Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 74: Hoàn toàn không cần lo




Edit & Beta: Cafesvitim 

~ Yêu là hòa nhập lẫn nhau ~

“Các anh rốt cuộc đang nói chuyện gì?” Trình Hạ cũng rất hiếu kì.

“Trẻ con không được nhiều chuyện.” Dạ Phong Vũ bế cậu đặt lên bệ cửa sổ, “Ngoan, tự mình phơi nắng đi.”

“Em đã qua năm tuổi rất nhiều năm rồi.” Em họ ngồi trên cửa sổ rất ai oán.

“Xin lỗi, anh thường xuyên quên mất chuyện này.” Dạ Phong Vũ cười mở tủ lạnh ra, lấy ra hai lon đồ uống, “Mai có thời gian không? Đi ra ngoài với anh một chuyến.”

“Muốn đi đâu?” Trình Hạ hỏi.

“Núi Nam Thanh***.” Dạ Phong Vũ nói, “Đi gặp một người.”

(***núi Nam Thanh: có lẽ lại là một địa danh không có thật, Tiếu đại tự sáng tác:3)

“Muốn gặp ai?” Trình Hạ nghi hoặc, “Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới.”

Dạ Phong Vũ giải thích: “Là một người bạn tốt của anh, vừa về nước không lâu, tạm thời ở trong núi.”

“Được.” Trình Hạ gật đầu, “Em nói với anh Lương Hạo một tiếng, ngày mai vốn có một bữa tiệc.”

“Còn nữa, cậu ấy không thích bị người khác quấy rầy.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nói, “Tuy rằng anh rất muốn để vệ sĩ lại khách sạn, nhưng bọn họ chắc là sẽ không đồng ý.”

“Nghe có vẻ rất giống thế ngoại cao nhân.” Trình Hạ cảm khái, “Hay là cao thủ võ lâm.” Cái kiểu tùy tiện là có thể lấy ra một quyển bí tịch võ lâm đó.

“Coi như vậy.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Đúng là chơi với cậu ấy rất tốt.”

“Nhưng chắc là anh sẽ nhận được điện thoại của Augustine tiên sinh, bởi vì liên quan đến Bernal con, gần đây anh ấy có hơi lo lắng quá độ đến sự an toàn ở bên này.” Trình Hạ nói, “Hận không thể cho vệ sĩ hai mười bốn giờ một tấc cũng không rời.”

“Anh sẽ giải thích.” Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, “Lo lắng quá cũng không phải quá vô lý, cho nên không cần lo.”

Quả nhiên, sau khi nhận được thông báo của Trình Hạ, vệ sĩ trước tiên gọi điện thoại cho Augustine, nói lại với anh chuyện này.

“Muốn đi một mình đến biệt thự trên núi?” Augustine như dự kiến nhíu mày.

“Ai cũng có thế giới bạn bè riêng tư của mình.” Phillip muốn nói đạo lý với anh.

“Anh không phải muốn quấy nhiễu.” Augustine nhìn cậu.

“Như vậy là tốt nhất.” Phillip cười tươi, “Em chỉ tùy tiện nói vậy.”

“Vừa rồi tới chỗ nào?” Augustine mở báo cáo số liệu ra.

“Nhưng vệ sĩ còn chờ điện thoại của anh.” Phillip nhắc nhở, “Nếu không nhận được câu trả lời chính xác, bọn họ hẳn sẽ không để chị dâu một mình rời khỏi khách sạn.” Đến lúc đó nhiệm vụ thu thập tàn cục nhất định sẽ rơi xuống đầu mình, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.

“Vì sao không thể để cái người gọi là bạn kia đến khách sạn gặp cậu ấy?” Augustine bực bội ngả lưng vào ghế.

Phillip dùng ánh mắt “Quả nhiên là vẫn không muốn” linh tinh nhìn anh.

Augustine mặt than trầm mặc.

“Thoải mái đi, chuyện này giao cho em giải quyết.” Phillip bất đắc dĩ vỗ vỗ vai anh, “Bây giờ chúng ta tiếp tục bàn công việc.”

Augustine xoa huyệt thái dương, hơi hơi tâm phiền ý loạn.

Phillip đưa cho anh một ly hồng trà, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng ——- đồng ý yêu đương là chuyện tốt, nhưng tình yêu không chỉ mang đến những nụ hôn và niềm vui, còn có những tranh cãi không thể tránh được, so với cái loại phiền phức của bồn địa Karoo hay Bernal con kia thì là vấn đề khác hoàn toàn. Mà theo tính cách của Augustine, hẳn là rất chán ghét cuộc sống vốn được lên kế hoạch bị quấy rầy. Trước đây có lẽ là không biết, nhưng một khi đã xảy ra mâu thuẫn, tất cả cảm xúc đều có thể bị phóng đại vô hạn.

Giống như tình hình lúc này bây giờ.

“Hiện tại là thời kì tình yêu cuồng nhiệt của Augustine, cũng là thời kì rối rắm của anh ấy.” Phillip gọi điện cho Nghiêm Khải, “Có đề nghị gì không?”

“Chuyện tình cảm cho tới bây giờ luôn không cần người khác khuyên.” Nghiêm Khải nói, “Những lời này là thoại của Nhạc Nhạc, có thể tặng cho cậu.”

Phillip u buồn hiếm thấy.

“Cậu lo lúc cậu ta không chịu được áp lực, sẽ lựa chọn buông bỏ đoạn tình cảm nếu tiếp tục thì sẽ mang đến phiền toái này, một lần nữa trở lại quỹ đạo cuộc sống đã được sắp xếp trước đây?” Nghiêm Khải hỏi.

“Augustine từ trước đến nay luôn chỉ thích nắm bắt người khác trong tay.” Phillip thành thành thật thật trả lời, “Từ góc độ của em mà nhìn, anh ấy đích thật là bằng lòng vì cuộc tình này mà thay đổi, hơn nữa còn thật sự rất hòa hợp hạnh phúc. Nhưng ở một vài việc khác, anh ấy vẫn rất cố chấp, chính là bản năng lảng tránh đối với hôn nhân và hứa hẹn.” Mà cái loại cảm xúc âm tình bất định nảy sinh không hề báo trước này, người khác hẳn là rất khó lý giải ——– có khi cả chị dâu cũng vậy nữa.

“Nếu thật sự như vậy, chỉ có thể nói cậu ta chưa có gặp được đúng người, mới có thể không có năng lực đối mặt với khó khăn.” Nghiêm Khải trả lời, “Cậu hoàn hoàn không cần sốt ruột.”

“Nhưng chị dâu là người duy nhất có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của anh ấy.” Phillip thở dài, “Thời gian ở trong lâu đài hết thảy đều rất hoàn hảo, cuộc sống như vậy hoàn toàn không nên chấm dứt.”

“Augustine không phải công chúa, không cần cứ phải sinh hoạt trong truyện cổ tích.” Nghiêm Khải nói, “Thẳng thắn mà nói, anh cảm thấy cậu đang quá lo lắng.”

“Vậy sao?” Phillip tiếp tục thở ngắn than dài.

“Ít nhất cậu nên tin tưởng Frank.” Nghiêm Khải thay đổi một loại phương thức khuyên bảo, “Tình yêu của cậu ấy ít nhất là gấp mười Augustine.”

Phillip: “…….”

Nghiêm Khải tiếp tục nói: “Anh biết cậu không tin Augustine, nhưng có một số việc để đương sự tự giải quyết sẽ rất tốt, hai quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn bất đồng của hai người, muốn trùng được với nhau là cần phải trải qua rất nhiều giày vò.”

Nói thì đúng là vậy, nhưng tưởng tượng đến khí tràng tối tăm như giết người đến nơi của Augustine, Phillip vẫn là rất muốn lập tức bay về Italy, mở một bữa tiệc thật cuồng nhiệt trên bar để an ủi.

Mà ở trong nước, tâm trạng Dạ Phong Vũ hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Sáng sớm hôm sau cùng Trình Hạ lái xe rời khỏi khách sạn, đi núi Nam Thanh. Bởi vì vừa có một trận mưa, cho nên đường núi rất lầy lội, chờ khi đi đến biệt thự nhỏ, chân hai người đã đầy là bùn.

Trong vườn đủ loại hoa, một con mèo lớn vô cùng ngoan, đang lười biếng ngủ gật.

Dạ Phong Vũ ấn chuông cửa.

“Cậu rất đúng giờ.” Chủ nhân cười đi ra. Không giống như Trình Hạ đoán, anh ta không chỉ không có đầu bạc bay bay tiên phong đạo cốt, mà còn là tuổi rất trẻ, ngũ quan thậm chí còn có thể coi là thanh tú. Tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, cười cũng rất ấm áp.

“Giới thiệu một chút, Ngô Phàm, bác sĩ tâm lý.” Dạ Phong Vũ nói xong, đẩy Trình Hạ lên phía trước, “Đây là em họ tôi, gọi Hạ Hạ là được.”

“Xin chào.” Trình Hạ chìa tay.

“Xin chào.” Ngô Phàm bắt tay cậu, “Vào đi, tôi đang nấu trà hoa cỏ.”

“Chỗ này cũng quá đẹp đi.” Nhân thời gian chủ nhà đi pha trà, Trình Hạ nhỏ giọng hỏi, “Các anh quen nhau thế nào vậy?”

“Đây là bí mật.” Dạ Phong Vũ trả lời.

“Đúng vậy.” Ngô Phàm đặt khay lên bàn, cùng cậu nhìn nhau cười, “Bí mật không thể nói cho người khác biết.”

“Sau khi Hiểu Thần đi, anh từng có một thời gian không ra làm sao, là Nero giúp anh thoát khỏi lo lắng.” Dạ Phong Vũ giải thích, “Chờ em lớn hơn một chút, anh sẽ không ngại chia sẻ đoạn thời gian này.”

Trình Hạ càng mờ mịt.

“Theo đuổi được ánh mặt trời của cậu chứ?” Ngô Phàm hỏi.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Cám ơn cậu.”

“Chúc mừng.” Ngô Phàm đưa lọ đường cho cậu.

Trình Hạ lại nhiều chuyện lại tò mò, ánh mặt trời là chỉ Augustine tiên sinh?! Tuy rằng tính từ này thật sự trực tiếp, nhưng……. mặc kệ nghĩ như thế nào cũng rất không thích hợp a.

Mà trong thời gian kế tiếp, hai người ai cũng không nhắc lại đề tài này, vẫn luôn nói chuyện phiếm, cho đến sau bữa tối mới cáo từ.

“Hy vọng có thể nhận thiệp mời tham gia hôn lễ của cậu.” Ngô Phàm giúp cậu mở cửa xe.

“Tôi cũng vậy.” Dạ Phong Vũ nói, “Có dịp lại gặp ở Pháp.”

“Xem ra Augustine tiên sinh thật sự rất để ý đến an toàn của cậu.” Ngô Phàm nhìn xe vệ sĩ ở phía xa xa.

“Gần đây lại gặp một chút phiền, nhưng lần này tôi có thể tự giải quyết.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Sẽ không tiếp tục xin sự giúp đỡ của cậu nữa.”

“Cố lên.” Ngôn Phàm ôm cậu một chút, cho đến khi thấy xe đi khỏi, mới xoay người trở về biệt thự.

Hai ngày sau, Dạ Phong Vũ dẫn Trình Hạ rời khỏi đại lục, bay đến Paris, Pháp, trực tiếp vào ở trong khách sạn tư nhân mà Augustine sắp xếp.

“Sao lại có thể say máy bay?” Nhìn thấy dòng trạng thái thông báo vừa xong của Trình Hạ, Augustine đã gọi điện tới.

“Bị cảm, lại gặp khí lưu trên không.” Dạ Phong Vũ xả nước ấm vào trong bồn tắm, “Ngủ một giấc là không sao.”

“Ngày mai có lịch gì?” Augustine hỏi.

“Sẽ chờ điện thoại của Bernal con, xem là ai gặp em.” Dạ Phong Vũ nói, “Đừng lo, em sẽ không làm cho mình gặp phải nguy hiểm.”

“Vệ sĩ sẽ luôn ở bên cạnh phòng em.” Augustine nói.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật gật đầu, “Anh cũng đừng làm việc quá mệt mỏi.”

“Vừa xong một cuộc họp.” Augustine tựa trên ghế, giọng khàn khàn mỏi mệt, “Bây giờ anh chỉ muốn nghe giọng em.”

Phillip dừng trước cửa một chút, sau đó thức thời xoay người đi.

Mấy ngày nay uy lực của Augustine có thể so với thùng thuốc nổ, khó có được lại yên tĩnh như vậy một lát, mình vẫn là không cần quấy rầy là hơn.

“Giải quyết xong chuyện này, có muốn đi Nam Cực không?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Còn hai tấm vé tàu chưa dùng.”

“Được.” Augustine gật đầu.

“Chúng ta có thể đi bắt tôm, còn có thể chụp ảnh chung với chim cánh cụt.” Dạ Phong Vũ hưng trí bừng bừng đề nghị.

“Anh lại nghĩ là tiệc tối với thuyền trưởng và vũ hội từ thiện.” Augustine trả lời.

“Tiệc của thuyền trưởng sẽ thú vị hơn chim cánh cụt sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine nghĩ nghĩ: “OK, anh lựa chọn chụp ảnh với chim cánh cụt.”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, đúng là rất có hiệu quả giúp thả lỏng tinh thần ——— ít nhất lúc Augustine cúp máy, sự lo âu và nóng nảy sinh ra do hội nghị lúc trước đã gần như biến mất không còn, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.

Đứng ở cửa phòng ngủ, Phillip rất muốn lệ nóng doanh tròng.

Quả nhiên vẫn là chị dâu có tác dụng, phải biết rằng ba ngày trước, Augustine đều là lựa chọn coi thư phòng là phòng ngủ.

“Anh họ.” Trình Hạ gõ gõ cửa, cầm gel tắm mới vào, vừa vặn nhìn thấy Dạ Phong Vũ cúp máy.

“Ai vậy?” Trình Hạ hỏi.

“Bernal con, thông báo chiều mai hai giờ sẽ có người đến khách sạn tìm anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Chỉ có một câu này.”

“Là ai?” Trình Hạ ngồi xổm bên bồn tắm.

“Không biết, nhưng rất thú vị.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Coi như đang quay phim đi, thật ra cũng không có gì đáng lo.”

“Anh thật sự chắc chắn không có vấn đề?” Trình Hạ vẫn lo lắng.

“Có vẻ như em đã quên anh là diễn viên chuyên nghiệp.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Ngày mai nếu đồng ý, có thể lựa chọn ở lại phòng, có phim điện ảnh miễn phí để xem.”