Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 79: Nói lời hứa hẹn




Edit & Beta: Cafesvictim 
~ Thời gian ôn nhu nhất ~

Lúc hai người đến sân bắn, huấn luyện viên đang điều chỉnh súng, tuy rằng đã sắp đến mùa đông, nhưng anh ta vẫn mặc một cái sơ mi chữ T ngắn tay, cơ bắp rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, màu da cũng là màu đồng cổ đẹp nhất.

“Là anh ta sao? Nhìn có vẻ rất lợi hại.” Dạ Phong Vũ vừa đi, vừa nhìn chăm chăm huấn luyện viên từ xa.

Mặt Augustine không chút thay đổi nhìn lướt về phía chủ nhân sân bắn, người sở hữu bảo tàng vũ khí, James Oliver tiên sinh vô tội.

James lòng đang rỉ máu ——- cậu chỉ nói là muốn huấn luyện viên giỏi nhất thế giới, cũng không có yêu cầu huấn luyện viên không thể có bộ dáng cao lớn mê người.

“Xin chào.” Dạ Phong Vũ giơ tay, “Tôi là Frank.”

“Xin chào.” Đối phương tháo găng tay, “Becken.”

“Có muốn ra ngoài uống một ly không?” James hỏi.

Augustine lãnh khốc lắc đầu.

“Đừng nói là cậu dự định đứng mãi ở đây.” James đau đầu.

Augustine tỏ vẻ thừa nhận.

James hối hận, mình có lẽ căn bản là không nên dùng một số tiền lớn mời Becken, mà hẳn là nên tùy tiện nhặt một tên lang thang giữa đường nào đó về bổ sung là được.

“Súng của cậu rất tốt.” Becken thử cảm xúc một chút, “Ít nhất có thể tăng hai mươi phần trăm xác xuất bắn trúng đối phương cho cậu.”

“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Becken lắc đầu, nắm tay cậu điều chỉnh tư thế: “Huấn luyện viên đầu tiên của cậu thực không ra gì.”

Dạ Phong Vũ nhìn hắn cười: “Huấn luyện viên là James, nhưng nguyên nhân là do tôi.”

Becken nắm hai tay của cậu từ sau lưng: “Đây là tư thế có lợi nhất cho cậu.”

Augustine: “…….”

James đỡ trán, cứ như vậy, giây tiếp theo có lẽ sân bắn của mình cũng sẽ bị thu mua.

“Cậu rất thông minh.” Becken thả tay cậu ra, “Chắc là sẽ không tốn nhiều thời gian để học.”

“Có thể đạt hạng nhất không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Trên thế giới này, mọi việc đều có thể xảy ra.” Becken tùy ý mở một chai nước lọc, “Huống chi cậu có vũ khí, sân tập và huấn luyện viên tốt nhất thế giới.”

Dạ Phong Vũ nhắm vào hồng tâm nã một phát.

“Rất tốt.” Becken gật đầu, “Bây giờ tôi đã tin, huấn luyện viên của cậu đúng là James.”

Ba tiếng sau, Augustine hỏi: “Huấn luyện kéo dài bao lâu?”

“Thời gian kết thúc là ba giờ chiều, có điều bây giờ có thể ăn trưa trước.” James nói, “Muốn thử xì gà mới không? Hôm qua vừa chuyển từ Cuba về Milan.”

Augustine lắc đầu: “Cậu ấy không thích trên người tôi có mùi khói.”

James nghẹn một chút, mới nói: “Thật không dám tin, loại lời này dĩ nhiên có thể phát ra từ miệng cậu.”

“Vì sao không thể?” Augustine vẫn bảo trì tư thái quốc vương ——– là quốc vương cầm trong tay một cái khăn mặt.

“Vậy gặp lại sau bữa trưa.” Dạ Phong Vũ với lấy áo khoác bên cạnh, “Sáng nay cám ơn anh.”

Becken gật đầu: “Đừng khách sáo, lên lớp với cậu là một trải nghiệm rất thú vị.”

Nhìn thấy Dạ Phong Vũ đi ra khỏi sân bắn, biểu tình lãnh khốc của Augustine đã kéo dài cả một buổi sáng, rốt cục cũng có chút buông lỏng.

James cảm thấy mình hình như hơi dư thừa.

“Đã luyện tập suốt ba tiếng.” Augustine giúp cậu sửa lại tóc, “Chiều có cần tiếp tục nữa không?”

Dạ Phong Vũ gật đầu, nhận khăn lau tay: “Chơi rất vui.”

“Nhìn em như là tìm được đồ chơi mới vậy.” Augustine cười lắc đầu, “Muốn ăn trưa ở đâu?”

“Sandwich và nước có ga là được.” Dạ Phong Vũ xoay cổ tay một chút, “Em chỉ có một tiếng nghỉ ngơi.”

“Tập với huấn luyện viên thế nào?” Augustine vừa đi vừa hỏi.

“Ừm, Becken rất tốt.” Dạ Phong Vũ nói, “Hơn nữa còn có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại tuyệt vời.”

“Anh hoàn toàn không biết ăn sâu lông là trải nghiệm tuyệt vời.” Nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt của tình nhân nhỏ, Augustine cao quý mà lại hơi chua.

“Becken không có ăn sâu lông.” Dạ Phong Vũ ghé sát vào anh, “Mà là một thứ còn khó tin hơn cả sâu lông, có muốn biết không?”

“Không muốn.” Augustine lập tức từ chối.

“Thật sao?” Dạ Phong Vũ đứng trước anh, vừa đi lùi vừa vô tội, “Nhưng mà em muốn nói, làm sao bây giờ?”

“Đổi đề tài.” Augustine ra lệnh.

“Không.” Dạ Phong Vũ giống như trẻ con đùa dai, “Biết đâu lần này chúng đi Amazon cũng được ăn nha.”

Augustine hít sâu một hơi, tiến lên kéo mạnh người vào lòng.

“Được được được, em không nói không nói.” Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng.

“Phía sau là bồn hoa.” Augustine cùng cậu tựa trán, giọng hơi bất đắc dĩ, “Đi đường cũng không cẩn thận.”

Dạ Phong Vũ quay lại nhìn thoáng qua, sau đó ôm vai anh: “Bởi vì có anh ở đây.”

“Lý do này có thể chấp nhận.” Augustine cười cười, “Đi thôi, đi ăn trưa.”

Vì thế buổi trưa này, chỉ có một mình James tiên sinh cô độc đối diện với một bữa tiệc lớn xa hoa dành cho bốn người —- Becken muốn ở lại bãi bắn nghỉ ngơi, mà Augustine thì lại là cùng Dạ Phong Vũ, lên sân thượng trên tầng ba vừa ăn sandwich giản dị, vừa nhìn xe và người qua lại trên ngã tư đường.

“Bị phóng viên chụp được thì làm sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Vậy cứ chụp là được.” Augustine cắn phải một miếng dưa chuột chua, mày hơi cau lại.

“Đây là tiệm ăn nhanh em thích nhất.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Trước đây thường xuyên gọi suất đặc biệt, yêu cầu ông chủ thêm gấp ba phô mai và chân giò hun khói.”

“Vô cùng mỹ vị.” Augustine bình tĩnh đánh giá.

“Nhưng vẻ mặt của anh không giống vậy.” Dạ Phong Vũ nói.

“… Hơi chua.” Augustine thừa nhận.

Dạ Phong Vũ cười, đưa sandwich của mình tới bên miệng anh: “Cắn ở đây, không có nước sốt với dưa ngâm.”

Augustine cắn một miếng, ừm, đúng là rất mỹ vị.

Có nền tảng từ buổi sáng, việc huấn luyện của buổi chiều cũng thuận lợi kết thúc. Thỏa thuận xong lịch cho buổi huấn luyện thứ hai, Dạ Phong Vũ lái xe cùng Augustine rời khỏi sân tập bắn, đi qua vô số đường nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một mảnh rừng ngoại ô.

“Sao lại muốn dẫn anh đến đây?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ kéo tay anh, hai người cùng nhau đi lên sườn núi nhỏ thấp: “Ngồi xuống.”

“Sau đó?” Augustine hỏi.

“Nhìn chỗ đó.” Dạ Phong Vũ giơ tay chỉ phía trước.

“Nắng chiều?” Augustine hỏi.

“Là mặt trời lặn.” Dạ Phong Vũ nói, “Trước đây em thường xuyên tới đây một mình.”

“Chỉ để ngắm hoàng hôn?” Augustine khó hiểu.

“Thiên nhiên có thể khiến cho tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn.” Dạ Phong Vũ quay lại nhìn anh, “Có lẽ anh sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng đây là nơi chỉ có một mình em biết.”

“Tuyệt không nhàm chán.” Augustine ôm vai cậu, “Anh có thể cùng em làm bất cứ chuyện gì.”

Mặt trời đầu đông cũng không quá chói, nhưng vẫn đủ để có thể nhuộm vàng tầng mây. Ánh sáng mềm mại xuyên qua tán rừng thưa, ấp áp hài hòa chiếu vào thảm cỏ khô héo, cách đó không xa là dòng sông nhỏ sóng vỗ lấp lánh, chuyển động cùng với ánh nắng, ngay cả đám lá rụng mục nát bên bờ biển cũng trở nên có sinh mệnh.

“Hình như anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.” Giọng Augustine rất nhẹ, ánh mắt dừng lại cuối chân trời.

“Hả?” Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh, lười biếng nhắm mắt lại, nghe gió thổi qua tai.

Augustine cầm tay cậu, khẽ hôn lên.

Trong nhận thức hơn ba mươi năm về trước, tất cả mọi thứ không liên quan đến tài sản, đều bị quy thành lãng phí thời gian và sinh mệnh. Mà bây giờ nhìn ánh chiều tà xa xa, Augustine lại cảm thấy, mình có lẽ thật sự nên tạm thời buông tha công việc, để cân nhắc một số chuyện khác.

Ví dụ như yêu đương, cùng với hứa hẹn.

Anh cũng xác định ngày đó ở trên thảm ý loạn tình mê, lời mình nói ra có được nghe rõ hoàn toàn không, nhưng đến lúc nói ra rồi, mới phát hiện những từ mình vốn lảng tránh, thật ra cũng không có khiến người khác khó chấp nhận —- hình như chỉ là đem đủ loại tình cảm và hành vi trước đó tổng kết lại, không hơn.

Augustine thắt chặt cánh tay.

“Sao vậy?” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh yêu em.” Augustine nhìn vào mắt cậu, giọng khàn khàn ôn nhu.

Dạ Phong Vũ hơi ngẩn người.

Augustine cầm tay cậu, lại hôn một cái.

Hoàn hồn, hốc mắt Dạ Phong Vũ hơi đỏ lên, ôm cổ anh nỉ non: “Em cũng yêu anh.”

Tay Augustine vỗ nhẹ lưng cậu, cũng không có nói nữa.

“Như vậy là đủ rồi.” Dạ Phong Vũ chôn mặt vào cổ anh, “Em không cần gì khác.”

Trong lòng như là bị một thứ cảm xúc nào đó xỏ xuyên qua, Augustine cảm thấy là cho dù cậu có muốn toàn bộ thế giới, chính mình hẳn cũng sẽ cân nhắc.

“Đang nghĩ gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Nghĩ về Amazon.” Augustine hôn hôn cậu, “Anh rất mong chờ chuyến đi này.”

Ánh chiều tà cuối cùng biến mất sau rặng cây, lúc hai người trở lại lâu đài, Phillip đang cùng Trình Hạ kẻ bảng, viết chi chít một đống lớn.

“Kế hoạch làm giàu mới sao?” Dạ Phong Vũ trêu, “Nhìn như là đơn đặt hàng nước ngoài thế.”

“Là những thứ cần mang theo khi đến Amazon.” Trình Hạ khoa tay múa chân ra một hình cầu, “Lúc chiều tối bọn em vừa xem một bộ phóng sự, con nhện lớn như này này.”

“Hành trình lần này quả thực chính là mạo hiểm nhất trong lịch sử.” Phillip hào hứng, “Chính là trò chơi mạo hiểm dành cho người dũng cảm đó.”

“Trừ phi phía thương nhân quảng cáo bị nước vào đầu.” Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, “Nếu không sẽ chỉ tiến hành quay phim ở khu vực an toàn.”

“Nhưng nơi cầu hôn……. A!” Phillip ôm chân phải, rõ ràng là bị đạp rất thảm.

Vẻ mặt Chuột chũi nhỏ thật rực rỡ: “Chúng ta có thể mang một ít thuốc chống muỗi.”

“Mày đang làm gì đó?” Augustine đi vào phòng khách, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Phillip đang tỏ vẻ sống không bằng chết.

“Xúc động vì cuộc sống và hoa tươi.” Phillip cười vặn vẹo.

Augustine lắc đầu, tháo cà vạt lên lầu: “Năm phút nữa vào thư phòng.”

“Không thành vấn đề.” Phillip tỏ vẻ sùng bái nhìn theo cho đến khi bóng dáng anh biến mất, sau đó hỏi chị dâu: “Tâm trạng Augustine hôm nay thế nào?”

Dạ Phong Vũ trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

Vậy là được rồi. Phillip thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ chạy tới thư phòng báo cáo.