Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 72: Đã nói cùng nhau đối mặt




Edit & Beta:  Cafesvictim 

~ Hạng mục này có liên quan gì với em không~

“Đây là lịch trình đi lưu vực Karoo.” Nửa tiếng sau, Phillip đưa một tập tài liệu qua, còn tri kỉ nói, “Nếu bây giờ anh không có tâm trạng, hoàn toàn có thể chờ ngày mai rồi lại quyết định.”

“Vì sao lại không có tâm trạng?” Augustine mở kẹp tài liệu.

“Chẳng lẽ anh không có gọi cho chị dâu?” Phillip tràn ngập nghi hoặc hỏi. Ghen là một giai đoạn đáng yêu cỡ nào giữa những người yêu nhau chứ, cho dù là cãi nhau ngọt ngào hay là an ủi ôn nhu cũng đều khiến người ta không thể tự kiềm chế được, vì sao anh lại còn có thể bình tĩnh làm việc.

Tay Augustine cứng đờ.

“Chúng ta vẫn là nên thảo luận một chút chuyện lưu vực Karoo đi.” Phillip thức thời đổi đề tài.

Augustine quăng tập tài liệu về phía cậu, vẻ mặt vô cùng lãnh khốc.

“Lần thất bại này không là gì, lần sau chúng ta có thể tiếp tục cải tiến.” Phillip cười tươi roi rói.

“Anh sẽ không cho phép mình đầu tư thất bại.” Augustine lắc đầu.

“Không liên quan đến việc đầu tư.” Phillip giải thích, “Ý em là lần sau có thể tự mình chỉ cho anh, nên ghen như thế nào, cùng với việc sau khi ăn dấm xong thì phải làm cái gì.”

Augustine: “…….”

Nửa tiếng sau, Phillip tựa trên ban công gọi điện thoại ——— tuy rằng quần áo không chỉnh tề đầu đầy u, nhưng vẫn là phi thường gió xuân quất vào mặt.

“Bây giờ là rạng sáng.” Trình Hạ buồn ngủ đến chóng mặt.

“Chúng ta cần quan tâm một chút đến tiến triển trong chuyện tình cảm của Augustine.” Phillip rất nghiêm túc.

“Họ thì lại có chuyện gì nữa?” Trình Hạ ngồi dậy ngáp, “Tối nay anh họ nhìn có vẻ tâm trạng rất không tệ, còn cướp sữa của tôi nữa.”

“Vậy sao?” Phillip nghe vậy cảm khái hàng vạn hàng nghìn, quả nhiên không cùng đẳng cấp.

Do vấn đề lên lịch trình, lần này Dạ Phong Vũ về nước có không ít công việc phải hoàn thành, nên cơ bản hơn nửa thời gian đều là trải qua trên máy bay. Mà Augustine và Phillip cũng cùng nhau đi đến Nam Phi, tình trạng ở hiện trường Karoo còn tệ hơn trong tưởng tượng, rất nhiều việc đều phải tự mình ra mặt giải quyết, tổ chức bảo vệ môi trường địa phương bị người khác kích động, gần như mỗi ngày đều đứng ở cửa khách sạn thị uy kháng nghị, tuy rằng truyền thông cũng không có đưa tin chuyện này, nhưng muốn hoàn toàn giấu diếm tình trạng thì hiển nhiên không được.

“Phillip nói anh định làm việc cả đêm.” Dạ Phong Vũ gọi điện tới.

“Nó làm quá lên.” Augustine ném tập tài liệu lên bàn, “Dậy rồi sao?”

“Ừ, hôm nay có một cuộc họp báo.” Dạ Phong Vũ nhìn căn phòng trước mặt, “Anh nghỉ sớm một chút.”

“Ừ.” Augustine nhận lời.

“Không được có lệ.” Dạ Phong Vũ nói, “Nếu không em liền bay tới châu Phi.”

“Chỗ này tạm thời nguy hiểm.” Augustine lắc đầu, “Còn có rất nhiều phóng viên.”

“Vậy phải tự chăm sóc cho mình.” Dạ Phong Vũ ngập ngừng, “Đừng làm em lo.”

Giọng nói khàn khàn trong bóng đêm, luôn có cảm giác mềm mại khác thường. Cúp điện thoại xong, Augustine tắt máy tính, đứng dậy đi về phòng ngủ.

Phillip rất là vui, mình quả nhiên đã nắm được phương pháp làm sao mới có thể khiến Augustine thỏa hiệp nhanh nhất.

Thời gian ba tuần thật sự qua rất nhanh, xong cả một ngày phỏng vấn và chụp hình, Dạ Phong Vũ khoác áo khoác, ngồi trên ghế phụ hỗn loạn xoa đầu.

Trình Hạ chỉnh điều hòa trong xe cao lên một chút: “Ngủ chút đi, nửa tiếng nữa mới đến khách sạn.”

“Sau này em nhất định sẽ rất chăm sóc cho bạn gái.” Dạ Phong Vũ vò tóc cậu, tay nhấn nút nghe điện thoại đang rung.

“Hy vọng cậu còn nhớ rõ giao hẹn của chúng ta.” Bên kia truyền đến giọng của Bernal con.

“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ ngồi thẳng, “Anh rất đúng giờ.”

“Để thể hiện thành ý của tôi.” Bernal con nói, “Cậu suy nghĩ thế nào rồi?”

“Nếu tôi đồng ý hợp tác, thì phải làm cái gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Trình Hạ vừa lái xe vừa buồn bực: “Điện thoại của ai?”

Dạ Phong Vũ ra hiệu đừng lên tiếng với cậu.

May mà đối phương cũng không nghe thấy, tiếp tục nói: “Tôi cần vận chuyển một số hàng.”

“Vũ khí hay là thuốc phiện?” Dạ Phong Vũ tiếp tục hỏi.

Trình Hạ bị chấn động một chút, đây là đang nói chuyện gì đây.

“Là cái gì cũng không quan trọng.” Bernal con, “Nếu cậu đồng ý hợp tác, tôi sẽ nói cho cậu tiếp theo phải làm gì?”

“Anh nghĩ rằng tôi và anh có thể chi phối Augustine?” Dạ Phong Vũ hơi hơi nhướng mi.

Trình Hạ đỗ xe ở lề đường, ôm lòng tràn đầy khó hiểu tiếp tục nghe.

“Augustine vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.” Bernal con nói, “Trừ phi cậu chủ động nói cho anh ta, nhưng trước khi làm chuyện này, cậu tốt nhất nên suy xét rõ ràng hậu quả trước đã.”

“Hậu quả?” Dạ Phong Vũ cười khẽ, “So với việc dùng số châu báu không hề tồn tại kia để uy hiếp, chi bằng anh nói cho tôi biết nếu hợp tác, tương lại có thể nhận được ưu đãi gì kia.”

“Cậu muốn gì?” Bernal con hỏi.

“Giúp tôi giải quyết một vấn đề.” Dạ Phong Vũ nói, “Tôi có thể suy xét việc phối hợp với anh.”

“Vấn đề gì?” Bernal con khẽ nhíu mày.

“Qua điện thoại nói không rõ ràng.” Dạ Phong Vũ nói, “Không cân nhắc gặp tôi một cái sao?”

“Có thể.” Bernal nghĩ một chút, “Khi nào cậu về châu Âu?”

“Một tuần sau.” Dạ Phong Vũ trả lời.

“Về Pháp.” Bernal con nói, “Tôi đợi cậu ở Paris.”

“Không thành vấn đề.” Dạ Phong Vũ nhếch khóe miệng, “Vậy một tuần nữa gặp.”

“Tình huống gì vậy!” Điện thoại vừa mới cúp, Trình Hạ liền cảnh giác vô cùng đặt câu hỏi.

“Bernal con.” Dạ Phong Vũ ngả người vào ghế, “Hắn muốn vận chuyện một số hàng, muốn thông qua anh lợi dụng mạng lưới quan hệ của Augustine.”

Trình Hạ hít một hơi.

“Nhìn em như là gặp quỷ vậy.” Dạ Phong Vũ nhìn cậu.

“Thà là em nhìn thấy quỷ.” Trình Hạ cởi dây an toàn, khẩn trương vô cùng, “Vậy mà anh còn nhận lời hắn muốn suy nghĩ một chút?”

“Nói vậy thôi, chưa chắc sẽ làm được.” Dạ Phong Vũ nói, “Lái xe.”

“Augustine tiên sinh biết chuyện này không?” Trình Hạ tiếp tục hỏi.

Dạ Phong Vũ cười cười: “Em đoán xem.”

Trình Hạ: “……..”

“Đương nhiên biết, anh cũng sẽ nói cho anh ấy nội dung cuộc điện thoại này.” Dạ Phong Vũ giúp cậu cài dây an toàn, “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

“Nhưng vì cái gì phải làm như vậy?” Trình Hạ vẫn là không lý giải được.

“Anh muốn biết người đứng sau Bernal là ai, cùng với biết rõ ràng hắn đến cùng muốn làm gì.” Dạ Phong Vũ nói, “Nếu có thể mời được lính đánh thuê, mục tiêu hẳn là không chỉ có anh, mà hoàn toàn có thể là Augustine.”

Trình Hạ nhíu mày.

“Cho dù lần này không đồng ý hợp tác, đối phương hẳn là cũng sẽ không hết hy vọng.” Dạ Phong Vũ nói, “Chi bằng giải quyết vấn đề một lần.”

“Có thể có nguy hiểm hay không?” Trình Hạ lo lắng lo lắng, “Nghe có vẻ nghiêm trọng.”

“Bây giờ bọn họ còn muốn lợi dụng anh, hắn là không đến mức nguy hiểm.” Dạ Phong Vũ nói, “Thế nào, có cảm giác mình đang trong phim hay không?”

“Lại nói, hôm nay Chung đạo diễn vừa mới gọi điện cho em.” Trình Hạ vừa khởi động xe vừa nói, “Anh ta thật sự rất muốn anh đóng vai chính, nói ít nhất có đến nửa tiếng.”

Dạ Phong Vũ tràn ngập đồng tình: “Vất vả.”

“Quên đi, chúng ta vẫn nên tán gẫu đề tài kia đi.” Trình Hạ thành tâm đề nghị. Còn hơn Chung Ly Phong Bạch, vẫn là Bernal con có vẻ ít đáng sợ hơn một chút, ít nhất không biết dùng ngữ điệu nhảy nhót mạnh mẽ tẩy não.

“Phải về Pháp?” Augustine nghe chuyện này xong, như dự kiến là không vui.

“Sẽ không về nhà, nhưng em sẽ ở Paris.” Dạ Phong Vũ nói, “Biết đâu có thể tìm ra người sau lưng đến tột cùng là ai.”

“Không được.” Augustine lắc đầu.

“Trước đây đã đồng ý với em, phải cùng nhau giải quyết vấn đề này.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.

“Là cùng nhau, cho nên anh không cho em một mình đi Paris.” Augustine kiên trì.

“Bây giờ em còn giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ không gây chuyện.” Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường.

“Điều kiện tiên quyết của tất cả mọi việc, đều là cam đoan em an toàn trăm phần trăm.” Augustine nói, “Cho nên anh sẽ không cho phép em đi một mình.”

“Anh có thể giúp em đặt khách sạn.” Dạ Phong Vũ nói, “Để Bernal con tới tìm em, chứ không phải là em tìm hắn.”

Augustine nhíu mày, vẫn không tán thành.

“Nghe lời.” Dạ Phong Vũ nói, “Sẽ có thưởng.”

“Anh không cần thưởng.” Giọng Augustine lạnh lùng.

“Em không muốn cãi nhau với anh.” Dạ Phong Vũ thở dài.

Augustine trầm mặc ba giây, sau đó dịu giọng: “Xin lỗi, vừa rồi anh quá lo lắng.”

“Đã nói phải cùng nhau đối mặt.” Dạ Phong Vũ nói, “Anh hãy tin em.”

Augustine vẫn cứ do dự. Mặc dù về mặt lí trí, anh biết tình nhân nhỏ nhà mình không phải là kiểu người yếu đuối, những về mặt tình cảm lại muốn thời thời khắc khắc đều nhốt cậu trong phạm vi bảo vệ, tốt nhất là một phút đồng hồ cũng không được rời khỏi.

“Vậy tính là đồng ý rồi?” Trong giọng nói Dạ Phong Vũ có chút ý cười.

“Anh sẽ sắp xếp tất cả lịch trình kế tiếp của em.” Sau một lát, Augustine thỏa hiệp.

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Ừ.”

“Mười phút nữa còn có một cuộc họp.” Augustine đặt đồng hồ quả quýt lên bàn.

“Em vừa xem tin tức.” Dạ Phong Vũ nói, “Chỗ đó hình như rất phiền.”

“Em không cần để ý tới nó.” Augustine nói, “Anh sẽ mau chóng xử lí tốt.”

“Còn phải ở Nam Phi lâu lắm sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Không chắc, nhưng tổ chức bảo vệ môi trường ở đây hơi khó giải quyết.” Augustine nói, “Cho dù bọn anh dùng bao nhiêu phương thức chứng minh tính an toàn của hạng mục, bọn họ đều chỉ biết yêu cầu lập tức đình chỉ kế hoạch khai thác, còn không ngừng tiến hành châm ngòi xui khiến quần chúng.”

“Nghe có vẻ hơi mất lí trí.” Dạ Phong Vũ nói.

“Chắc là có người kích động, có điều người đỏ mắt*** hạng mục này cũng không ít.” Augustine nói, “Tạm thời không có cách nào xác định là ai ở sau lưng quấy rối.”

(***đỏ mắt: từ này có hai nghĩa, một là tức giận, ghen ghét, hai là thèm muốn, ghen tức. Ở đây có lẽ Tiếu mụ dùng với nghĩa thứ nhất, vì hạng mục khí than Karoo này của Calero vốn rất tốn kém, chỉ có Augustine tiên sinh mới đủ khả năng cứu hắn, nên hẳn là không mấy ai thèm muốn đâu, chỉ có tìm cách chọc ngoáy thôi.)

“Có thể hỏi một vấn đề không?” Dạ Phong Vũ do dự một chút.

“Đương nhiên.” Augustine gật đầu.

“Anh đầu tư dự án này, có liên quan gì đến em không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đương nhiên không.” Augustine không hề do dự, “Đây hoàn toàn là quyết định của Phillip.”

“Em?” Phillip đúng lúc đi ngang qua, vì thế nghi hoặc thò đầu vào, “Cái gì là quyết định của em?”

~*~

Sau này gọi Phillip tiên sinh là Bia-đỡ-đạn-tiên-sinh =))))))