Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 193: Hắc Long Thiên Mệnh!




“Hắc Long của thời đại này...”

“Chính là ngươi!”

Vù... ù... ù...

Cuồng phong nổi lên, giữa hai người đang bình chân như vại lại như hai cơn sóng lớn.

Trụ Vương chỉ chăm chú quan sát Thanh Liên. Lão không cảnh giác đã có những trận pháp mờ ảo bao vây.

“Nhân Hồn, Tà Chủng và Tiên Tâm. Tam đại khí tài vốn không thể dung hòa, nay cả ba thứ lại nằm trên người ngươi. Tiểu oa nhi, thiên địa hài hòa, lấy một phải trả lại một.”

Vù... ù...

“Ngươi dùng thọ nguyên đánh đổi lấy cơ duyên lớn thế này, sinh mệnh đã sắp đi đến hồi kết rồi.” Lão nhận ra điều dị thường, có chút nhíu mi: “Kỳ quái, mệnh cách vốn dĩ đã tận từ lâu, tại sao nữ hài này vẫn sống được tới bây giờ? Là liên quan đến Hắc Long Thiên Mệnh sao?”

“Chuyện này không quan trọng, cùng một thời đại chỉ có duy nhất một Hắc Long.” Trụ Vương giơ bàn tay phải ra, hướng về phía Thanh Liên. “Giải quyết ngươi củng cố Thiên Mệnh, con đường của lão phu càng thêm rộng mở.”

Ánh sáng chú ngữ lóe lên, đao ý mãnh liệt bốn phương tám hướng trút xuống người Trụ Vương. Cả một khu vực bị đao ý của Mộc Trung Nhân phủ kín, mờ mờ mịt mịt... có một tia dị quang lóe lên rồi vụt tắt.

Ánh sáng nhạt tản đi, thân hình Trụ Vương lại hiện ra. Tứ chi chảy máu, thân bị đao ý chém qua nhuộm đỏ da thịt, khuôn mặt dữ tợn phủ đầy huyết tinh.

“Lão ta thoát được trong khoảnh khắc cuối cùng...” Đôi tử nhãn, mũi, miệng của Thanh Liên chảy máu, đao ý của Mộc Trung Nhân quá mãnh liệt, nàng bị phản phệ rồi.

“Không còn Lĩnh Vực để tế hồn trùng sinh, đây là thủ đoạn tới từ công pháp của lão, Thất Diệp Ma Tâm sao?” Một tháng trước Thanh Liên liên tục quan sát, dùng tín trận phân tích công pháp từ Đại Trà, rõ ràng nó chỉ có tác dụng hấp thu cảm xúc.

“Lão ta có thể hạ gục Lang Hoàng lẫn Ngũ Vương, muốn đánh được lão chỉ có thể sử dụng Minh Long Hóa Kỹ chịu đòn, chờ Tín Trận phân tích lão.” Thanh Liên lập tức đưa ra đấu pháp, nàng vẫn luôn hiểu một đạo lý: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

“Tấn công nhanh đến mức lão phu không thể nhận ra...” Trụ Vương không để ý đến thương tổn của cơ thể mình mà vẫn nhìn chằm Thanh Liên. “Đao ý mỗi người là khác biệt, đây rõ ràng là của tiểu tử kia. Quả là kẻ đã trải qua khảo hạch, bản lĩnh có chút thú vị...”

Thất Diệp Ma Tâm – Long Nộ!

Minh Long Hóa Kỹ - Giáng Long Kích!

Hỏa long cùng bạch long chính diện giao phong, sóng linh lực bùng phát muốn thổi bay tất cả tồn tại xung quanh chục dặm.

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Tâm Liên!

Không gian xung quanh Trụ Vương xuất hiện vô vàn hỏa liên rực cháy, dưới một niệm của lão phát nổ tiêu tán toàn bộ phong long cuồn cuộn đâm tới.

Trong lúc giao chiến, Thanh Liên mơ hồ nhìn thấy bí mật của quân Vương, cảm nhận rất gần, nhưng lại không hề rõ ràng, có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách.

Hiện tại dù cho nàng có tu vi quân Vương cũng cảm thấy rất không chân thực.

Cả hai bên giao chiến, tuy thanh thế rất lớn, trải dài cả không trung nhưng dường như không tồn tại một chút sát ý nào, bọn họ vẫn đang thăm dò nhau.

“Vì sao nữ hài này không dùng lại chiêu thức đầu tiên? Hoặc là chờ thời khắc quyết định cho lão phu một đao, hoặc là bản thân đã không còn đủ khả năng thi triển.” Trụ Vương vừa công kích Thanh Liên vừa suy diễn.

“Dù thế nào cũng phải làm rõ chiêu thức đó, đao ý của tiểu tử kia là thứ cực kỳ nguy hiểm, có thể đe dọa trực tiếp đến chân hồn lão phu.”

Thất Diệp Ma Tâm – Nộ Vực!

Sái Bồn – Vạn Pháp Cách Không!

Không gian xung quanh Thanh Liên xuất hiện dị động, hỏa long bốn phương tám hướng tập kích Thanh Liên, cùng một cách thức nàng đã thi triển lên người lão.

Minh Long Hóa Kỹ – Long Thôn Bách Pháp!

Long khí gia trì thân thể của Thanh Liên trước hàng vạn hỏa long kia. Chỉ trong chưa đầy một cái nháy mắt, Thanh Liên lĩnh phải thương tổn cực lớn, tinh thần suýt chút sụp đổ.

“Hỏa long này có thể khắc chế Minh long Hóa Kỹ...” Thanh Liên chưa kịp nhìn thấu thì Trụ Vương cười khẩy.

“Hỏa sinh ý niệm tiệm cận tới kiếm ý, đây chính là khắc tinh lớn nhất đối với công pháp chủ phòng kết hợp Thâu đạo đó của ngươi.” Trụ Vương nhìn thẳng vào đôi tử nhãn trầm tĩnh kia: “Thân mang Tiên Tâm, ở dưới Nộ Vực của lão phu ngay cả một chút cảm xúc dao động cũng không có.”

Thanh Liên xoay trường thương trong tay, cắm mạnh xuống không trung, cả không gian như mặt đất muốn nứt toác ra.

Minh Long Hóa Kỹ – Long Tru Xung Phá!

Gào...

Long tru bành trướng, Trụ Vương lập tức tránh thoát, song lão ta nhận ra công kích này không nhằm vào mình mà hủy diệt toàn bộ oán linh phụ cận.

Trụ Vương lập tức hấp thu toàn bộ oán linh còn lại trở về thân thể. Ánh mắt lão bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Khá lắm, trước tiên tiêu diệt oán linh của lão phu, ngăn cản ta tiếp cận với nguồn sinh mạng vô tận.”

Thất Diệp Ma Tâm – Khu Diệm!

Mặt đất bán kính xung quanh chục dặm rực lửa, dung nham nuốt chửng đất bằng, cỏ cây. Đứng ở nơi Thanh Liên cũng cảm nhận hỏa ý cuồn cuộn.

Thất Diệp Ma Tâm – Vô Tận Hỏa Yêu!

Từ trong lòng dung nham, hàng trăm tia lửa phóng lên trời. Hỏa long, hỏa điểu, hỏa xà, hỏa miêu... Mỗi tia mang theo hình hài yêu thú khác biệt...

Tất cả đều mang theo hỏa ý khắc chế đối với Minh Long Hóa Kỹ, khi tất cả sắp tiếp cận đến Thanh Liên, cách nàng chưa tới một trượng thì...

Thiên Di Tiên Thuật – Ngục Trung Vô Tâm!

Toàn bộ ý niệm trong hỏa đạo bị tiêu trừ, Thanh Liên lĩnh nhận toàn bộ công kích. Hỏa diệm đốt cháy da thịt nhưng ánh mắt nàng vẫn giữ sự trầm tĩnh, không hề thấy đau đớn, tay phải nàng cầm chặt trường thương, trai trái nắm chặt lam châu của Mộc Trung Nhân.

Đại Địa Trung Vô Mộc!

Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá!

Gào...

Trường thương phóng khỏi tay, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long xé toạc không trung.

Trụ Vương không hề sợ hãi, lão muốn trực diện nghênh đón thì ánh sáng chú ngữ xuất hiện bốn phương tám hướng, đao ý của Mộc Trung Nhân chém toàn bộ đường lui của Trụ Vương.

Không có bất kỳ khẽ hở để tránh đòn. Nhưng trên môi Trụ Vương lại vẽ một nụ cười, sau lưng lão hiện ra hình ảnh của một con Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Thiên Hồ Nhất Vĩ!

Ầm... ầm...

Vù... ù... ù...

Dư lực khủng khiếp lan tỏa, bao phủ toàn bộ không trung. Khói mờ tan đi, Trụ Vương vẫn đứng nơi đó, trước ngực là trường thương dẫm máu đâm xuyên qua xương tủy.

“Đao ý của phụ vương kết hợp với Lĩnh Vực của người đã chém trúng, thế nhưng lão vẫn không chết?” Dù không như dự tính nhưng Thanh Liên vẫn luôn bảo trì sự trầm tĩnh, không có một tia hoảng loạn.

Ánh mắt trên khuôn mặt dữ tợn hiện lên chút mờ mịt, lão rút trường thương ra, tay phải bẻ gãy nó, tay trái cầm một cái đuôi hồ ly trắng như tuyết, hình xăm hồ yêu phía sau lưng đã mất đi một cái đuôi.

“Một đuôi của Thiên Hồ đã mất rồi... Để làm rõ bí mật cũng xứng đáng” Lão nhìn đến Thanh Liên, ánh mắt càng nghiêm nghị.

“Vừa rồi là trận pháp, cấu trúc thiên địa... Ngươi là pháp sư khởi nguyên, giống như người đó...” Lão thông qua Thanh Liên, hồi tưởng về một thân ảnh cố nhân ở thời đại rất xa xưa.

“Là người sao... Sư phụ của ta?”

“Văn thái sư?”



Tại một nơi tiệm cận lãnh thổ Đại Việt, một người đàn ông đằng không phi hành, tay đặt lên bảo đao vắt ngang hông, tay vuốt râu.

“Chung cực đao ý, Hắc Long Thiên Mệnh sao... Đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn... Đại kế sắp thành rồi, dù biết được điều này cũng không thể thay đổi điều gì.”

Bỗng một đoàn mây mù che trời lấp đất từ xa đang từ từ di chuyển tới. Trong mây mù là vô số binh sĩ đang hành quân. Trên khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một nụ cười không rõ ý vị.

“Đến lúc chào hỏi một chút vị bằng hữu tới từ Nguyên quốc của ta rồi.”

Thổ Long Di Hình!

Ba đạo thổ long như thái sơn trút xuống, muốn trấn áp trăm quân thì bị một bàn tay xuất hiện từ trong mây mù đánh tan. Một ánh nhìn chết chóc chiếu thẳng vào người người đàn ông.

“Trẫm vẫn đánh giá thấp quân Vương các ngươi rồi, sinh mệnh thật ngoan cường.” Một giọng nói vang vọng trong mây mù.

“Đại Vương đất Việt!”