bắn về phía hắc xà, trước đó hắc xà đã bị kiếm ý chém qua, nó biết rằng kiếm ý có thể đánh được với nó nên khôn ngoan sử dụng lôi điện trong lĩnh vực ngăn cản kiếm ý chém vào, dựa vào bóng đêm mà trốn khỏi tầm mắt của Võ Cực Lạc.

“Lại trốn nữa.” Bà dâng cao cảnh giác nhìn xung quanh, lĩnh vực phong tỏa thần thức, căn bản không thể cảm nhận được vị trí trong bóng đên thế này, chỉ có thể bị động phòng bị.

Thân ảnh hắc xà vừa hiện ra bà lập tức phóng kiếm ý về phía đó, nó liền lặn đi. Quá trình cứ lặp đi lặp lại như thế, kiếm ý của bà bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, cứ tiếp tục thế này không phải ý hay.

Xẹt xẹt... Lôi điện phía trên bất ngờ tập kích, Võ Cực Lạc giơ kiếm ra đỡ lấy. Dòng điện tê tê giật qua người khiến bà phải thoái lui.

Có sát ý.

Phía sau bà, ba cái miệng khổng lồ từ trong bóng tối há ra, vừa rồi bà bị điện giật, cơ thể bị tê liệt trong vài giây.

“Thật khốn khiếp.” Con yêu xà này quá giảo hoạt, lựa ngay lúc này mà tấn công.

Bạo Viêm Vẩn Thạch.

Bỗng nhiên một hỏa thạch từ bên trên xuất hiện, nó đi qua một vòng tròn chú ngữ tán ra nhiều hỏa thạch khác đánh xuống người yêu xà. Yêu xà ăn đòn đau lại lẩn vào trong bóng tối.

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh không quay lưng lại mà lau đi vết máu trên miệng, giọng điệu coi thường nói: “Có một con giun mà bà cũng không đánh lại được.”

Võ Cực Lạc vừa có chút xúc động, bị lời nói khinh thường làm cho mất bình tĩnh, chỉ vào phía sau Trần Lĩnh, nói: “Này lão già, ông mắt mù à, con yêu xà này đã tiệm cận quân Vương rồi, mạnh hơn cả năm đó nữa.”

“Lí do lí trấu.” Trần Lĩnh vẫn giữ giọng điệu coi thường kia.

“Ông...” Võ Cực Lạc nghiến răng, bỗng cả hai người lập tức nhảy ra khỏi chỗ này, hàng chục đạo lôi điện đánh xuống ngay sau đó.

Tử quang lóe lên trong bóng đêm, làm lộ ra hàng trăm cặp mắt của yêu xà, Trần Lĩnh cảm thấy thực lực của yêu xà càng lúc càng tăng lên, sắp đột phá rồi. Cả hai người dâng lên cảnh giác cao độ.

“Lệ Kình, bảy năm không gặp ngươi lại học được nhiều thứ hay ho nhỉ.” Trần Lĩnh kết trận, hỏa nguyên tố xung quanh rực lửa, trận pháp này của ông làm cho quy tắc của lĩnh vực vô hiệu áp chế. Ông truyền âm cho Võ Cực Lạc: “Lĩnh vực vừa là điểm mạnh của quân Vương, cũng vừa là nhà giam tức thời. Võ Cực Lạc, bà chuẩn bị đi, ta sắp tạo nên vụ nổ lớn.”

“Hừ, cần ông nhắc chắc.” Võ Cực Lạc hiệu triệu thủy nguyên tố tạo thành hộ thuẫn quanh mình.

Ngay khi con hắc xà phát động công kích, Trần Lĩnh lập tức động niệm, cả không gian lĩnh vực lóe sáng, sụp đổ trong khoảnh khắc đó.