Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 198: Văn thái sư




Chí Nam, Phạm phu nhân cùng đám trẻ đáp xuống một bìa rừng, không khí nơi đây trong lành, không nhiễm huyết tinh, không bị yêu thú cuồng bạo làm loạn.

“Đây là nơi nào?” Chí Nam tò mò tự hỏi.

Phạm Ngọc Châu bắt lấy một nhúm cỏ ở bìa rừng, vừa nhìn hai mắt liền sáng lên: “Ngưng Huyết Thảo giá trị ngàn vàng chỉ có độc nhất ở rừng Ba Vì.” Bầu trời lúc này có tối mờ bà cũng có thể nhìn ra rõ thứ thuốc quý này.

“Mẫu thân, nói vậy chúng ta đang cách tiền tuyến rất gần rồi.”

Bỗng nhiên những huyết chú trên đất xuất hiện, những huyết chú đáng lẽ đã bị các Vương dọn dẹp, phát ra huyết quang.

Chí Nam kinh hãi kéo mọi người về sau lưng: “Một loại truyền tống trận nào đó. Hơn nữa xung quanh đây lại có rất nhiều.”

Gé... é...

Gé... é...

Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ trong huyết trận, những cái chân đen kịt từ từ thò lên, hàng trăm hàng nghìn bóng đen xuất hiện.

“Góa Phụ Hắc Chu, Bích Huyết Hạt, U Minh Dực... Tất cả là yêu thú cấp quân Vương.” Chí Nam từng thấy trong sách lúc còn ở Quang Huy tông, hắn cảm nhận một loại áp lực khủng khiếp tỏa ra từ chúng.

Mỗi loại yêu thú lên tới hàng vạn con.

“Dân chúng trong thành đang di dời tới đây, bọn họ sẽ chết hết mất. Truyền tống phù trong tay chỉ còn lại một tấm, nếu dùng cả tinh thần lực có thể truyền tống thêm hai lần, muốn trở về báo tin là không thể.”

Chí Nam bỗng cảm thấy bế tắc, cảm thấy bản thân lúc này thật nhỏ bé, hắn chẳng thể làm gì cả.

“Chí Nam, làm sao bây giờ?” Phạm phu nhân nhìn hắn.

“Ca ca, bọn muội sợ quá...”

“Ca ca...”

Bọn họ đang nhìn Chí Nam khiến hắn bừng tỉnh, phải rồi, họ là thân nhân của hắn, những người quan trọng nhất. Hắn đã mất họ một lần, cảm giác ấy hắn không muốn phải trải qua lần nữa.

“Dân chúng thành Thăng Long, những bằng hữu của ta, xin lỗi.” Chí Nam khởi động truyền tống phù, dịch chuyển bọn họ khỏi đây.

Đám yêu vật phá hủy cả rừng xanh, xé xác những gì trong tầm mắt của chúng.

Rầm... rầm...

Trụ Vương không biết đã bước lên bao nhiêu bậc thang rồi, mỗi bậc đều là một lần gột rửa cơ thể. Lão cảm nhận được cả sinh mệnh lẫn thân thể mình xảy ra biến hóa, như thể nó đang thoát li thế gian.

Theo lý mà nói lúc này lão đang mạnh nhất, cũng là lúc suy yếu nhất nhưng chư Hoàng không hề di động, chỉ đứng nơi xa nhìn Trụ Vương bước lên các bậc thang.

Bước qua nửa đường, tốc độ của lão bắt đầu chậm đi, mỗi một bước chân như có hàng vạn sợi xích vô hình trói buộc, lam quang hiện trên đỉnh đầu, từng tia chớp phóng liên tục xuống người Trụ Vương.

Tống Hoàng ở bên ngoài cầm sẵn một quyển trục, đối chiếu với những gì xảy ra trước mắt: “Thiên Phạt giáng tử lôi. Một sinh mệnh sinh ra trong thiên địa, lại muốn thoát li nó không tránh được việc đối mặt với vạn đạo thiên lôi.”

“Đây chính là pháp tắc thiên địa, lão già đó có thể chống đỡ được không?”

Trụ Vương bỗng cười lạnh, lão đưa thân mình ra đỡ lấy tia sét đầu tiên. Một luồng lục khí thoát ra khỏi thân thể bị Trụ Vương bắt lấy. Trụ Vương nhìn đạo lục khí với ánh mắt khoái ý: “Tiểu tử, ngươi đúng là gan bằng trời.”

Lục khí từ từ nặn ra nhân diện, là Thanh Vương Trịnh Tráng, hắn cắn răng: “Sao có thể, ta đã xóa sạch toàn bộ cảm xúc, vì sao ngươi vẫn phát hiện?”

“Công pháp của lão phu liên quan đến thất tình lục dục, chỉ một tia cảm xúc nhỏ thôi ta có thể bắt được. Khoảnh khắc lão phu bước lên Thông Thiên Đại Lộ, ngươi đã để lộ cảm xúc của bản thân rồi.”

Cũng phải, cảnh tượng đấy quá phô trương, lão tự nhận nếu bản thân ở bên ngoài cũng sẽ không kìm lòng được, huống hồ bản thân trực tiếp bước lên đây.

“Khà, tiểu tử ranh ma, hi vọng ngươi đủ cường đại để chịu đựng thiên lôi.” Trụ Vương giơ lục hồn của Thanh Vương lên phía trước, để hắn hứng chịu thiên lôi giáng xuống.

“A...” Một một đạo thiên lôi đánh vào linh hồn khiến Thanh Vương kêu gào thảm thiết.

“A... Dừng lại... Đi...”

Ầm... ầm... ầm...

Hơn chục đạo thiên lôi giáng xuống, linh hồn Thanh Vương hóa thành tro bụi, Trụ Vương hừ lạnh một tiếng, lão tiếp tục bước lên. Đôi bàn chân lúc này đã quá nặng rồi.

“Chết tiệt, Thiên Quy Giới Luật trở thành gông siềng kìm hãm lão phu, lúc này còn mạnh hơn vài phần nữa.” Trụ Vương dứt khoát dùng linh lực phóng đi.

Thiên lôi liên tục giáng xuống linh hồn Trụ Vương, lão cảm nhận được linh hồn chịu không nổi nữa, lập tức thi pháp. Trước ngực là hình xăm chiếc cốc xuất hiện.

Thương gia chí bảo – Tứ Dương Phương Tôn!

Mỗi một hồn thể xuất ra bị thiên lôi đánh nát. Toàn bộ hồn thể tích trữ của lão đều tiêu sạch rồi, lúc này chỉ có bản thể lão đối mặt với Thiên Phạt...

Gào...

Hắc Long uốn lượn quanh thân, dưới lực lượng thanh tẩy, từ từ hòa làm một thể với Trụ Vương, trên đầu lão xuất hiện viên châu đen.

“Thần Cách đã hình thành.” Ánh mắt Tống Hoàng hiện lên vẻ tham lam. Chỉ một viên châu bé nhỏ thôi đã làm khuấy động chư Hoàng bên ngoài.

Từ trên tinh không, một cột sáng xuyên qua tầng tầng vị diện, bao phủ toàn thân Trụ Vương, tinh quang chói lọi, lão đã siêu việt nhân gian rồi, linh hồn đang hợp nhất cùng đại đạo bao la.

Lúc này cột sáng đã cách li hoàn toàn lão với bên ngoài.

“Vậy ra đây là cảnh giới phi thăng, thoát li phàm trần sao?” Trụ Vương đã nhìn thấy bậc thang cuối cùng rồi, lão cảm thấy bản thân đã trải qua cả trăm năm, lực lượng cơ hồ đạt đến thời kỳ đỉnh phong của lão.

Bỗng hàng trăm đạo thiên lôi trở nên mạnh khủng khiếp, chạm tới chung cực lôi kiếp, giáng xuống người Trụ Vương, đánh nát cả không gian hộ thân, trực tiếp nhắm vào chân hồn.

“Đây là Tiên Kiếp, bọn chúng muốn cướp lấy Thần Cách lão phu.” Trụ Vương đã dự liệu được.

Sái Bồn – Hoang Thủ Phong Thể!

Hắc thủ của Trụ Vương tản ra tám hướng, chống lại tiên kiếp, đáng tiếc lực lượng quá áp đảo, hắc thủ bị đánh nát làm Trụ Vương nhận tổn thương.

Bị Tiên Kiếp tổn thương, bị pháp tắc thiên địa trói buộc thân thể, chiến ý Trụ Vương càng cháy mãnh liệt, lão muốn lên cao, lên cao hơn nữa.

“A...”

Càng gần điểm cuối cùng, Thiên Quy Giới Luật càng siết chặt thuật pháp của lão, công pháp như Thất Diệp Ma Tâm, các tiên gia bí pháp đều không thể sử dụng nữa.

Trụ Vương dùng ý chí bản thân tiếp tục phóng lên dưới hàng vạn lôi điện giáng xuống. Một chiếc đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ biến mất.

“A...”

“Hiến tế toàn bộ tộc nhân để bước đến đường này, chẳng lẽ lại thất bại sao?”

Ở một nơi thần bí, một người đàn ông với ba mắt, cưỡi trên lưng yêu thú đang nhìn về cột sáng mà nhíu mi: “Không ổn, chủ quân xảy ra chuyện rồi. Ngài là hi vọng phục quốc, là người mang theo hi vọng trở thành tồn tại tối cao, tuyệt không thể mất ngài.”

Người đàn ông lấy ra một quyển trục trắng tinh, lẩm bẩm: “Giấy này đúc từ chân thể, linh hồn của đám Hoàng năm đó chủ quân tiêu diệt, đã đến lúc sử dụng nó rồi.”

“Lấy anh linh tế trời!”

“Lấy huyết nhục tế đất!”

Người đàn ông bắt đầu vẽ chú ngữ trên quyển trục trắng. Mỗi một phù văn thành hình là mỗi một lần người đàn ông phun máu, máu chảy xuống từ thất khiếu.

“A... Ta không cam tâm.” Trụ Vương bị Tiên Kiếp đánh chết, chiếc đuôi cuối cùng của Cửu Vĩ Thiên Hồ tan biến.

Cột sáng tan biến, lão bị đẩy khỏi Thông Thiên Đại Lộ, rơi xuống phàm trần. Một bàn tay vô hình vươn ra muốn bắt lấy Thần Cách trên đầu lão.

“Cái gọi là tộc nhân gì đó, đều không quan trọng bằng mạng sống của bản thân. Chỉ cần lão phu sống qua đại nạn này, ta có thể bước lên Thông Thiên Đại Lộ một lần nữa.” Trụ Vương biết bản thân chỉ còn một mạng cuối cùng, lão dứt khoát từ bỏ Thần Cách.

Bốn đạo ánh sáng xuất hiện, lần lượt là Tử Linh Kỳ Lân, Hỏa Linh Phượng Hoàng, Thủy Linh Kim Quy, cuối cùng là Thiên Linh Lạc Hồng.

Tại ngọn núi sâu trong không gian của Vạn Xuân Vương, hai đạo chú ngữ xuyên quang không gian, bắn thẳng lên trời. Cột sáng cắt đứt cánh tay vô hình kia, nuốt chửng Thần Cách.

Tứ linh uốn lượn xung quanh hai đạo chú ngữ cùng Thần Cách. Sự việc diễn ra quá nhanh, lúc chư Hoàng bên ngoài bừng tỉnh thì...

Trận pháp trên quyển trục của người đàn ông thành, ánh sáng chú ngữ xuất hiện.

“Thiên Địa Khứ Hồi!”

Một cơn rung chấn khủng khiếp lan rộng ra toàn bộ mảnh thiên địa này. Đất bằng, sông suối, rừng xanh, biến sâu, cả bầu trời đang tan biến, cả thiên địa bị cuốn vào thời không trường hà. Cảnh tượng khiến chư Hoàng kinh hãi.

“Đây là chuyện gì?” Bọn họ cũng đang tan biến thành cát bụi, hòa vào thời không trường hà mà không rõ lí do.

“Là thuật pháp đó, thái sư, người còn sống sao...” Trụ Vương cười lớn: “Khà khà, lần tiếp theo lão phu nhất định sẽ khiến đám tiên nhân các ngươi đổ máu.” Lão cũng tan biến vào dòng sông ấy.

Bỗng đại trận hộ quốc Đại Việt bừng sáng, làm người nam nhân kia kinh hách: “Tín... Tín trận.”

“Không ổn, ta phải hủy trận pháp.” Dị biến phát sinh...

Một thiếu niên thư sinh, đầu đội kim miện, vận kim bào thêu kim long chặn ngay phía trước: “Đa tạ Văn thái sư trợ giúp chúng ta hoàn thành Thiên Đạo Đại Pháp, Luân Hồi Thiên Sinh.”

Người đàn ông nghiến răng: “Giỏi cho một Đại Việt cỏn con, kéo cả thiên địa vào bàn cờ này, tính kế lão phu.”

Thư sinh không để ý lời hắn, chỉ chắp tay: “Tại hạ là quân Vương đầu tiên của Lý gia, vinh hạnh được luận bàn cùng Văn thái sư huyền thoại của Thương triều.”

Bốn ma tượng khổng lồ xuất hiện quanh người đàn ông, cả một đại quân lộ ra phía sau lưng. Bốn pho tượng mở mắt, để lộ ra khí tức của một tôn Hoàng.

Tất cả đồng loạt tấn công thư sinh thiếu niên, đứng trước thế công mãnh liệt của vạn tinh binh,, hắn vô cùng bình thản, lấy ra một chiếc chuông.

Quỷ Khốc U Minh Vực!

Lĩnh Vực trải dài chục dặm bao phu tất cả, làm người đàn ông kia nghiến răng: “Thì ra đây là thứ cho ngươi tự tin.”

“Tốt thôi, đời sau Đại Việt sẽ không còn quân Vương như ngươi nữa.”

Thư sinh chỉ cười bình thản: “Vì Đại Việt, tất cả hi sinh đều đáng giá.”