*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
~ Sự hỗ trợ của Kate phu nhân ~
“Tin anh, học bắn súng sẽ không khó hơn học lướt sóng và nhảy bungee đâu.” Augustine dẫn cậu đến bãi bắn, “Anh rất muốn em luôn ở trong lâu đài, nhưng hiển nhiên là điều này không hợp lí.”
James thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
“Có lẽ về sau em có thể bảo vệ anh.” Bắn phát súng thứ nhất xong, Augustine ôm lấy người từ phía sau, “Đúng không?”
“Lí do này có thể chấp nhận.” Dạ Phong Vũ lên đạn, tự mình bắn phát thứ hai.
“Thiên phú không tồi.” Augustine khen ngợi, tiếp tục giúp cậu tập luyện.
Mà chờ lúc hai người trở lại phòng triển lãm, liền thấy James đang cùng Leon tiên sinh bàn luận về vũ khí, nhìn hai người đều có vẻ vô cùng vui, thậm chí còn có một chút hưng phấn.
“Anh vừa đi đâu?” Phillip hạ giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Augustine, lại có thể biến mất vào lúc này?!
“Đi săn? Vậy đương nhiên không có vấn đề.” Cách đó không xa, Leon tiên sinh cười hào sảng.
“Chỉ trong gần mười phút, bọn họ đã quen thuộc như biết nhau trăm năm rồi.” Phillip buông tay, “Bây giờ anh hẳn là khó có thể xen vào, cho nên muốn đem James đi nuôi Simba không?”
Augustine: “……..”
Rất rõ ràng, chuyến đi thăm bảo tàng vũ khí này cuối cùng không có thúc đẩy quan hệ của Augustine và nhạc phụ, ngược lại làm cho James và Leon tiên sinh trở thành bạn.
Đối với việc này, Kate phu nhân tỏ vẻ như dự kiến.
“Đột nhiên con nhớ ra còn có việc.” Dạ Phong Vũ xoay người đi ra ngoài.
“Ngồi xuống!” Kate phu nhân vỗ vỗ ghế, “Nếu không mẹ sẽ nói với Augustine tiên sinh, đến sáu tuổi con vẫn còn đái dầm, còn có ý đồ dùng lò sưởi âm tường để sấy ga giường, cuối cùng suýt thì đốt cả phòng mình.
Dạ Phong Vũ đành phải ngồi lại.
“Có lẽ mẹ có thể cho con vài đề nghị hữu dụng.” Kate phu nhân đưa cho cậu một ly nước cam, “Thử xem, vị cam ngọt đáng yêu.”
Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng: “Bọn con bây giờ rất tốt.”
“Thật sự rất tốt?” Kate phu nhân dùng ánh mắt soi mói để nhìn cậu.
Dạ Phong Vũ gật đầu.
“Tình dục hoàn mỹ không có nghĩa là mọi thứ đều hoàn mỹ, trừ phi con muốn đây là tình một đêm.” Kate phu nhân lấy tư thái người từng trải lên tiếng.
Dạ Phong Vũ: “…….”
“Có đôi khi trong tình yêu, cần chủ động thêm một chút.” Kate phu nhân vỗ vai cậu.
“Con có thể đi chưa?” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.
“Không thể.” Kate phu nhân lắc đầu, còn hỏi, “Giả ốm hả?”
“Làm ơn, con thật sự rất đau đầu.” Dạ Phong Vũ buồn rầu dựa vào ghế.
“Tốt lắm, giữ nguyên tư thế này.” Kate phu nhân cầm điện thoại lên, “Xin chào, tôi tìm Augustine tiên sinh.”
Dạ Phong Vũ mở to hai mắt: “Này!”
Kate phu nhân ra hiệu im lặng với cậu, tiếp tục nói với ống nghe: “Đúng…. Đúng vậy, Cookie hình như bị cảm…. Đau đầu, còn rất yếu…. Hả? Tôi chỉ là muốn hỏi cậu số điện thoại của bác sĩ gia đình thôi……..”
Dạ Phong Vũ rất hối hận vì sao hôm nay mình không ra ngoài, mà lại lựa chọn ở lại nhà đọc sách.
“Vì sao còn ở đây?” Ngắt máy xong, Kate phu nhân rất không hài lòng.
“Con bây giờ thật sự rất muốn quay ngược thời gian trở về nửa tiếng trước.” Dạ Phong Vũ nghiêng ngả lảo đảo, bị đẩy lên giường.
“Augustine tiên sinh sẽ đến trong vòng mười phút.” Kate phu nhân đắp chăn lên người cậu, “Hãy cho mẹ thấy, con thật sự thích hợp làm diễn viên.”
Trên hành lang có tiếng bước chân.
Dạ Phong Vũ bị nhét vào chăn, còn không kịp phản ứng đây là chuyện gì, trên đầu đã bị đắp một cái khăn ướt.
…..
Augustine vội vã đến.
Dạ Phong Vũ đồng thời hít sâu một cái, vì sao lại véo con!
“Làm sao vậy?” Augustine lo lắng ngồi bên giường, theo thói quen nắm tay cậu.
Kate phu nhân lập tức tỏ ra thật giật mình.
Dạ Phong Vũ: “……..”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là hơi sốt ruột.” Augustine ý thức được sự thất thố của mình, vì thế hơi xấu hổ buông tay ra.
“Không sao, chỉ là tôi hơi bất ngờ vì cậu biết thói quen này.” Kate phu nhân hòa ái mỉm cười, “Lúc tiểu Cookie bị ốm, rất cần người khác nắm tay nó, như vậy rất tốt.”
Dạ Phong Vũ hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì.
Augustine ngập ngừng, sau đó một lần nữa nắm tay trái cậu lên: “Uống thuốc chưa?”
Dạ Phong Vũ trầm mặc.
Augustine đành phải dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía nhạc mẫu.
“Cookie chắc hơi giận.” Kate phu nhân buông tay, “Bởi vì vừa bị bắt uống một chai thuốc đắng ngắt, còn vì không có ai quan tâm mình bị bệnh suốt ba tiếng đồng hồ từ sáng sớm đến giờ nữa.”
Dạ Phong Vũ trố mắt nhằm giải thích.
Augustine cười nhìn cậu: “Chỉ vì vậy thôi?”
“Mẹ đi nấu cho con một chút đồ ăn nhẹ.” Kate phu nhân cúi người, hôn trán cậu, “Nhóc đáng yêu, cố lên.”
Dạ Phong Vũ trơ mắt nhìn bà đi ra ngoài.
“Vì sao không nói cho anh biết em bị ốm?” Augustine hỏi.
“Em thật sự không sao.” Dạ Phong Vũ vứt khăn ra ngồi dậy.
Sau đó liền bị Augustine đè trở về.
………..
“Anh đã lùi cuộc họp lại.” Augustine nhìn cậu, “Bác sĩ sẽ đến ngay.”
“Nhưng em không có bị ốm.” Dạ Phong Vũ muốn giải thích.
Augustine dùng ngón cái cọ cọ hai má cậu: “Xin lỗi vì sáng nay lúc ra ngoài, đã không phát hiện em không thoải mái.”
Dạ Phong Vũ muốn giải thích thêm một lần: “Em thật sự không có bị ốm.” Bởi vì muốn nói rõ ràng, cho nên hơi cao giọng.
“Không được mạo phạm Augustine tiên sinh.” Kate phu nhân đúng lúc trở lại, giọng hiền lành mà lại mang theo chút khiển trách: “Nên biết rằng, không phải ai cũng đều có nghĩa vụ bao dung tính tình nhỏ nhặt của con khi ốm.”
………..
Vì sao còn quay lại đây!
Dạ Phong Vũ dùng gối che đầu.
Kate phu nhân dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Augustine —– tiểu Cookie bị ốm, thật sự là tùy hứng khiến cho mẹ phi thường đau lòng.
“Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.” Augustine chủ động nói.
“Ngài thật sự là một quý ông nhân từ.” Kate phu nhân vô cùng cảm kích.
Bác sĩ nhanh chóng đến, tuy rằng bệnh nhân này có vẻ như không có việc gì, có điều nhìn ánh mắt của Kate phu nhân và Augustine, vẫn là cẩn thận kiểm tra sau đó kết luận — dù đã đỡ rồi, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt, còn cần bổ sung vitamin C.
Kate phu nhân rất vừa lòng đối với kết quả này, vì thế lại quay về phòng bếp nấu bữa tối.
“Bổ sung vitamin C?” Augustine ngồi xổm bên giường, “Vậy em có thể tự cắn mình một miếng.”
Dạ Phong Vũ mất mười giây phản ứng, mới lí giải được đây là… đùa giỡn.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Augustine giúp cậu đắp chăn.
“Anh có thể tiếp tục đi họp.” Dạ Phong Vũ cơ bản buông tha cho ý niệm giải thích trong đầu, thầm nghĩ vùi đầu ngủ một giấc, sau đó hợp lí mà “khỏi hẳn”.
“Em quan trọng hơn bất kì cuộc họp nào.” Augustine thử độ ấm cái trán cậu, “Nhắm mắt lại.”
Muốn giải thích mọi chuyện thật sự rất phức tạp, Dạ Phong Vũ đành phải phối hợp.
Đợi khi cậu ngủ rồi, Augustine nhẹ nhàng rời khỏi phòng, định đến thư phòng giải quyết công việc vài phút, sau đó lại trở về.
Mèo béo mặt tịt của Kate phu nhân chậm rì rì đi tới, muốn dùng chân trước đẩy cửa ra, nhưng thật xấu hổ là lại thất bại.
Bởi vì chân ngắn.
Ba phút sau, MOKA gặm xương nhẹ nhàng bay qua, tiện chân giúp nó gẩy chốt cửa.
Vì thế lúc Augustine giải quyết xong công việc, từ thư phòng trở về, đẩy cửa liền thấy tình nhân nhỏ nhà mình đang ngủ say, mà trong ngực, rõ ràng đang có một con mèo béo mập nằm úp, lười biếng liếm lông.
“Meo.” Nhìn thấy anh, mèo béo tỏ vẻ hoan nghênh một chút, hiếm thấy kêu một tiếng.
Nhưng Augustine hiển nhiên không có hứng thưởng thức.
Bởi vì Dạ Phong Vũ đang ngủ mơ màng, ôm chặt mèo béo trong lòng, còn dùng hai má cọ cọ.
Mèo béo dùng móng vuốt sờ sờ mặt cậu.
Augustine dứt khoát xách mèo lên, đưa cho Phillip đúng lúc đi ngang qua.
“A!” Em trai trước sau như một nhiệt tình dào dạt, “Mắt to đáng yêu biết bao.”
“Nghiêm cấm nó lại đến căn phòng này.” Augustine xoay người trở lại, tiện thể bổ sung, “Cùng với MOKA, Simba, Elizabeth, cả mày nữa.”
“Bọn nó và em có liên quan gì?” Phillip rất ủy khuất.
Nhưng mà anh trai lãnh khốc hoàn toàn không định an ủi cậu.
“Về tay phóng viên lúc trước kia, có động thái mới.” Trước khi anh trở lại phòng ngủ, Phillip lại nắm bắt thời gian bổ sung một câu, “Cẩu Tứ Mao.”
“Có chuyện gì?” Augustine dừng chân.
“Tự chạy tới cục cảnh sát, nói nghi ngờ có người muốn ám sát hắn.” Phillip nói.
“Mày xác định đây là tình tiết mới, chứ không phải bởi vì lời bịa đặt ngu xuẩn về cái sát thủ liên quốc gia kia của mày?” Augustine nhíu mày.
“Không liên quan đến em.” Phillip giơ tay tỏ vẻ vô tội, “Nếu khẩu cung là thật, hắn là bị người khác uy hiếp, cho nên chạy tới tự thú, muốn vào nhà giam nhờ che chở.”
Augustine: “……..”
“Tuy rằng cảnh sát muốn coi hắn là tên điên, nhưng tài khoản ngân hàng của hắn xác thực rất có vấn đề.” Phillip nói, “Cho nên đã bắt đầu điều tra rồi.”
“Nghiêm có biết chuyện này không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên biết.” Phillip nói, “Chuyện này nhất định có liên quan đến chị dâu, có điều Nghiêm nói không cần lo, tất cả điều tra đều tiến hành trong điều kiện tiên quyết là giữ bí mật, không có ai tiết lộ tin tức ra ngoài, quấy rầy tới chị dâu.”
“Anh không có hứng thú nghe mày thừa nước đục thả câu.” Augustine mặt than.
“Không thành vấn đề.” Phillip nhanh chóng đứng thẳng, “Hiện tại có một vị khách, đang ở căn hộ của hắn.”
“Ai?” Augustine hỏi.
Philip trả lời: “Đến từ nam Thái Bình Dương.”
Augustine nhíu mày.
“Thân phận cụ thể không rõ, nhưng đã được người của chúng ta theo dõi, hôm trước vừa mới đến.” Phillip dựa vào tường tạo dáng, “Lần này hắn nhất định chạy không thoát.”
~*~
Mặc dù rất thông cảm với Augustine tiên sinh vì thời gian tập tành chung sống với cha mẹ vợ thật sự khó khăn, vất vả, căng thẳng, hồi hộp, lại ngờ ngệch này, nhưng vẫn thấy thật khó đỡ vì anh có thể ăn dấm của một con mèo béo, lại còn là loại mặt tịt a.k.a Ba Tư đáng yêu như này. Augustine tiên sinh là đồ nhỏ nhen.