Chương 24: Nhiệm vụ
Trương Nguyên Phàm ở quanh khu vực Tuy Uyên Nhai săn g·iết yêu thú, cùng với linh thú của mình tìm kiếm linh dược quý. Một tuần sau, hắn mới quay trở về Vân Nguyên Phong.
Sau hơn một tuần di chuyển, cuối cùng Trương Nguyên Phàm đã về tới tông môn của mình.
&&&
Trương Nguyên Phàm nhìn căn nhà trúc ở trước mặt, thở dài một tiếng, thầm nói: “Chính mình đã trở về môn phái tiếp tục tu hành sau hai tháng lịch luyện.”
Thầm nghĩ xong, hắn đi vào trong nhà trúc, dùng chổi quét qua một lượt, sau đó đi nấu cơm. Trong lúc đợi cơm chín thì hắn ngồi đọc “Dược Linh Bí Điển” nâng cao khả năng phân tích dược thảo của mình.
Một canh giờ sau, hắn thu hồi “Dược Linh Bí Điển” vào trong Huyền Bảo Châu, rồi tiến vào trong đó chơi đùa với linh thú của mình, ngủ ở trong đó lúc nào không hay.
Đầu giờ mão ngày hôm sau, hắn rời khỏi Huyền Bảo Châu, trở lại hiện thực. Trương Nguyên Phàm ngồi đả tọa ở trên giường, tu luyện “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết”.
Thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng hội tụ trong phòng của Trương Nguyên Phàm, rồi thâm nhập vào trong cơ thể hắn. Hắn tập trung tu luyện, chỉ dừng lại khi bên ngoài vang lên tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Trương Nguyên Phàm cấp tốc ổn định thực lực, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Sau khi ra tới bên ngoài, hắn thi triển pháp thuật “Ngự Phong Thuật” lướt đi nhanh chóng về phía Bắc ở ngoại môn.
Hôm nay ở ngoại môn có diễn ra một buổi giảng dạy đến từ một vị nội môn đệ tử, cũng chính là Chân Cơ kỳ tu sĩ.
Thực lực của tu sĩ Chân Cơ kỳ chênh lệch rất nhiều so với tu sĩ Chân Linh kỳ, giữa đôi bên có sự khác nhau về địa vị cũng như tài nguyên phân phối ở trong tông.
Ở Vân Nguyên Tông, đệ tử Chân Linh kỳ chiếm đa số, phần lớn đều là đệ tử ngoại môn, có những đệ tử ngoại môn đã đột phá đến cảnh giới Chân Cơ kỳ nhưng không bước vào nội môn. Mặc dù đệ tử ngoại môn trên một vạn người, nhưng nội môn đệ tử thì chưa đến năm ngàn người, tu sĩ Kết Tinh kỳ trở lên càng ít.
Với một môn phái tu chân không có tu sĩ Linh Anh kỳ như Vân Nguyên Tông, các cường giả mạnh nhất trong tông chủ yếu ở trong động phủ bế quan tu luyện, tranh thủ thời gian đột phá cảnh giới. Dù sao thì tuổi thọ của tu sĩ Kết Tinh kỳ chỉ đạt tới bảy trăm tuổi, nếu không đột phá được cảnh giới Linh Anh kỳ, con đường tu tiên của tu sĩ sẽ dừng lại.
Ở thế giới Nguyên Linh này, thực lực của tu sĩ trong yếu nhất. Thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Lấy thực lực của mình làm thước đo quyền lực và địa vị, ở thế giới mạnh được yếu thua này.
&&&
Không tới một canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở trên đỉnh núi Thiên Huyền Phong của ngoại môn. Hắn sau khi đặt chân tới quảng trường, ngồi xuống ở một khu đất trống, tranh thủ thời gian khôi phục pháp lực trong cơ thể, đồng thời đợi nội môn đệ tử đến.
Thời gian không ngừng trôi đi, khu vực xung quanh chỗ Trương Nguyên Phàm đang ngồi đả tọa, xuất hiện càng nhiều đệ tử ngoại môn. Chỗ trống ngày càng giảm khi người đến ngày càng đông.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không gian xung quanh Trương Nguyên Phàm yên tĩnh. Vì người giảng dạy hôm đã đến, nên Trương Nguyên Phàm tập trung nghe giảng, nghe một lúc nên hắn biết vị tu sĩ Chân Cơ kỳ kia đang nói một nói pháp thuật dành cho tu sĩ Chân Linh kỳ dùng.
Thổ hệ pháp thuật “Địa Phá Thuật”.
Trương Nguyên Phàm tập trung nghe giảng, tận một canh giờ sau mới rời khỏi quảng trường, đi tới nhiệm vụ điện lĩnh nhiệm vụ để làm.
Nhiệm vụ điện là một toà đại điện nằm ở ranh giới giữa ngoại môn và nội môn Vân Nguyên Tông, nên nơi đây thường xuyên có đệ tử nội môn lui tới. Cho nên ngoại môn đệ tử thỉnh thoảng bắt gặp nội môn đệ tử đến, lúc gặp gỡ đều cung kính hành lễ, nhường đường đi.
Trương Nguyên Phàm sau khi tiến vào trong nhiệm vụ điện, liền đi tìm Lưu Vân chấp sự.
Lưu Vân chấp sự là một vị chấp sự của tông môn, tu vi ở Chân Cơ kỳ, vốn là một đệ tử của Huyền Nguyệt Phong. Sau khi Trương Nguyên Phàm đi tới trước quầy của chấp sự, nhìn vị mỹ nữ nữ tử thân khoác một bộ đạo bào màu trắng, dung nhan diễm lệ; hắn cung kính nói: “Lưu Vân chấp sự, đệ tử đến tuyển nhiệm vụ để làm.”
Lưu Vân cảm nhận được phía trước nàng có khí tức của một tu sĩ, ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên anh tuấn đang đứng trước mặt, trên người đang khoác một bộ phục sứ của đệ tử ngoại môn. Với tu vi của nàng, đương nhiên nhìn rõ tu vi của Trương Nguyên Phàm, trong lòng kinh ngạc, không ngờ thực lực của thiếu niên này tăng tiến ghê thật.
Nàng trầm ngâm một lúc rồi khách khí nói: “Trương sư điệt, sư điệt muốn tuyển nhiệm vụ như thế nào? Trong tông làm, hay đi ra ngoài làm việc?”
“Đi ra ngoài làm việc đi.” Trương Nguyên Phàm suy tư một lúc rồi cung kính trả lời.
“Có một thôn trang cách tông môn khoảng hai trăm dặm bị yêu thú t·ấn c·ông, trong thôn đã có người bỏ mạng. Sư điệt cần phải hạ sơn gấp, nhanh chóng đi tới thôn trang đó giải quyết yêu thú kia.” Lưu Vân lấy ra một cái ngọc giản từ trong ngăn kéo, đưa cho Trương Nguyên Phàm rồi nói. Nói xong, nàng liếc nhìn toàn thân thiếu niên này một lượt, rồi hỏi: “Không biết sư điệt có chấp nhận làm nhiệm vụ này không? Phần thưởng là năm trăm điểm cống hiến.”
“Vãn bối đương nhiên đồng ý rồi, làm phiền sư thúc giúp vãn bối đăng ký.” Trương Nguyên Phàm không chút nào do dự nói.
Nói xong hắn lấy ra thân phận lệnh bài, đưa cho Lưu Vân.
Lưu Vân cầm thân phận lệnh bài lên, bắn một đạo linh lực vào trong đó rồi trả lại cho Trương Nguyên Phàm. Sau đó nàng nói: “Khi nào sư điệt hoàn thành nhiệm vụ, mang yêu hạch của nó về tông, thì đạo linh lực trong lệnh bài tuỳ thân của đệ sẽ biến mất.”
Trương Nguyên Phàm nhận lấy lệnh bài tuỳ thân từ tay Lưu Vân, kiểm tra một lượt, quả nhiên phát hiện một đạo linh lực ở phần điểm cống hiến của mình. Hắn sau đó cầm ngọc giản ghi nội dung nhiệm vụ để vào túi trữ vật của mình cùng với tuỳ thân lệnh bài, nói chuyện một lúc với Lưu Vân, rồi rời khỏi nhiệm vụ điện, thẳng hướng đi tới sơn môn của bản môn.
Sau khi đặt chân ra bên ngoài sơn môn, Trương Nguyên Phàm lấy ra pháp bảo của mình, rồi thi triển ngự khí phi hành đi thẳng tới thôn Thiên Vi.