Trưởng Quan, Muốn Tin Tức Tố Không

Chương 6: Nuôi sói bên gối




Bùi Hành Ngộ nhướng mày, nhìn Cận Nhiên, nói: “Cận Nhiên, tin tức tố cấp S…”

Giọng nói lạnh lùng của Bùi tư lệnh vừa cất lên, mọi người mới hoàn hồn quay đầu nhìn Cận Nhiên. Rõ ràng tin tức tố của cậu ta bị thiếu hụt, vậy mà còn lên được đến cấp S?!

Lạc Tân Dương không nhịn được rùng mình, Cận Nhiên có tin tức tố cấp S biết đâu sẽ được điều lên làm đội trưởng đội hành động Thiên Xu thì sao? Xong rồi, y có xích mích với tên điên Cận Nhiên này, chắc hẳn cậu ta sẽ lấy việc công trả thù riêng, xong rồi xong rồi.

Bùi Hành Ngộ bỏ qua những tiếng rì rầm thảo luận của mọi người, nói nốt nửa câu cuối.

“Bổ nhiệm làm phụ tá tư lệnh.”

Mọi người ồ lên, Cận Nhiên cũng ngẩng đầu, tiếng nói đạm nhiên của Bùi Hành Ngộ truyền vào trong tai như nước lạnh thấm vào trong tim, “Ai có thắc mắc gì về việc bố trí này không?”

Lúc nói lời này hắn không nhìn Cận Nhiên, mọi người cũng không ai dám dị nghị, có thể ở lại Tử Vi Viên đã là niềm vinh dự lớn lao, ngu gì đi thắc mắc.

Chung Quản muốn nói lại thôi nhìn Cận Nhiên không biết đang suy nghĩ cái gì. Tống Tư Thâm nghiêng đầu nhìn Cận Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Anh quen Bùi tư lệnh à?”

Cận Nhiên không trả lời, khóe miệng câu lên, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Hành Ngộ, ý vị thâm trường* cao giọng nói: “Tư lệnh tự mình bố trí, thuộc hạ…”

*Ý vị thâm trường: Ý tứ hàm súc sâu xa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giọng nói trầm thấp của Cận Nhiên vang vọng trong khoang mang theo chút trào phúng: “Tuân lệnh.”

Bùi Hành Ngộ lẳng lặng nhìn Cận Nhiên.

Trong hồ sơ tốt nghiệp của Cận Nhiên, thành tích thể thuật* và chỉ huy điều khiển chiến hạm đều đứng nhất, chỉ vì thiếu hụt tin tức tố mà điểm tổng kết bị đánh giá xuống hạng chót.

*Thể thuật: nghệ thuật sử dụng cơ thể trong chiến đấu.

Hiện giờ đã cảm ứng được tin tức tố, cậu ta có tin tức tố cấp S quý hiếm, xét tổng thể tố chất là rất mạnh, muốn loại đi cũng không được mà giữ lại ở k7 thì phải phân cho một chức vụ.

Phụ tá tư lệnh không có quân quyền, giữ lại bên mình kiểm soát vẫn tốt hơn.

Nghe Cận Nhiên nói xong, các tân sinh lại lập tức xôn xao bàn tán, Mạnh Như Tiền thì sửng sốt.

“Tư lệnh!” Mạnh Như Tiền giơ tay đóng lại micro giả lập, thấp giọng hỏi Bùi Hành Ngộ: “Ngài bảo loại Cận Nhiên đi mà? Ngài giữ cậu ta ở k7 khác gì nuôi sói bên gối*? Nhỡ đâu cậu ta thật sự cùng Liên Kính Phong có……”

*Nuôi sói bên gối: hiểu tương đương với Nuôi ong tay áo

Bùi Hành Ngộ nói: “Tôi có chừng mực.”

Mạnh Như Tiền kinh ngạc đến mức chưa tiêu hóa được tình hình bây giờ là gì, “Thế… giữ Cận Nhiên ở lại thật sao?”

“Ừ.”

Mạnh Như Tiền trầm mặc hai giây nhìn Cận Nhiên, khó hiểu hỏi Bùi Hành Ngộ: “Tư lệnh, tin tức tố của cậu ta bị thiếu hụt mà sao vẫn lên được cấp S? Cảm ứng chỉ khiến tin tức tố sẵn có khởi phát đến mức tối đa chứ đâu có khiến cậu ta mạnh lên được.”

Bùi Hành Ngộ nhịn xuống thôi thúc muốn day ấn đường, vùng ngực hơi đau nhói, nhíu mày nói: “Cậu ta vừa…phát tình.”

“Phát…Cái gì!?” Mạnh Như Tiền kinh hãi, nhận ra giọng mình hơi to lại vội vàng hạ thấp âm lượng, dè dặt hỏi: “Thế ngài vừa rồi…”

Bùi Hành Ngộ nắm chặt tay, cảm nhận đau đớn từ mu bàn tay truyền tới, “Không có việc gì.”

Lúc ở khoang sinh thái, Cận Nhiên bị ảnh hưởng bởi tin tức tố bùng nổ mãnh liệt nhưng không thoát ra được khống chế của cánh tay máy, theo bản năng truy tìm mùi Lan Hoàng Thảo trên người Bùi Hành Ngộ, nghiêng đầu cắn tay hắn.

Răng nanh đâm thủng da thịt, tin tức tố Lan Hoàng Thảo hòa với máu tươi khiến cậu hưng phấn, dùng sức cắn xuống từng chút một. Bùi Hành Ngộ không giãy giụa, để mặc cậu cắn một lúc.

Tin tức tố của Bùi Hành Ngộ có thể trấn an Cận Nhiên, mãi đến khi hắn cảm giác tin tức tố của mình cũng bị kích thích mới nhanh tay lẹ mắt đánh ngất cậu.

Mạnh Như Tiền vẫn chưa thông. Cứ cho là phát tình đi, chẳng lẽ ngay từ đầu tin tức tố của cậu ta đã mạnh đến vậy?

Bùi Hành Ngộ: “Bình thường tin tức tố của cậu ta không mạnh, lúc cảm xúc bùng nổ nếu không kiểm soát được thì khả năng sẽ trực tiếp mất khống chế. Người như vậy có cơ hội ra chiến trường chỉ sợ hai bên đều thương vong.”

Mạnh Như Tiền há hốc mồm: “Vậy có nghĩa là tin tức tố của cậu ta chỉ đang bị kẹt lại thôi… Đáng sợ quá!”



Kết thúc phân chia đơn vị, Mạnh Như Tiền hắng giọng, nói: “Tất cả đi ăn cơm đi, 30 phút sau tập hợp ở đây rồi tôi sẽ dẫn các cậu đi làm quen với Tử Vi Viên.”

“Vâng, đội trưởng Mạnh!”

Mọi người đi theo Mạnh Như Tiền ra ngoài, Cận Nhiên đi sau cùng, ra tới cửa thì bị Bùi Hành Ngộ gọi tên.

“Cận Nhiên.”

Cận Nhiên xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao nào, anh chịu ly hôn rồi hả?”

Bùi Hành Ngộ không quan tâm tới câu châm chọc đó, nói: “Việc xảy ra trong khoang sinh thái không được nói với bất kì ai, sau này có điên lên cũng không được cắn tôi…”

Lời nói bị gián đoạn.

“Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à?” Cận Nhiên tới gần hắn, không kiêng dè gì mà nắm lấy đai lưng của Bùi Hành Ngộ kéo hắn dán vào người mình: “Hay là cầu xin tôi?”

Bùi Hành Ngộ đẩy tay cậu ra, lùi hai bước, “Nếu cậu thật sự không muốn ở lại Tử Vi Viên, tôi có thể điều cậu về chỗ cha cậu để ông ấy huấn luyện cậu cho tốt!”

Cận Nhiên vừa nghe đến cha mình liền tức giận, nhướn mày lạnh lùng châm chọc, “Muốn mách lẻo với ông ta chứ gì? Sao năm đó anh không gả cho ông ta đi? Để giờ cũng không cần…”

“Chát!” Bùi Hành Ngộ giáng cho cậu một bạt tai.

Cận Nhiên liếm liếm khóe miệng, cười, “Sao nào? Thẹn quá hóa giận? Tôi đi guốc trong bụng anh rồi.”

Bùi Hành Ngộ nắm chặt tay, lồng ngực phập phồng, “Cậu không chấp nhận hôn nhân của chúng ta cũng chẳng sao, tôi cũng không tính nhận cậu làm chồng, những lời nói đó không vũ nhục tôi được đâu.”

Lúc đi lướt qua người nhau, Cận Nhiên nhìn thấy trên mặt Bùi Hành Ngộ có một chút phẫn nộ khó che giấu, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác thỏa mãn trả thù.

Khoang miệng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi hòa với hương Lan Hoàng Thảo. Cận Nhiên liếm răng nanh, trong lòng lại sinh ra cảm giác khó chịu không thể lí giải.

Mẹ kiếp!

——

Bùi Hành Ngộ day day ấn đường hơi đau. Tin tức tố cuồng loạn sản sinh ra lực sát thương cấp S, hắn phải phóng thích tin tức tố Omega cực nặng mới miễn cưỡng giúp cậu ta ổn định lại.

Tính nhẫn nại của Cận Nhiên không cao, Bùi Hành Ngộ cũng không muốn ở trong đó lâu, nhỡ bị phát hiện là Omega càng khó đối mặt, bí quá hoá liều mới dùng tin tức tố kích thích cậu ta, kết quả lại bị luồng Bạch Xạ Hương hung hãn kia làm ảnh hưởng, đau đầu không thôi.

Nói hắn ích kỷ cũng được, kiểu gì thì kiểu hắn nhất định phải giữ Cận Nhiên ở lại Tử Vi Viên.

Hắn đúng là đang nuôi sói bên gối, con sói này vẫn đang trực chờ cơ hội để cắn đứt cổ hắn, xé tan thành từng mảnh.

——

Buổi chiều, Mạnh Như Tiền dẫn các tân binh “Tham quan” toàn cảnh Tử Vi Viên.

Bọn họ đi lên từ trạm trung chuyển không gian, làm thủ tục đăng kí thực hiện bước nhảy alpha xong thì trực tiếp nhảy vọt, bay một lúc đã đến chiến hạm Tử Vi Viên.

Lần đầu tiên được nhìn thấy Tử Vi Viên, các tân sinh kinh ngạc đến mức không nói lên lời.

“Tử Vi Viên” so với chiến hạm vũ trụ mà bọn họ tưởng tượng còn to lớn hơn. Vỏ tàu màu bạc lấp lánh sáng ngời, tổng dung tích gấp mười mấy lần tàu sân bay* trong giáo trình quân đội ở Hall, giống như một tòa lâu đài trong không gian vô tận.

*Tàu sân bay (hàng không mẫu hạm): là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay – trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân.

Dù đã được mặc vào bộ đồ vũ trụ nhưng vì chưa quen với không gian mất trọng lực, cho nên đám tân binh vẫn bước từng bước rón ra rón rén như múa ba lê trên boong tàu đen nhánh. Mạnh Như Tiền buồn cười quay đầu lại nhìn, hai chân linh hoạt bước đi.

“Nơi này là chỗ làm việc của biên đội Tử Vi Viên hạm trưởng, cũng chính là văn phòng của tôi. Tuy rằng theo quy định không cho phép báo cáo vượt cấp*, nhưng nếu gặp vấn đề thật sự không giải quyết được thì có thể tới tìm tôi.”

*Báo cáo vượt cấp: là việc chủ thể báo cáo vấn đề lên người có cấp cao hơn người có trách nhiệm giải quyết.

Mạnh Như Tiền đi tới một cái khoang khác rồi mở cửa ra, “Nơi này là phòng tác chiến. Nếu có chiến sự, tư lệnh sẽ ở đây điều chỉnh kế hoạch tác chiến, cho nên không có bổn phận thì không được vào, rõ chưa?”

Mọi người: “Vâng, thưa hạm trưởng!”

Mạnh Như Tiền gật đầu, Lạc Tân Dương đột nhiên hỏi: “Hạm trưởng, ngày nào tư lệnh cũng ở trên tàu sao? Tôi nghe nói ngài ấy không hay đến đơn vị tác chiến?”

Mạnh Như Tiền quay sang nhìn y, “Cậu tò mò?”

Lạc Tân Dương gật đầu cái rụp. Bùi tư lệnh vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, nếu ngày nào ngài ấy cũng ở trên tàu thì mình chẳng khác gì đang đi trên băng mỏng.

Mạnh Như Tiền nở nụ cười điềm đạm: “Cậu về Hall là không thấy ngài ấy nữa. Có muốn trở về không?”

Lạc Tân Dương rụt cổ.

“Cái gì không cần hỏi thì đừng hỏi.”

Mạnh Như Tiền xoay người tiếp tục đi phía trước giới thiệu cho các tân binh về tàu khu trục, tàu tuần dương, tàu thăm dò, trung tâm giám sát không gian vũ trụ và phòng chờ. Cuối cùng đưa bọn họ tới khoang rộng ở cuối đuôi tàu.

“Đây là nơi để các bạn học tập và rèn luyện trong ba tháng tới.”

Khoang có cấu trúc hình thang với phần trên rộng và phần dưới hẹp, trên mặt tường có gắn một màn hình thao tác thoắt ẩn thoắt hiện. Bởi vì ở trong môi trường không trọng lực nên mọi thứ đều có vẻ sáng bừng lên, cực kỳ sạch sẽ.

Mạnh Như Tiền nhìn tất cả các tân binh, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho gần giống chất giọng lạnh nhạt của Bùi tư lệnh, hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “Quân lệnh ở Tử Vi Viên rất nghiêm khắc, Bùi tư lệnh không bao giờ giữ lại người lười. Nếu ai vi phạm quân kỷ*, nghiêm trị* không tha, rõ chưa!”

*Quân kỷ: Kỷ luật quân đội.

*Nghiêm trị: Trừng phạt nghiêm khắc, đúng theo quy định.

“Đã rõ!”

Mạnh Như Tiền gật đầu, duỗi tay chạm nhẹ lên thiết bị trên cổ tay, một màn hình giả lập hiện ra: “Chương trình học sắp tới sẽ do tôi phụ trách, ngày mai đúng bảy giờ tập trung, bây giờ giải tán.”

Y nói xong lập tức rời đi, để lại một đám tân binh múa ba lê ở boong tàu.

“Tân Dương, cậu to gan thật đấy. Tự nhiên dám hỏi thẳng Mạnh hạm trưởng như thế. Chắc không muốn sống nữa hả? Bùi tư lệnh mà biết thể nào cũng đá cậu về Hall.”

“Cậu tém tém lại đi, sắp tới tôi không ở đội hành động Thiên Xu nữa là không có ai giữ mạng cho cậu đâu”

“Nói thật, Bùi tư lệnh khó gần quá, bị ngài ấy nhìn một cái thôi mà đã muốn nổi hết cả da gà lên rồi. Tân Dương này, cậu cẩn thận cái mồm vào, chẳng may đắc tội Bùi tư lệnh có khi chết lúc nào không biết đấy!”

Lạc Tân Dương không phục, sắc mặt hơi lo lắng: “Chẳng lẽ các cậu không tò mò chắc? Tôi đây vì các người nên mới hỏi đấy, đã thế còn cười trên nỗi đau của người ta. Nếu tôi mà bị nhắm vào, tôi sẽ kéo các người xuống nước theo.”

“Thôi thôi, cứ nhận là cậu muốn hỏi đi.” Khuyết Tử Mặc cười hì hì vỗ bả vai Lạc Tân Dương: “Đã nghe câu này chưa, Bùi tư lệnh là kẻ phản bội Liên Bang. Cậu không thấy ngài ấy ở đơn vị tác chiến là cậu tưởng ngài ấy không muốn đi à? Thật ra ngài ấy đang bị giam giữ ở chỗ này đấy.”

Cố Kinh Tuyên tiến lại gần, vừa nghe vừa tò mò: “Thật thế ư? Trước đây tôi cũng nghe nói ngài ấy chính là đầu sỏ khiến tất cả người trên tàu “Thiên Kỷ” hi sinh, chỉ vì muốn đoạt lấy quyền chỉ huy Tử Vi Viên.”

“Hình như đúng là đang bị giam giữ, tôi nghe nói ngày nào Bùi tư lệnh cũng phải liên lạc với Liên Bang, nếu chậm một giây thôi sẽ ngay lập tức bị đóng băng tất cả quyền hạn, ngài ấy thật sự là hung thủ hại chết mấy trăm binh sĩ sao?”

Lạc Tân Dương nghiêng đầu nhìn Cận Nhiên, hỏi: “Cận Nhiên, cậu nghĩ Bùi tư lệnh có phải là kẻ phản bội không?”